Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…
Chương 30
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "A, đệ đệ, đệ đứng ở chỗ này, tỷ tỷ hái đồ ngon cho ngươi" Khi đi qua mấy gốc cây đại thụ, Diệp Hiểu Mạn liền dừng bước. Chỉ thấy cái cây phía trước bị quấn bởi rất nhiều dây leo trên dây leo treo đầy những quả tròn tròn màu vàng, Diệp Hiểu Mạn nhận ra loại quả này, đó là loại quả gọi là dâu da đất, chỉ cần vỏ ngoài của quả màu vàng thì liền có thể ăn. Bóc đi lớp vỏ bên ngoài thì bên trong có hai đến ba hạt, hạt quả này không thể ăn nhưng có thể ăn lớp thịt quả trong suốt bao bên ngoài hạt, tuy không thể giúp no bụng nhưng thắng ở điểm nó ngọt có thể làm đồ ăn vặt. Nói xong nàng liền hướng chỗ dây leo đi tới, nàng cũng không biết đồng thời lúc này nguy hiểm đang tới gần nàng hơn."Hưu!" Một âm thanh vang lên, một mũi tên bay qua đầu Diệp Hiểu Mạn cắm sâu vào trên cái cây bên cạnh nàng, lập tức có một con rắn hoa loang lôt rơi xuống, giãy dụa một chút rồi bất động. Mà mũi tên nhọn kia là xuyên qua đầu rắn rồi c*m v** thân cây. Từ thần vừa từ bên người lướt qua, Diệp Hiểu Mạn hoảng sợ. Trên đời này cái gì cũng không sợ chỉ sợ mấy con vật mềm nhũn này thôi, là ai cứu nàng. Nàng ngu ngơ mà đem đầu nhìn về phía mũi tên bay tới, chỉ thấy là nam tử trong tay đang cầm cung như một vị thần đứng ở nơi đó. Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt, chân thì mềm nhũn, cả người té xuống dưới đất, Đường Hạo Thiên thấy thế liền vội vàng chạy tới đỡ Diệp Hiểu Mạn dậy."Oa..." Tiếng khóc cao mười hai độ của tiểu bánh bao vang lên. Ngay từ khi phát hiện ra con rắn lớn kia, nhóc đã muốn nói cho tỷ tỷ biết, nhưng cái miệng to bằng cái chén kia của con rắn đã dọa nhọc sợ đến mức không thể phát ra được âm thanh nào, hiện tại lại trông thấy tỷ tỷ bị dọa ngất, nhóc mới hoảng sợ mà khóc lên. Nhóc sợ là tỷ tỷ sẽ giống như lúc sinh bệnh lần trước không để ý nhóc nữa. Tiếng khóc của tiểu bánh bao đã đưa người nhà họ Diệp đang đi tìm người tới.Diệp Vĩnh Hâm nhìn thấy nhi tử đang khóc ở một bên, mà nữ nhi lại đang bất tỉnh trong vòng tay của một nam tử, sắc mặt liền thay đổi."Mau buông nữ nhi của ta ra" Diệp Vĩnh Hâm nhặt lấy cây gỗ ở một bên lên xông tới, không nói hai lời mà hướng nam tử đánh tới, dám đánh chủ ý lên nữ như của hắn, xem hắn có đánh chết ngươi hay không: "Ta đánh chết ngươi này, ta đánh chết ngươi này, cho ngươi làm chuyện xấu này, làm xấu thanh danh nữ nhi nhà ta này" Truyện được edit by Phương Phương.Một tay nam tử che chở cho Diệp Hiểu Mạn, tay còn lại thì cản trở cây gậy, chẳng qua nhìn ra được Diệp Vĩnh Hâm thực sự là muốn đánh chết nam tử này, cây gậy gỗ kia đánh không được mấy lần đã bị gãy mất.Diệp Trung Căn theo ở phía sau không có xúc động như Diệp Vĩnh Hâm, nhìn tôn nữ bên cạnh nam tử một chút liền vội vàng hét lên ngăn Diệp Vĩnh Hâm lại: "Vĩnh Hâm mau dừng tay" Ông tiến lên muốn bắt lấy cây gậy của Diệp Vĩnh Hâm lại."Phụ thân, người đừng cản ta, để ta đánh chết cái tên dâ/m tặc này, một tiểu hài tử như vậy cũng không buông tha" Diệp Vĩnh Hâm tức giận đến mặt cũng đều đỏ."Con xúc động như vậy làm cái gì, Con trước tiên phải hỏi rõ ràng có được hay không. Con mau nhìn một chút xem" Diệp Trung Căn chỉ vào con rắn trên cây kia, lại chỉ chỉ vào cung tên trên người nam tử, liếc mắt cũng biết con rắn này là do nam tử bắn chết, nếu thật như vậy thì có khả năng sự tình không giống như bọn họ nghĩ. Truyện được edit by Phương Phương."Hạo Thiên à, thật xin lỗi, bá phụ ngươi quá xúc động" Diệp Trung Căn hướng về phía nam tử ngượng ngùng cười cười: "Có thể hay không trước tiên đưa Mạn Mạn cho nương nàng đỡ?"Đường Hạo Thiên nghe vậy liền gật đầu, chuyển người trên tay cho Trương Giai Giai, mà Lý Minh Hà thì ôm lấy tiểu bánh bao khóc đến không thành tiếng mà dỗ dành."Diệp bá phụ, có chuyện gì thì chờ lát nữa hãy nói, có lẽ trước tiên nên đem người về mời đại phu xem một chút đi" Đột nhiên mất đi nhiệt độ ở trên tay khiến Đường Hạo Nhiên có chút không được tự nhiên nhìn tay mình, thờ ơ xoa xoa tay nói.Bây giờ không phải là lúc làm rõ mọi thứ trước, mà là phải chăm sóc người bị ngất xỉu này cho tốt đã.Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, hôm nay ít có 2 chương nha
"A, đệ đệ, đệ đứng ở chỗ này, tỷ tỷ hái đồ ngon cho ngươi" Khi đi qua mấy gốc cây đại thụ, Diệp Hiểu Mạn liền dừng bước. Chỉ thấy cái cây phía trước bị quấn bởi rất nhiều dây leo trên dây leo treo đầy những quả tròn tròn màu vàng, Diệp Hiểu Mạn nhận ra loại quả này, đó là loại quả gọi là dâu da đất, chỉ cần vỏ ngoài của quả màu vàng thì liền có thể ăn. Bóc đi lớp vỏ bên ngoài thì bên trong có hai đến ba hạt, hạt quả này không thể ăn nhưng có thể ăn lớp thịt quả trong suốt bao bên ngoài hạt, tuy không thể giúp no bụng nhưng thắng ở điểm nó ngọt có thể làm đồ ăn vặt. Nói xong nàng liền hướng chỗ dây leo đi tới, nàng cũng không biết đồng thời lúc này nguy hiểm đang tới gần nàng hơn.
"Hưu!" Một âm thanh vang lên, một mũi tên bay qua đầu Diệp Hiểu Mạn cắm sâu vào trên cái cây bên cạnh nàng, lập tức có một con rắn hoa loang lôt rơi xuống, giãy dụa một chút rồi bất động. Mà mũi tên nhọn kia là xuyên qua đầu rắn rồi c*m v** thân cây. Từ thần vừa từ bên người lướt qua, Diệp Hiểu Mạn hoảng sợ. Trên đời này cái gì cũng không sợ chỉ sợ mấy con vật mềm nhũn này thôi, là ai cứu nàng. Nàng ngu ngơ mà đem đầu nhìn về phía mũi tên bay tới, chỉ thấy là nam tử trong tay đang cầm cung như một vị thần đứng ở nơi đó. Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt, chân thì mềm nhũn, cả người té xuống dưới đất, Đường Hạo Thiên thấy thế liền vội vàng chạy tới đỡ Diệp Hiểu Mạn dậy.
"Oa..." Tiếng khóc cao mười hai độ của tiểu bánh bao vang lên. Ngay từ khi phát hiện ra con rắn lớn kia, nhóc đã muốn nói cho tỷ tỷ biết, nhưng cái miệng to bằng cái chén kia của con rắn đã dọa nhọc sợ đến mức không thể phát ra được âm thanh nào, hiện tại lại trông thấy tỷ tỷ bị dọa ngất, nhóc mới hoảng sợ mà khóc lên. Nhóc sợ là tỷ tỷ sẽ giống như lúc sinh bệnh lần trước không để ý nhóc nữa. Tiếng khóc của tiểu bánh bao đã đưa người nhà họ Diệp đang đi tìm người tới.
Diệp Vĩnh Hâm nhìn thấy nhi tử đang khóc ở một bên, mà nữ nhi lại đang bất tỉnh trong vòng tay của một nam tử, sắc mặt liền thay đổi.
"Mau buông nữ nhi của ta ra" Diệp Vĩnh Hâm nhặt lấy cây gỗ ở một bên lên xông tới, không nói hai lời mà hướng nam tử đánh tới, dám đánh chủ ý lên nữ như của hắn, xem hắn có đánh chết ngươi hay không: "Ta đánh chết ngươi này, ta đánh chết ngươi này, cho ngươi làm chuyện xấu này, làm xấu thanh danh nữ nhi nhà ta này" Truyện được edit by Phương Phương.
Một tay nam tử che chở cho Diệp Hiểu Mạn, tay còn lại thì cản trở cây gậy, chẳng qua nhìn ra được Diệp Vĩnh Hâm thực sự là muốn đánh chết nam tử này, cây gậy gỗ kia đánh không được mấy lần đã bị gãy mất.
Diệp Trung Căn theo ở phía sau không có xúc động như Diệp Vĩnh Hâm, nhìn tôn nữ bên cạnh nam tử một chút liền vội vàng hét lên ngăn Diệp Vĩnh Hâm lại: "Vĩnh Hâm mau dừng tay" Ông tiến lên muốn bắt lấy cây gậy của Diệp Vĩnh Hâm lại.
"Phụ thân, người đừng cản ta, để ta đánh chết cái tên dâ/m tặc này, một tiểu hài tử như vậy cũng không buông tha" Diệp Vĩnh Hâm tức giận đến mặt cũng đều đỏ.
"Con xúc động như vậy làm cái gì, Con trước tiên phải hỏi rõ ràng có được hay không. Con mau nhìn một chút xem" Diệp Trung Căn chỉ vào con rắn trên cây kia, lại chỉ chỉ vào cung tên trên người nam tử, liếc mắt cũng biết con rắn này là do nam tử bắn chết, nếu thật như vậy thì có khả năng sự tình không giống như bọn họ nghĩ. Truyện được edit by Phương Phương.
"Hạo Thiên à, thật xin lỗi, bá phụ ngươi quá xúc động" Diệp Trung Căn hướng về phía nam tử ngượng ngùng cười cười: "Có thể hay không trước tiên đưa Mạn Mạn cho nương nàng đỡ?"
Đường Hạo Thiên nghe vậy liền gật đầu, chuyển người trên tay cho Trương Giai Giai, mà Lý Minh Hà thì ôm lấy tiểu bánh bao khóc đến không thành tiếng mà dỗ dành.
"Diệp bá phụ, có chuyện gì thì chờ lát nữa hãy nói, có lẽ trước tiên nên đem người về mời đại phu xem một chút đi" Đột nhiên mất đi nhiệt độ ở trên tay khiến Đường Hạo Nhiên có chút không được tự nhiên nhìn tay mình, thờ ơ xoa xoa tay nói.
Bây giờ không phải là lúc làm rõ mọi thứ trước, mà là phải chăm sóc người bị ngất xỉu này cho tốt đã.
Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, hôm nay ít có 2 chương nha
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "A, đệ đệ, đệ đứng ở chỗ này, tỷ tỷ hái đồ ngon cho ngươi" Khi đi qua mấy gốc cây đại thụ, Diệp Hiểu Mạn liền dừng bước. Chỉ thấy cái cây phía trước bị quấn bởi rất nhiều dây leo trên dây leo treo đầy những quả tròn tròn màu vàng, Diệp Hiểu Mạn nhận ra loại quả này, đó là loại quả gọi là dâu da đất, chỉ cần vỏ ngoài của quả màu vàng thì liền có thể ăn. Bóc đi lớp vỏ bên ngoài thì bên trong có hai đến ba hạt, hạt quả này không thể ăn nhưng có thể ăn lớp thịt quả trong suốt bao bên ngoài hạt, tuy không thể giúp no bụng nhưng thắng ở điểm nó ngọt có thể làm đồ ăn vặt. Nói xong nàng liền hướng chỗ dây leo đi tới, nàng cũng không biết đồng thời lúc này nguy hiểm đang tới gần nàng hơn."Hưu!" Một âm thanh vang lên, một mũi tên bay qua đầu Diệp Hiểu Mạn cắm sâu vào trên cái cây bên cạnh nàng, lập tức có một con rắn hoa loang lôt rơi xuống, giãy dụa một chút rồi bất động. Mà mũi tên nhọn kia là xuyên qua đầu rắn rồi c*m v** thân cây. Từ thần vừa từ bên người lướt qua, Diệp Hiểu Mạn hoảng sợ. Trên đời này cái gì cũng không sợ chỉ sợ mấy con vật mềm nhũn này thôi, là ai cứu nàng. Nàng ngu ngơ mà đem đầu nhìn về phía mũi tên bay tới, chỉ thấy là nam tử trong tay đang cầm cung như một vị thần đứng ở nơi đó. Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt, chân thì mềm nhũn, cả người té xuống dưới đất, Đường Hạo Thiên thấy thế liền vội vàng chạy tới đỡ Diệp Hiểu Mạn dậy."Oa..." Tiếng khóc cao mười hai độ của tiểu bánh bao vang lên. Ngay từ khi phát hiện ra con rắn lớn kia, nhóc đã muốn nói cho tỷ tỷ biết, nhưng cái miệng to bằng cái chén kia của con rắn đã dọa nhọc sợ đến mức không thể phát ra được âm thanh nào, hiện tại lại trông thấy tỷ tỷ bị dọa ngất, nhóc mới hoảng sợ mà khóc lên. Nhóc sợ là tỷ tỷ sẽ giống như lúc sinh bệnh lần trước không để ý nhóc nữa. Tiếng khóc của tiểu bánh bao đã đưa người nhà họ Diệp đang đi tìm người tới.Diệp Vĩnh Hâm nhìn thấy nhi tử đang khóc ở một bên, mà nữ nhi lại đang bất tỉnh trong vòng tay của một nam tử, sắc mặt liền thay đổi."Mau buông nữ nhi của ta ra" Diệp Vĩnh Hâm nhặt lấy cây gỗ ở một bên lên xông tới, không nói hai lời mà hướng nam tử đánh tới, dám đánh chủ ý lên nữ như của hắn, xem hắn có đánh chết ngươi hay không: "Ta đánh chết ngươi này, ta đánh chết ngươi này, cho ngươi làm chuyện xấu này, làm xấu thanh danh nữ nhi nhà ta này" Truyện được edit by Phương Phương.Một tay nam tử che chở cho Diệp Hiểu Mạn, tay còn lại thì cản trở cây gậy, chẳng qua nhìn ra được Diệp Vĩnh Hâm thực sự là muốn đánh chết nam tử này, cây gậy gỗ kia đánh không được mấy lần đã bị gãy mất.Diệp Trung Căn theo ở phía sau không có xúc động như Diệp Vĩnh Hâm, nhìn tôn nữ bên cạnh nam tử một chút liền vội vàng hét lên ngăn Diệp Vĩnh Hâm lại: "Vĩnh Hâm mau dừng tay" Ông tiến lên muốn bắt lấy cây gậy của Diệp Vĩnh Hâm lại."Phụ thân, người đừng cản ta, để ta đánh chết cái tên dâ/m tặc này, một tiểu hài tử như vậy cũng không buông tha" Diệp Vĩnh Hâm tức giận đến mặt cũng đều đỏ."Con xúc động như vậy làm cái gì, Con trước tiên phải hỏi rõ ràng có được hay không. Con mau nhìn một chút xem" Diệp Trung Căn chỉ vào con rắn trên cây kia, lại chỉ chỉ vào cung tên trên người nam tử, liếc mắt cũng biết con rắn này là do nam tử bắn chết, nếu thật như vậy thì có khả năng sự tình không giống như bọn họ nghĩ. Truyện được edit by Phương Phương."Hạo Thiên à, thật xin lỗi, bá phụ ngươi quá xúc động" Diệp Trung Căn hướng về phía nam tử ngượng ngùng cười cười: "Có thể hay không trước tiên đưa Mạn Mạn cho nương nàng đỡ?"Đường Hạo Thiên nghe vậy liền gật đầu, chuyển người trên tay cho Trương Giai Giai, mà Lý Minh Hà thì ôm lấy tiểu bánh bao khóc đến không thành tiếng mà dỗ dành."Diệp bá phụ, có chuyện gì thì chờ lát nữa hãy nói, có lẽ trước tiên nên đem người về mời đại phu xem một chút đi" Đột nhiên mất đi nhiệt độ ở trên tay khiến Đường Hạo Nhiên có chút không được tự nhiên nhìn tay mình, thờ ơ xoa xoa tay nói.Bây giờ không phải là lúc làm rõ mọi thứ trước, mà là phải chăm sóc người bị ngất xỉu này cho tốt đã.Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, hôm nay ít có 2 chương nha