Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…

Chương 39

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Nghe thấy có đồ ăn miễn phí có thể ăn thì có rất nhiều người giơ tay muốn tham gia, chỉ có một số ít tự cho mình là thanh cao mới ở một bên ôm thái độ quan sát. Mọi người sau khi ngửi thấy mùi hương của món ăn thì nước miếng cũng bắt đầu chảy ra, cầm lấy chiếc đũa lên muốn ăn ngay. Món ăn ở Phiêu Hương lâu luôn luôn ngon, món ăn này thơm như vậy thì nhất định sẽ càng ngon."Các vị từ từ đã, trước khi ăn chúng ta cần nói rõ một chút. Thứ nhất, người có thai không thể ăn. Thứ hai, sau khi ăn xong thì trong vòng một canh giờ không thể ăn trái cây, uống trà, uống mật ong. Thứ ba, nếu đã uống rượu, đã ăn bí đỏ thì cũng không thể ăn. Nếu như không tuân thủ những điều trên, sau này có vấn đề gì thì tự gánh lấy hậu quả." Mã chưởng quầy đi ra nói.Mọi người nghe thấy quy định như vậy, hơn nữa còn được nói nghiêm trọng như thế thì đều bàn luận sôi nổi, cũng đang lo lắng là có nên ăn hay không. Tuy rằng đồ ăn miễn phí rất hấp dẫn, nhưng thân thể khỏe mạnh còn quý giá hơn nhiều."Mã chưởng quầy, đồ các ngươi mang ra là đồ không thể ăn được đúng không?" Có người đưa ra nghi ngờ."Đúng vậy, đúng vậy" Ngày thường đều là trực tiếp bán món ăn mới, lần này khác thưởng như vậy chắc chắn là có điều kỳ lạ. Rất nhiều người sau khi suy nghĩ đều đem đồ ăn trả lại. Truyện được edit by Phương Phương.Đúng lúc đó có một thanh âm vang lên: "Gia gia, phụ thân, thứ này ăn thật ngon, vì sao bọn họ đều không ăn vậy, con vừa thấy chủ nhân nơi này cũng vừa ăn, thứ này ngon như vậy chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không ạ?" Diệp Hiểu Mạn mang theo Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm ngồi ở một bàn vừa ăn vừa nói."Tiểu hài tử như con thì biết cái gì, bọn họ là lo lắng thứ này không thể ăn, tửu lâu này còn dám đem đồ có vấn đề ra cho khách ăn không phải ngại tiền nhiều quá nên muốn đem tặng người sao?"Bọn họ kẻ xướng người họa đề cho mọi người đều nghe thấy được liền tỉnh ngộ."Đúng vậy, thứ này ta ăn qua cũng không có chuyện gì" Một người nói."Ta cũng đã ăn qua, chắc chắn chưởng quầy sẽ không mang đồ ăn có vấn đề ra cho chúng ta đâu." Mọi người nghe vậy cũng liền thả lỏng."Tiểu cô nương này nói đúng là không sai, chủ nhân nhà chúng ta cũng vừa ăn con cua này, nói quy định với mọi người là vì sợ mọi người ăn cùng với những thứ kia sẽ khiến cho thân thể không khỏe, tất cả cũng vì muốn tốt cho mọi người." Mã chưởng quầy đúng lúc này lại bổ sung thêm một câu, lúc này mọi người mới sôi nổi cầm đũa lên ăn bui bẻ."Ăn ngon, đúng là ăn ngon thật, cũng không biết nấu như thế nào?" Diệp Hiểu Mạn không cho bọn họ ăn cua lá sen, nguyên nhân là do những con cua này sau khi xử lý đã không còn mùi tanh hay tư vị chua xót nữa rồi.Nhìn thấy phương pháp của mình đạt được hiệu quả, Diệp Hiểu Mạn cười vui vẻ, trải qua một lần tuyên truyền như vậy mọi người sẽ đều những điều cấm kỵ khi ăn cua, như vậy sau này sẽ không có vấn đề gì nữa. Triệu Tử Thần ở trên lầu không thể không bội Diệp Hiểu Mạn, phương pháp như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được."Lần hợp tác này ngươi định tính toán như thế nào?" Triệu Tử Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Diệp Hiểu Mạn, làm cho hai người Diệp Trung Căn hai mắt nhìn nhau, chẳng lẽ việc Mạn nha đầu làm chủ việc này rõ ràng như vậy sao?"Triệu thúc thúc thật sảng khoái, khó trách việc làm ăn của thúc lại lớn như vậy" Diệp Hiểu Mạn vuốt mông ngựa nói: "Ta sẽ đem công thức làm mười món ăn làm từ cua này bán cho thúc, sau đó thì ưu tiên lấy cua từ chỗ ta, thế nào?""Mười món ăn? Có thể, nhưng nhất định là phải bán đứt, về sau không được bán cho người khác nữa.""Này là đương nhiên rồi. Bất quá ta cần thiết có quyền làm cho người nhà ta ăn.""Được, mười món này ta cho ngươi năm trăm lượng, nguyên liệu cũng là lấy từ chỗ của ngươi." Truyện được edit by Phương Phương.Năm trăm lượng? Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt, hắc hắc, nhiều hơn so với dự kiến của nàng, vốn chỉ nghĩ không sai biệt lắm thì tầm một trăm lượng thôi, rốt cuộc thứ này ăn nhiều rồi sẽ biết cách làm như thế nào, đặt biệt là món hấp linh tinh thì cũng không khó.3"Được, Triệu thúc nghĩ tốt thì ta cũng thấy tốt, con cua này bán năm văn một con, đến lúc đó thúc bán bao nhiêu tiền chúng ta cũng mặc kệ. Nhưng cũng phải nói một chút, lợi nhuận không thể lớn hơn năm văn tiền""Được" Một cóc sinh ý cứ như vậy mà thành.Lời của tác giả: Đường Đường tới rồi đây, hiện tại ta đã học được cách cập nhật thêm chương ở điện thoại di động, mỗi ngày Đường Đường sẽ cập nhật ít nhất là hai chương, có lẽ sẽ càng nhiều hơn nha.

Nghe thấy có đồ ăn miễn phí có thể ăn thì có rất nhiều người giơ tay muốn tham gia, chỉ có một số ít tự cho mình là thanh cao mới ở một bên ôm thái độ quan sát. Mọi người sau khi ngửi thấy mùi hương của món ăn thì nước miếng cũng bắt đầu chảy ra, cầm lấy chiếc đũa lên muốn ăn ngay. Món ăn ở Phiêu Hương lâu luôn luôn ngon, món ăn này thơm như vậy thì nhất định sẽ càng ngon.

"Các vị từ từ đã, trước khi ăn chúng ta cần nói rõ một chút. Thứ nhất, người có thai không thể ăn. Thứ hai, sau khi ăn xong thì trong vòng một canh giờ không thể ăn trái cây, uống trà, uống mật ong. Thứ ba, nếu đã uống rượu, đã ăn bí đỏ thì cũng không thể ăn. Nếu như không tuân thủ những điều trên, sau này có vấn đề gì thì tự gánh lấy hậu quả." Mã chưởng quầy đi ra nói.

Mọi người nghe thấy quy định như vậy, hơn nữa còn được nói nghiêm trọng như thế thì đều bàn luận sôi nổi, cũng đang lo lắng là có nên ăn hay không. Tuy rằng đồ ăn miễn phí rất hấp dẫn, nhưng thân thể khỏe mạnh còn quý giá hơn nhiều.

"Mã chưởng quầy, đồ các ngươi mang ra là đồ không thể ăn được đúng không?" Có người đưa ra nghi ngờ.

"Đúng vậy, đúng vậy" Ngày thường đều là trực tiếp bán món ăn mới, lần này khác thưởng như vậy chắc chắn là có điều kỳ lạ. Rất nhiều người sau khi suy nghĩ đều đem đồ ăn trả lại. Truyện được edit by Phương Phương.

Đúng lúc đó có một thanh âm vang lên: "Gia gia, phụ thân, thứ này ăn thật ngon, vì sao bọn họ đều không ăn vậy, con vừa thấy chủ nhân nơi này cũng vừa ăn, thứ này ngon như vậy chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không ạ?" Diệp Hiểu Mạn mang theo Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm ngồi ở một bàn vừa ăn vừa nói.

"Tiểu hài tử như con thì biết cái gì, bọn họ là lo lắng thứ này không thể ăn, tửu lâu này còn dám đem đồ có vấn đề ra cho khách ăn không phải ngại tiền nhiều quá nên muốn đem tặng người sao?"

Bọn họ kẻ xướng người họa đề cho mọi người đều nghe thấy được liền tỉnh ngộ.

"Đúng vậy, thứ này ta ăn qua cũng không có chuyện gì" Một người nói.

"Ta cũng đã ăn qua, chắc chắn chưởng quầy sẽ không mang đồ ăn có vấn đề ra cho chúng ta đâu." Mọi người nghe vậy cũng liền thả lỏng.

"Tiểu cô nương này nói đúng là không sai, chủ nhân nhà chúng ta cũng vừa ăn con cua này, nói quy định với mọi người là vì sợ mọi người ăn cùng với những thứ kia sẽ khiến cho thân thể không khỏe, tất cả cũng vì muốn tốt cho mọi người." Mã chưởng quầy đúng lúc này lại bổ sung thêm một câu, lúc này mọi người mới sôi nổi cầm đũa lên ăn bui bẻ.

"Ăn ngon, đúng là ăn ngon thật, cũng không biết nấu như thế nào?" Diệp Hiểu Mạn không cho bọn họ ăn cua lá sen, nguyên nhân là do những con cua này sau khi xử lý đã không còn mùi tanh hay tư vị chua xót nữa rồi.

Nhìn thấy phương pháp của mình đạt được hiệu quả, Diệp Hiểu Mạn cười vui vẻ, trải qua một lần tuyên truyền như vậy mọi người sẽ đều những điều cấm kỵ khi ăn cua, như vậy sau này sẽ không có vấn đề gì nữa. Triệu Tử Thần ở trên lầu không thể không bội Diệp Hiểu Mạn, phương pháp như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được.

"Lần hợp tác này ngươi định tính toán như thế nào?" Triệu Tử Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Diệp Hiểu Mạn, làm cho hai người Diệp Trung Căn hai mắt nhìn nhau, chẳng lẽ việc Mạn nha đầu làm chủ việc này rõ ràng như vậy sao?

"Triệu thúc thúc thật sảng khoái, khó trách việc làm ăn của thúc lại lớn như vậy" Diệp Hiểu Mạn vuốt mông ngựa nói: "Ta sẽ đem công thức làm mười món ăn làm từ cua này bán cho thúc, sau đó thì ưu tiên lấy cua từ chỗ ta, thế nào?"

"Mười món ăn? Có thể, nhưng nhất định là phải bán đứt, về sau không được bán cho người khác nữa."

"Này là đương nhiên rồi. Bất quá ta cần thiết có quyền làm cho người nhà ta ăn."

"Được, mười món này ta cho ngươi năm trăm lượng, nguyên liệu cũng là lấy từ chỗ của ngươi." Truyện được edit by Phương Phương.

Năm trăm lượng? Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt, hắc hắc, nhiều hơn so với dự kiến của nàng, vốn chỉ nghĩ không sai biệt lắm thì tầm một trăm lượng thôi, rốt cuộc thứ này ăn nhiều rồi sẽ biết cách làm như thế nào, đặt biệt là món hấp linh tinh thì cũng không khó.

3

"Được, Triệu thúc nghĩ tốt thì ta cũng thấy tốt, con cua này bán năm văn một con, đến lúc đó thúc bán bao nhiêu tiền chúng ta cũng mặc kệ. Nhưng cũng phải nói một chút, lợi nhuận không thể lớn hơn năm văn tiền"

"Được" Một cóc sinh ý cứ như vậy mà thành.

Lời của tác giả: Đường Đường tới rồi đây, hiện tại ta đã học được cách cập nhật thêm chương ở điện thoại di động, mỗi ngày Đường Đường sẽ cập nhật ít nhất là hai chương, có lẽ sẽ càng nhiều hơn nha.

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Nghe thấy có đồ ăn miễn phí có thể ăn thì có rất nhiều người giơ tay muốn tham gia, chỉ có một số ít tự cho mình là thanh cao mới ở một bên ôm thái độ quan sát. Mọi người sau khi ngửi thấy mùi hương của món ăn thì nước miếng cũng bắt đầu chảy ra, cầm lấy chiếc đũa lên muốn ăn ngay. Món ăn ở Phiêu Hương lâu luôn luôn ngon, món ăn này thơm như vậy thì nhất định sẽ càng ngon."Các vị từ từ đã, trước khi ăn chúng ta cần nói rõ một chút. Thứ nhất, người có thai không thể ăn. Thứ hai, sau khi ăn xong thì trong vòng một canh giờ không thể ăn trái cây, uống trà, uống mật ong. Thứ ba, nếu đã uống rượu, đã ăn bí đỏ thì cũng không thể ăn. Nếu như không tuân thủ những điều trên, sau này có vấn đề gì thì tự gánh lấy hậu quả." Mã chưởng quầy đi ra nói.Mọi người nghe thấy quy định như vậy, hơn nữa còn được nói nghiêm trọng như thế thì đều bàn luận sôi nổi, cũng đang lo lắng là có nên ăn hay không. Tuy rằng đồ ăn miễn phí rất hấp dẫn, nhưng thân thể khỏe mạnh còn quý giá hơn nhiều."Mã chưởng quầy, đồ các ngươi mang ra là đồ không thể ăn được đúng không?" Có người đưa ra nghi ngờ."Đúng vậy, đúng vậy" Ngày thường đều là trực tiếp bán món ăn mới, lần này khác thưởng như vậy chắc chắn là có điều kỳ lạ. Rất nhiều người sau khi suy nghĩ đều đem đồ ăn trả lại. Truyện được edit by Phương Phương.Đúng lúc đó có một thanh âm vang lên: "Gia gia, phụ thân, thứ này ăn thật ngon, vì sao bọn họ đều không ăn vậy, con vừa thấy chủ nhân nơi này cũng vừa ăn, thứ này ngon như vậy chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không ạ?" Diệp Hiểu Mạn mang theo Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm ngồi ở một bàn vừa ăn vừa nói."Tiểu hài tử như con thì biết cái gì, bọn họ là lo lắng thứ này không thể ăn, tửu lâu này còn dám đem đồ có vấn đề ra cho khách ăn không phải ngại tiền nhiều quá nên muốn đem tặng người sao?"Bọn họ kẻ xướng người họa đề cho mọi người đều nghe thấy được liền tỉnh ngộ."Đúng vậy, thứ này ta ăn qua cũng không có chuyện gì" Một người nói."Ta cũng đã ăn qua, chắc chắn chưởng quầy sẽ không mang đồ ăn có vấn đề ra cho chúng ta đâu." Mọi người nghe vậy cũng liền thả lỏng."Tiểu cô nương này nói đúng là không sai, chủ nhân nhà chúng ta cũng vừa ăn con cua này, nói quy định với mọi người là vì sợ mọi người ăn cùng với những thứ kia sẽ khiến cho thân thể không khỏe, tất cả cũng vì muốn tốt cho mọi người." Mã chưởng quầy đúng lúc này lại bổ sung thêm một câu, lúc này mọi người mới sôi nổi cầm đũa lên ăn bui bẻ."Ăn ngon, đúng là ăn ngon thật, cũng không biết nấu như thế nào?" Diệp Hiểu Mạn không cho bọn họ ăn cua lá sen, nguyên nhân là do những con cua này sau khi xử lý đã không còn mùi tanh hay tư vị chua xót nữa rồi.Nhìn thấy phương pháp của mình đạt được hiệu quả, Diệp Hiểu Mạn cười vui vẻ, trải qua một lần tuyên truyền như vậy mọi người sẽ đều những điều cấm kỵ khi ăn cua, như vậy sau này sẽ không có vấn đề gì nữa. Triệu Tử Thần ở trên lầu không thể không bội Diệp Hiểu Mạn, phương pháp như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được."Lần hợp tác này ngươi định tính toán như thế nào?" Triệu Tử Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Diệp Hiểu Mạn, làm cho hai người Diệp Trung Căn hai mắt nhìn nhau, chẳng lẽ việc Mạn nha đầu làm chủ việc này rõ ràng như vậy sao?"Triệu thúc thúc thật sảng khoái, khó trách việc làm ăn của thúc lại lớn như vậy" Diệp Hiểu Mạn vuốt mông ngựa nói: "Ta sẽ đem công thức làm mười món ăn làm từ cua này bán cho thúc, sau đó thì ưu tiên lấy cua từ chỗ ta, thế nào?""Mười món ăn? Có thể, nhưng nhất định là phải bán đứt, về sau không được bán cho người khác nữa.""Này là đương nhiên rồi. Bất quá ta cần thiết có quyền làm cho người nhà ta ăn.""Được, mười món này ta cho ngươi năm trăm lượng, nguyên liệu cũng là lấy từ chỗ của ngươi." Truyện được edit by Phương Phương.Năm trăm lượng? Diệp Hiểu Mạn chớp chớp mắt, hắc hắc, nhiều hơn so với dự kiến của nàng, vốn chỉ nghĩ không sai biệt lắm thì tầm một trăm lượng thôi, rốt cuộc thứ này ăn nhiều rồi sẽ biết cách làm như thế nào, đặt biệt là món hấp linh tinh thì cũng không khó.3"Được, Triệu thúc nghĩ tốt thì ta cũng thấy tốt, con cua này bán năm văn một con, đến lúc đó thúc bán bao nhiêu tiền chúng ta cũng mặc kệ. Nhưng cũng phải nói một chút, lợi nhuận không thể lớn hơn năm văn tiền""Được" Một cóc sinh ý cứ như vậy mà thành.Lời của tác giả: Đường Đường tới rồi đây, hiện tại ta đã học được cách cập nhật thêm chương ở điện thoại di động, mỗi ngày Đường Đường sẽ cập nhật ít nhất là hai chương, có lẽ sẽ càng nhiều hơn nha.

Chương 39