Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…

Chương 53

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Về đến nhà, Diệp Hiểu Mạn lấy bột mì ra nhanh chóng làm bánh ngọt."Tỷ tỷ, tỷ vừa mới làm cái gì vậy, tại sao đệ chưa từng thấy nương làm? Cái này ăn có ngon không? Nấu bao lâu mới có thể ăn?" Miệng của tiểu bánh bao giống như súng máy hỏi không ngừng, nhóc phi thường tin tưởng vào trù nghệ của tỷ tỷ, hiện tại điều hắn quan tâm nhất là thứ này bao giờ mới có thể ăn."Tỷ tỷ chính là chưng bánh ngọt, đương nhiên là ăn ngon, đệ muốn ăn đúng không? Yên tâm đi, rất nhanh liền có thể ăn." Diệp Hiểu Mạn nhìn tiểu tham ăn này mà lắc đầu: "Đệ đi viết lại một lần những chữ tỷ tỷ dạy, phải viết thật đẹp, viết xong thì có thể ăn." Học tập vào buổi sáng là tốt nhất, buổi sáng là lúc trí nhớ của con người tốt nhất, chỉ sợ là tiểu tham ăn này vì muốn sớm có thể ăn bánh ngọt liền tùy tiện làm cho xong việc. Truyện được edit by Phương Phương."Nha, viết xong liền có thể ăn ạ, có phải là viết xong liền có thể ăn đúng không ạ?" Tiểu gia hỏa này vừa đi vừa quay đầu lại hỏi."Đúng vậy, tỷ tỷ có lúc nào lừa đệ đâu." Diệp Hiểu Mạn không biết là trước kia nàng đã từng lừa gạt tiểu bánh bao rất nhiều lần.Đạt được khẳng định, tiểu bánh bao mới vội vàng rời khỏi phòng bếp, chỉ cần viết xong sớm liền có thể ăn bánh ngọt rồi, không biết là ăn có ngon như cua không nữa? Tiểu bánh bao nghĩ đến khóe miệng liền xuất hiện nước miếng.Diệp Hiểu Mạn nhìn bột mì đang để ở một bên, nhớ tới trước kia mình thích ăn hoành thánh cùng sủi cảo, nghĩ đến thôi liền ch** n**c miếng. Người nhà hẳn sẽ không trở lại sớm, như vậy liền thử làm xem sao. Hoành thánh cùng sủi cảo nàng đều biết gói, nhưng vấn đề là trước kia vỏ bánh đều là mua ở bên ngoài, hiện tại phải tự mình làm vỏ bánh. Trước kia nàng có xem qua cách làm trên TV, nhưng bắt tay vào làm thì đây là lần đầu tiên. Nàng cẩn thận từng li từng tí khống chế tỷ lệ, làm từng bước một, nhưng không phải là quá nhiều bột thì cũng là có quá nhiều nước, trải qua mấy lần thêm bột thêm nước cuối cùng cũng thành công. Hiện tại chính là để cho bột lên men, sau đó thì đi chuẩn bị nhân bánh. Nhân bánh sủi cảo cần nhiều nguyên liệu, nhưng hiện tại chuẩn bị không kịp, chỉ có thể làm hoành thánh. Từ trong giỏ lấy ra một khối thịt nạc, đem nó cắt nhỏ rồi băm nhỏ, sau đó thì cho thả gia vị vào ướp. Sau khi chuẩn bị nhân xong thì bắt đầu chuẩn bị vỏ hoành thánh, đem bột mì cắt thành từng khối nhỏ, dùng thanh gỗ tròn cán mỏng ra như trang giấy, ở phía trên xoa một lớp bột mì, sau đó cắt thành lớp vỏ bánh lớn nhỏ khác nhau. Bột có tác dụng là để vỏ bánh không dính lại với nhau thành một khối. Lúc này nói cũng đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm, sau khi Diệp Hiểu Mạn đem bánh ngọt ra ngoài để nguội, lại tiếp tục làm vỏ hoành thánh."Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ đã viết xong rồi." Tiểu bánh bao vui vẻ chạy vào: "Bánh ngọt đã chưng xong chưa, có thể ăn được chưa ạ?"Diệp Hiểu Mạn thu thập đồ trên tay một chút: "Đừng có nóng vội, tỷ còn muốn kiểm tra trước đã." Truyện được edit by Phương Phương."Ừm, viết tiến bộ hơn so với lần trước, đi thôi, tỷ mời đệ ăn bánh ngọt.""Vâng ạ, đệ muốn ăn bánh ngọt." Nói xong thì tự giác đi rửa tay.Diệp Hiểu Mạn cắt bánh ngọt vẫn còn bốc khói thành khối hình tam giác, đem một khối đưa cho tiểu bánh bao: "Ăn từ từ thôi, đừng nuốt."Tiểu bánh bao nào có quản nhiều như vậy, vừa nhận được liền cho vào miệng cắn, hai ba phát liền đem bánh ngọt ăn hết, vừa ăn vừa nói: "Tỷ tỷ, ăn ngon nha, bánh ngọt này ăn thật ngon, đệ còn muốn.""Đem miếng ở trong miệng ăn hết đi." Diệp Hiểu Mạn trong miệng nói như vậy nhưng vẫn đưa thêm cho một miếng nữa: "Ăn nốt miếng này nữa thôi đấy, nếu không chờ chút nữa tỷ tỷ làm món ngon khác đệ lại không ăn được." Chỗ còn lại thì đem thả vào trong nồi nóng.+Nghe vẫn còn đồ ăn ngon, tiểu bánh bao nghe lời gật gật đầu.

Về đến nhà, Diệp Hiểu Mạn lấy bột mì ra nhanh chóng làm bánh ngọt.

"Tỷ tỷ, tỷ vừa mới làm cái gì vậy, tại sao đệ chưa từng thấy nương làm? Cái này ăn có ngon không? Nấu bao lâu mới có thể ăn?" Miệng của tiểu bánh bao giống như súng máy hỏi không ngừng, nhóc phi thường tin tưởng vào trù nghệ của tỷ tỷ, hiện tại điều hắn quan tâm nhất là thứ này bao giờ mới có thể ăn.

"Tỷ tỷ chính là chưng bánh ngọt, đương nhiên là ăn ngon, đệ muốn ăn đúng không? Yên tâm đi, rất nhanh liền có thể ăn." Diệp Hiểu Mạn nhìn tiểu tham ăn này mà lắc đầu: "Đệ đi viết lại một lần những chữ tỷ tỷ dạy, phải viết thật đẹp, viết xong thì có thể ăn." Học tập vào buổi sáng là tốt nhất, buổi sáng là lúc trí nhớ của con người tốt nhất, chỉ sợ là tiểu tham ăn này vì muốn sớm có thể ăn bánh ngọt liền tùy tiện làm cho xong việc. Truyện được edit by Phương Phương.

"Nha, viết xong liền có thể ăn ạ, có phải là viết xong liền có thể ăn đúng không ạ?" Tiểu gia hỏa này vừa đi vừa quay đầu lại hỏi.

"Đúng vậy, tỷ tỷ có lúc nào lừa đệ đâu." Diệp Hiểu Mạn không biết là trước kia nàng đã từng lừa gạt tiểu bánh bao rất nhiều lần.

Đạt được khẳng định, tiểu bánh bao mới vội vàng rời khỏi phòng bếp, chỉ cần viết xong sớm liền có thể ăn bánh ngọt rồi, không biết là ăn có ngon như cua không nữa? Tiểu bánh bao nghĩ đến khóe miệng liền xuất hiện nước miếng.

Diệp Hiểu Mạn nhìn bột mì đang để ở một bên, nhớ tới trước kia mình thích ăn hoành thánh cùng sủi cảo, nghĩ đến thôi liền ch** n**c miếng. Người nhà hẳn sẽ không trở lại sớm, như vậy liền thử làm xem sao. Hoành thánh cùng sủi cảo nàng đều biết gói, nhưng vấn đề là trước kia vỏ bánh đều là mua ở bên ngoài, hiện tại phải tự mình làm vỏ bánh. Trước kia nàng có xem qua cách làm trên TV, nhưng bắt tay vào làm thì đây là lần đầu tiên. Nàng cẩn thận từng li từng tí khống chế tỷ lệ, làm từng bước một, nhưng không phải là quá nhiều bột thì cũng là có quá nhiều nước, trải qua mấy lần thêm bột thêm nước cuối cùng cũng thành công. Hiện tại chính là để cho bột lên men, sau đó thì đi chuẩn bị nhân bánh. Nhân bánh sủi cảo cần nhiều nguyên liệu, nhưng hiện tại chuẩn bị không kịp, chỉ có thể làm hoành thánh. Từ trong giỏ lấy ra một khối thịt nạc, đem nó cắt nhỏ rồi băm nhỏ, sau đó thì cho thả gia vị vào ướp. Sau khi chuẩn bị nhân xong thì bắt đầu chuẩn bị vỏ hoành thánh, đem bột mì cắt thành từng khối nhỏ, dùng thanh gỗ tròn cán mỏng ra như trang giấy, ở phía trên xoa một lớp bột mì, sau đó cắt thành lớp vỏ bánh lớn nhỏ khác nhau. Bột có tác dụng là để vỏ bánh không dính lại với nhau thành một khối. Lúc này nói cũng đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm, sau khi Diệp Hiểu Mạn đem bánh ngọt ra ngoài để nguội, lại tiếp tục làm vỏ hoành thánh.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ đã viết xong rồi." Tiểu bánh bao vui vẻ chạy vào: "Bánh ngọt đã chưng xong chưa, có thể ăn được chưa ạ?"

Diệp Hiểu Mạn thu thập đồ trên tay một chút: "Đừng có nóng vội, tỷ còn muốn kiểm tra trước đã." Truyện được edit by Phương Phương.

"Ừm, viết tiến bộ hơn so với lần trước, đi thôi, tỷ mời đệ ăn bánh ngọt."

"Vâng ạ, đệ muốn ăn bánh ngọt." Nói xong thì tự giác đi rửa tay.

Diệp Hiểu Mạn cắt bánh ngọt vẫn còn bốc khói thành khối hình tam giác, đem một khối đưa cho tiểu bánh bao: "Ăn từ từ thôi, đừng nuốt."

Tiểu bánh bao nào có quản nhiều như vậy, vừa nhận được liền cho vào miệng cắn, hai ba phát liền đem bánh ngọt ăn hết, vừa ăn vừa nói: "Tỷ tỷ, ăn ngon nha, bánh ngọt này ăn thật ngon, đệ còn muốn."

"Đem miếng ở trong miệng ăn hết đi." Diệp Hiểu Mạn trong miệng nói như vậy nhưng vẫn đưa thêm cho một miếng nữa: "Ăn nốt miếng này nữa thôi đấy, nếu không chờ chút nữa tỷ tỷ làm món ngon khác đệ lại không ăn được." Chỗ còn lại thì đem thả vào trong nồi nóng.

+

Nghe vẫn còn đồ ăn ngon, tiểu bánh bao nghe lời gật gật đầu.

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Về đến nhà, Diệp Hiểu Mạn lấy bột mì ra nhanh chóng làm bánh ngọt."Tỷ tỷ, tỷ vừa mới làm cái gì vậy, tại sao đệ chưa từng thấy nương làm? Cái này ăn có ngon không? Nấu bao lâu mới có thể ăn?" Miệng của tiểu bánh bao giống như súng máy hỏi không ngừng, nhóc phi thường tin tưởng vào trù nghệ của tỷ tỷ, hiện tại điều hắn quan tâm nhất là thứ này bao giờ mới có thể ăn."Tỷ tỷ chính là chưng bánh ngọt, đương nhiên là ăn ngon, đệ muốn ăn đúng không? Yên tâm đi, rất nhanh liền có thể ăn." Diệp Hiểu Mạn nhìn tiểu tham ăn này mà lắc đầu: "Đệ đi viết lại một lần những chữ tỷ tỷ dạy, phải viết thật đẹp, viết xong thì có thể ăn." Học tập vào buổi sáng là tốt nhất, buổi sáng là lúc trí nhớ của con người tốt nhất, chỉ sợ là tiểu tham ăn này vì muốn sớm có thể ăn bánh ngọt liền tùy tiện làm cho xong việc. Truyện được edit by Phương Phương."Nha, viết xong liền có thể ăn ạ, có phải là viết xong liền có thể ăn đúng không ạ?" Tiểu gia hỏa này vừa đi vừa quay đầu lại hỏi."Đúng vậy, tỷ tỷ có lúc nào lừa đệ đâu." Diệp Hiểu Mạn không biết là trước kia nàng đã từng lừa gạt tiểu bánh bao rất nhiều lần.Đạt được khẳng định, tiểu bánh bao mới vội vàng rời khỏi phòng bếp, chỉ cần viết xong sớm liền có thể ăn bánh ngọt rồi, không biết là ăn có ngon như cua không nữa? Tiểu bánh bao nghĩ đến khóe miệng liền xuất hiện nước miếng.Diệp Hiểu Mạn nhìn bột mì đang để ở một bên, nhớ tới trước kia mình thích ăn hoành thánh cùng sủi cảo, nghĩ đến thôi liền ch** n**c miếng. Người nhà hẳn sẽ không trở lại sớm, như vậy liền thử làm xem sao. Hoành thánh cùng sủi cảo nàng đều biết gói, nhưng vấn đề là trước kia vỏ bánh đều là mua ở bên ngoài, hiện tại phải tự mình làm vỏ bánh. Trước kia nàng có xem qua cách làm trên TV, nhưng bắt tay vào làm thì đây là lần đầu tiên. Nàng cẩn thận từng li từng tí khống chế tỷ lệ, làm từng bước một, nhưng không phải là quá nhiều bột thì cũng là có quá nhiều nước, trải qua mấy lần thêm bột thêm nước cuối cùng cũng thành công. Hiện tại chính là để cho bột lên men, sau đó thì đi chuẩn bị nhân bánh. Nhân bánh sủi cảo cần nhiều nguyên liệu, nhưng hiện tại chuẩn bị không kịp, chỉ có thể làm hoành thánh. Từ trong giỏ lấy ra một khối thịt nạc, đem nó cắt nhỏ rồi băm nhỏ, sau đó thì cho thả gia vị vào ướp. Sau khi chuẩn bị nhân xong thì bắt đầu chuẩn bị vỏ hoành thánh, đem bột mì cắt thành từng khối nhỏ, dùng thanh gỗ tròn cán mỏng ra như trang giấy, ở phía trên xoa một lớp bột mì, sau đó cắt thành lớp vỏ bánh lớn nhỏ khác nhau. Bột có tác dụng là để vỏ bánh không dính lại với nhau thành một khối. Lúc này nói cũng đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm, sau khi Diệp Hiểu Mạn đem bánh ngọt ra ngoài để nguội, lại tiếp tục làm vỏ hoành thánh."Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ đã viết xong rồi." Tiểu bánh bao vui vẻ chạy vào: "Bánh ngọt đã chưng xong chưa, có thể ăn được chưa ạ?"Diệp Hiểu Mạn thu thập đồ trên tay một chút: "Đừng có nóng vội, tỷ còn muốn kiểm tra trước đã." Truyện được edit by Phương Phương."Ừm, viết tiến bộ hơn so với lần trước, đi thôi, tỷ mời đệ ăn bánh ngọt.""Vâng ạ, đệ muốn ăn bánh ngọt." Nói xong thì tự giác đi rửa tay.Diệp Hiểu Mạn cắt bánh ngọt vẫn còn bốc khói thành khối hình tam giác, đem một khối đưa cho tiểu bánh bao: "Ăn từ từ thôi, đừng nuốt."Tiểu bánh bao nào có quản nhiều như vậy, vừa nhận được liền cho vào miệng cắn, hai ba phát liền đem bánh ngọt ăn hết, vừa ăn vừa nói: "Tỷ tỷ, ăn ngon nha, bánh ngọt này ăn thật ngon, đệ còn muốn.""Đem miếng ở trong miệng ăn hết đi." Diệp Hiểu Mạn trong miệng nói như vậy nhưng vẫn đưa thêm cho một miếng nữa: "Ăn nốt miếng này nữa thôi đấy, nếu không chờ chút nữa tỷ tỷ làm món ngon khác đệ lại không ăn được." Chỗ còn lại thì đem thả vào trong nồi nóng.+Nghe vẫn còn đồ ăn ngon, tiểu bánh bao nghe lời gật gật đầu.

Chương 53