Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…
Chương 59
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Hài tử ngốc, chỉ cần con có một cuộc sống tốt thì chúng ta cao hứng rồi" Làm cha nương đã không cho nàng một cuộc sống đã rất áy náy rồi, hài tử còn hiểu chuyện như vậy lại càng khiến cho nàng cảm động hơn."Hài tử, con không cần phải xấu hổ, thành thật nói cho nương biết con có phải có người trong lòng rồi hay không?" Nếu như là vậy thì nàng sẽ lưu ý thật tốt, xem hắn có xứng với nữ nhi của mình không, còn có xuống tay quyết định sớm."Nương, tại sao người lại có thể hỏi như vậy?" Làm sao mà nương có thể chuyển chủ đề nhanh như vậy chứ."Con chỉ cần nói với nương đến cùng là có hay không thôi, nữ nhi lớn rồi cũng nên tìm kiếm ứng cử viên.""Nương, Mạn Mạn mặc kệ là người đã nghe những lời này ở đâu, hôm nay nữ nhi cũng thành thật với người, nữ nhi không có, mà cũng hy vọng nương đồng ý với nữ nhi, con không có ý định lấy chồng như vậy, cho nên hy vọng nương có thể cùng phụ thân bọn họ nói một chút, tuyệt đối đừng vội gả nữ nhi đi, nữ nhi cũng ý của nương. Tục ngữ nói nam sợ sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, hy vọng mọi người có thể để cho con tự lựa chọn." Diệp Hiểu Mạn cũng hy vọng có thể đem những lời này nói rõ ra, cũng tránh gặp phải phiền phức sau này."Được, nương biết con có chủ ý của mình, ta sẽ cùng mọi người nói chuyện." Nàng tin tưởng ánh mắt của nữ nhi, nữ nhi không muốn thành thân sớm như vậy, vậy thì muộn một chút cũng được, nàng cũng không lo nữ nhi của mình không gả đi được: "Chẳng qua mặc kệ là con gả sớm hay muộn thì con vẫn phải học nữ công." Truyện được edit by Phương Phương."Vâng ạ, chỉ là nữ nhi đần độn, người cũng không được sinh khí nha." Quần áo kiếp trước của Diệp Hiểu Mạn gần như đều là tự mình may vá, tuy không nói là rất tốt nhưng cũng có thể gặp người, cũng từng học qua thêu chữ thập hot nhất lúc đó, nghĩ thầm là mình cũng gọi là có cơ sở thì khi học cũng không hẳn là quá khó đi. Thế nhưng nàng đã đánh giá mình quá cao rồi, cái kim thêu nữ công này mảnh như lông, đồ thêu cũng không giống như mấy cái bức tranh thêu chữ thập, khiến cho người mới học như nàng tốn hết tâm tư."Được rồi, đừng nóng vội, con vừa mới học đã được như vậy cũng đã không sai, năm đó nương học thế nhưng là bị đâm vào tay rất nhiều lần." Trương Giai Giai cầm chiến tích cả buổi chiều của Diệp Mạn Mạn, đó là một đóa hoa xiêu xiêu vẹo vẹo."Nương, con biết rồi ạ." Lúc này mới dùng một màu đã xiên xiên vẹo vẹo như vậy rồi nếu dùng nhiều màu nữa chẳng phải là thành một đống hỗn độn sao, xem ra nàng phải thật sự cố lên. Giờ khắc này dụ.c vọng chinh phụ của Diệp Hiểu Mạn đặc biệt mạnh mẽ."Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, đừng tiếp tục thêu nữa, coi chừng hư mắt." Trương Giai Giai dọn dẹp đồ vật: "Nghỉ ngơi một chút, nương đi chuẩn bị cơm tối."Khó có được thời gian như ngày hôm nay, bận bịu xong cũng nên đi lên núi kiếm củi, củi lửa dùng cho mùa đông năm nay còn chưa chuẩn bị xong, nếu cứ như vậy sẽ phải chịu lạnh mất."Vâng, con đã biết, để con giúp nương chuẩn bị bữa tối." Diệp Hiểu Mạn vui vẻ hỗ trợ dọn dẹp, hiện tại làm đồ ăn ngon đã trở thành hứng thú của nàng trong cái thế giới không có gì giải trí này. Truyện được edit by Phương Phương."Được" Ai bảo nữ nhi nấu đồ ăn là ngon nhất, mọi người đều thích ăn.Lúc ăn bữa tối, Diệp Vinh Hâm đem việc dạy mọi người ngày hôm nay nói qua một lần: "Hôm nay tất cả mọi người đều đã học xong, ngày mai có khả năng chỉ còn một hai người không nhớ sẽ đến hỏi, nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.""Ta ở nhà ngày hôm nay đã phát ra ngoài hơn ba trăm tấm giấy dầu, đều đã đăng ký như Mạn Mạn nói, xem ra mọi người đối với việc này rất là nhiệt tình." Diệp Trung Căn nghĩ đến thôi đã cười không khép miệng được, có thể giúp đỡ hương thân thì so với đậu Trạng Nguyên ông còn cao hứng hơn, nguyên lai không phải chỉ có làm quan mới có thể giúp đỡ hương thân."Vậy thì tốt rồi, gia gia, vậy thì kế tiếp chúng ta có phải là nên bắt đầu suy xét đến việc lợp nhà không." Nghĩ đến mấy ngày trước trời mưa khiến cho trong phòng trở nên ẩm ướt, khiến cho cả người nàng đều không được tự nhiên."Đúng vậy, phải lợp."
"Hài tử ngốc, chỉ cần con có một cuộc sống tốt thì chúng ta cao hứng rồi" Làm cha nương đã không cho nàng một cuộc sống đã rất áy náy rồi, hài tử còn hiểu chuyện như vậy lại càng khiến cho nàng cảm động hơn.
"Hài tử, con không cần phải xấu hổ, thành thật nói cho nương biết con có phải có người trong lòng rồi hay không?" Nếu như là vậy thì nàng sẽ lưu ý thật tốt, xem hắn có xứng với nữ nhi của mình không, còn có xuống tay quyết định sớm.
"Nương, tại sao người lại có thể hỏi như vậy?" Làm sao mà nương có thể chuyển chủ đề nhanh như vậy chứ.
"Con chỉ cần nói với nương đến cùng là có hay không thôi, nữ nhi lớn rồi cũng nên tìm kiếm ứng cử viên."
"Nương, Mạn Mạn mặc kệ là người đã nghe những lời này ở đâu, hôm nay nữ nhi cũng thành thật với người, nữ nhi không có, mà cũng hy vọng nương đồng ý với nữ nhi, con không có ý định lấy chồng như vậy, cho nên hy vọng nương có thể cùng phụ thân bọn họ nói một chút, tuyệt đối đừng vội gả nữ nhi đi, nữ nhi cũng ý của nương. Tục ngữ nói nam sợ sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, hy vọng mọi người có thể để cho con tự lựa chọn." Diệp Hiểu Mạn cũng hy vọng có thể đem những lời này nói rõ ra, cũng tránh gặp phải phiền phức sau này.
"Được, nương biết con có chủ ý của mình, ta sẽ cùng mọi người nói chuyện." Nàng tin tưởng ánh mắt của nữ nhi, nữ nhi không muốn thành thân sớm như vậy, vậy thì muộn một chút cũng được, nàng cũng không lo nữ nhi của mình không gả đi được: "Chẳng qua mặc kệ là con gả sớm hay muộn thì con vẫn phải học nữ công." Truyện được edit by Phương Phương.
"Vâng ạ, chỉ là nữ nhi đần độn, người cũng không được sinh khí nha." Quần áo kiếp trước của Diệp Hiểu Mạn gần như đều là tự mình may vá, tuy không nói là rất tốt nhưng cũng có thể gặp người, cũng từng học qua thêu chữ thập hot nhất lúc đó, nghĩ thầm là mình cũng gọi là có cơ sở thì khi học cũng không hẳn là quá khó đi. Thế nhưng nàng đã đánh giá mình quá cao rồi, cái kim thêu nữ công này mảnh như lông, đồ thêu cũng không giống như mấy cái bức tranh thêu chữ thập, khiến cho người mới học như nàng tốn hết tâm tư.
"Được rồi, đừng nóng vội, con vừa mới học đã được như vậy cũng đã không sai, năm đó nương học thế nhưng là bị đâm vào tay rất nhiều lần." Trương Giai Giai cầm chiến tích cả buổi chiều của Diệp Mạn Mạn, đó là một đóa hoa xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Nương, con biết rồi ạ." Lúc này mới dùng một màu đã xiên xiên vẹo vẹo như vậy rồi nếu dùng nhiều màu nữa chẳng phải là thành một đống hỗn độn sao, xem ra nàng phải thật sự cố lên. Giờ khắc này dụ.c vọng chinh phụ của Diệp Hiểu Mạn đặc biệt mạnh mẽ.
"Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, đừng tiếp tục thêu nữa, coi chừng hư mắt." Trương Giai Giai dọn dẹp đồ vật: "Nghỉ ngơi một chút, nương đi chuẩn bị cơm tối."
Khó có được thời gian như ngày hôm nay, bận bịu xong cũng nên đi lên núi kiếm củi, củi lửa dùng cho mùa đông năm nay còn chưa chuẩn bị xong, nếu cứ như vậy sẽ phải chịu lạnh mất.
"Vâng, con đã biết, để con giúp nương chuẩn bị bữa tối." Diệp Hiểu Mạn vui vẻ hỗ trợ dọn dẹp, hiện tại làm đồ ăn ngon đã trở thành hứng thú của nàng trong cái thế giới không có gì giải trí này. Truyện được edit by Phương Phương.
"Được" Ai bảo nữ nhi nấu đồ ăn là ngon nhất, mọi người đều thích ăn.
Lúc ăn bữa tối, Diệp Vinh Hâm đem việc dạy mọi người ngày hôm nay nói qua một lần: "Hôm nay tất cả mọi người đều đã học xong, ngày mai có khả năng chỉ còn một hai người không nhớ sẽ đến hỏi, nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."
"Ta ở nhà ngày hôm nay đã phát ra ngoài hơn ba trăm tấm giấy dầu, đều đã đăng ký như Mạn Mạn nói, xem ra mọi người đối với việc này rất là nhiệt tình." Diệp Trung Căn nghĩ đến thôi đã cười không khép miệng được, có thể giúp đỡ hương thân thì so với đậu Trạng Nguyên ông còn cao hứng hơn, nguyên lai không phải chỉ có làm quan mới có thể giúp đỡ hương thân.
"Vậy thì tốt rồi, gia gia, vậy thì kế tiếp chúng ta có phải là nên bắt đầu suy xét đến việc lợp nhà không." Nghĩ đến mấy ngày trước trời mưa khiến cho trong phòng trở nên ẩm ướt, khiến cho cả người nàng đều không được tự nhiên.
"Đúng vậy, phải lợp."
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Hài tử ngốc, chỉ cần con có một cuộc sống tốt thì chúng ta cao hứng rồi" Làm cha nương đã không cho nàng một cuộc sống đã rất áy náy rồi, hài tử còn hiểu chuyện như vậy lại càng khiến cho nàng cảm động hơn."Hài tử, con không cần phải xấu hổ, thành thật nói cho nương biết con có phải có người trong lòng rồi hay không?" Nếu như là vậy thì nàng sẽ lưu ý thật tốt, xem hắn có xứng với nữ nhi của mình không, còn có xuống tay quyết định sớm."Nương, tại sao người lại có thể hỏi như vậy?" Làm sao mà nương có thể chuyển chủ đề nhanh như vậy chứ."Con chỉ cần nói với nương đến cùng là có hay không thôi, nữ nhi lớn rồi cũng nên tìm kiếm ứng cử viên.""Nương, Mạn Mạn mặc kệ là người đã nghe những lời này ở đâu, hôm nay nữ nhi cũng thành thật với người, nữ nhi không có, mà cũng hy vọng nương đồng ý với nữ nhi, con không có ý định lấy chồng như vậy, cho nên hy vọng nương có thể cùng phụ thân bọn họ nói một chút, tuyệt đối đừng vội gả nữ nhi đi, nữ nhi cũng ý của nương. Tục ngữ nói nam sợ sai nghề, nữ sợ gả sai chồng, hy vọng mọi người có thể để cho con tự lựa chọn." Diệp Hiểu Mạn cũng hy vọng có thể đem những lời này nói rõ ra, cũng tránh gặp phải phiền phức sau này."Được, nương biết con có chủ ý của mình, ta sẽ cùng mọi người nói chuyện." Nàng tin tưởng ánh mắt của nữ nhi, nữ nhi không muốn thành thân sớm như vậy, vậy thì muộn một chút cũng được, nàng cũng không lo nữ nhi của mình không gả đi được: "Chẳng qua mặc kệ là con gả sớm hay muộn thì con vẫn phải học nữ công." Truyện được edit by Phương Phương."Vâng ạ, chỉ là nữ nhi đần độn, người cũng không được sinh khí nha." Quần áo kiếp trước của Diệp Hiểu Mạn gần như đều là tự mình may vá, tuy không nói là rất tốt nhưng cũng có thể gặp người, cũng từng học qua thêu chữ thập hot nhất lúc đó, nghĩ thầm là mình cũng gọi là có cơ sở thì khi học cũng không hẳn là quá khó đi. Thế nhưng nàng đã đánh giá mình quá cao rồi, cái kim thêu nữ công này mảnh như lông, đồ thêu cũng không giống như mấy cái bức tranh thêu chữ thập, khiến cho người mới học như nàng tốn hết tâm tư."Được rồi, đừng nóng vội, con vừa mới học đã được như vậy cũng đã không sai, năm đó nương học thế nhưng là bị đâm vào tay rất nhiều lần." Trương Giai Giai cầm chiến tích cả buổi chiều của Diệp Mạn Mạn, đó là một đóa hoa xiêu xiêu vẹo vẹo."Nương, con biết rồi ạ." Lúc này mới dùng một màu đã xiên xiên vẹo vẹo như vậy rồi nếu dùng nhiều màu nữa chẳng phải là thành một đống hỗn độn sao, xem ra nàng phải thật sự cố lên. Giờ khắc này dụ.c vọng chinh phụ của Diệp Hiểu Mạn đặc biệt mạnh mẽ."Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, đừng tiếp tục thêu nữa, coi chừng hư mắt." Trương Giai Giai dọn dẹp đồ vật: "Nghỉ ngơi một chút, nương đi chuẩn bị cơm tối."Khó có được thời gian như ngày hôm nay, bận bịu xong cũng nên đi lên núi kiếm củi, củi lửa dùng cho mùa đông năm nay còn chưa chuẩn bị xong, nếu cứ như vậy sẽ phải chịu lạnh mất."Vâng, con đã biết, để con giúp nương chuẩn bị bữa tối." Diệp Hiểu Mạn vui vẻ hỗ trợ dọn dẹp, hiện tại làm đồ ăn ngon đã trở thành hứng thú của nàng trong cái thế giới không có gì giải trí này. Truyện được edit by Phương Phương."Được" Ai bảo nữ nhi nấu đồ ăn là ngon nhất, mọi người đều thích ăn.Lúc ăn bữa tối, Diệp Vinh Hâm đem việc dạy mọi người ngày hôm nay nói qua một lần: "Hôm nay tất cả mọi người đều đã học xong, ngày mai có khả năng chỉ còn một hai người không nhớ sẽ đến hỏi, nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.""Ta ở nhà ngày hôm nay đã phát ra ngoài hơn ba trăm tấm giấy dầu, đều đã đăng ký như Mạn Mạn nói, xem ra mọi người đối với việc này rất là nhiệt tình." Diệp Trung Căn nghĩ đến thôi đã cười không khép miệng được, có thể giúp đỡ hương thân thì so với đậu Trạng Nguyên ông còn cao hứng hơn, nguyên lai không phải chỉ có làm quan mới có thể giúp đỡ hương thân."Vậy thì tốt rồi, gia gia, vậy thì kế tiếp chúng ta có phải là nên bắt đầu suy xét đến việc lợp nhà không." Nghĩ đến mấy ngày trước trời mưa khiến cho trong phòng trở nên ẩm ướt, khiến cho cả người nàng đều không được tự nhiên."Đúng vậy, phải lợp."