Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…
Chương 62
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Tục ngữ có câu "Có chí ắt làm nên", nữ công của Diệp Hiểu Mạn sau khi dụng tâm rèn luyện một thời gian ngắn liền có tiện bộ rất lớn, điều này khiến cho Trương Giai Giai không thể không cảm thán nữ nhi xác thực lợi hại. Nhớ năm đó nàng cũng còn xa mới có thành tích như này. Nàng làm sao mà biết như thế này vẫn còn chưa đủ đối với Diệp Hiểu Mạn, nàng ấy còn muốn sáng tạo ra cái mới. Điều này là còn phải cảm ơn Xuân Hoa các nàng dẫn dắt cho nàng.Lại nói ngày hôm đó Diệp Hiểu Mạn khó có được hôm ra ngoài tìm Diệp Mỹ Lệ và Diệp Xuân Hoa đi chơi, bởi vì người lớn trong thôn đều đang bận rộn đan đồ để kiếm sống, các nàng liền nhàn rỗi. Diệp Hiểu Mạn cũng nghĩ tới việc sau khi Diệp Xuân Hoa đính hôn sẽ không thể luôn luôn chạy ra ngoài chơi được nữa, về sau gả đi thì càng khó tập hợp tại một chỗ để chơi nữ, nàng ở đời này cũng chỉ có hai người bằng hữu này, làm sao cũng phải liên lạc một chút.Nào biết được chính là khi các nàng đi đến nhà Xuân Hoa thì nàng ấy cũng không có thời gian đi chơi cùng các nàng. Bởi vì sau khi đính hôn nàng ấy phải vội vàng thêu áo cưới cho mình, cũng phải cố gắng rèn luyện nữ công thật tốt.Nhìn bức tranh uyên ương nghịch nước trên tay của Xuân Hoa, Diệp Hiểu Mạn chỉ biết im lặng mà hỏi trời xanh, nếu không phải là do thiên tử không cho phép các bách tính sử dụng long phượng trình tường thì có lẽ nàng đã nhìn thấy hai loại hình vẽ phổ biến của kiếp trước rồi. Chẳng qua thân là người hiện đại, cá nhân nàng cảm thấy váy cưới xàng đẹp hơn. Đừng bảo là nàng không coi trọng truyền thống, nàng là thích váy cưới kiếp trước, nhưng lại thích kiểu tóc của thời đại này. Đời trước điều nàng luôn mơ ước chính là có thể tìm được một người yêu mình nhất rồi cùng nhau bước vào lễ đường, chỉ tiếc là khí ấy đừng nói là bước vào lễ đường đến cả một người yêu mình cũng không có, không những thế chính nàng cũng không có người thích. Không phải là do ánh mắt nàng quá cao, mà là tại vì ở nơi đó tất cả mọi người đều đến từ ngũ hồ tứ hải*, không có quan hệ thì nàng căn bản không thể quen biết được mấy người, không có ai giới thiệu thì sao có cơ hội quen biết nam nhân. Nếu gặp được người thích hợp thì đều đã có chủ, chỉ có thể nói một câu thôi: kiếp trước sống thật uổng phí mà.* ngũ hồ tứ hải: từ khắp nơi trên cả nước.Truyện được edit by Phương Phương.Cũng bởi vì các hình vẽ đó thiếu đa dạng như hình vẽ trái tim, hình vẽ manga đã kí.ch thích Diệp Hiểu Mạn. Chẳng qua là nàng cũng không đem kế hoạch này nói với mấy người Diệp Xuân Hoa, mà là tự nàng về nhà len lén vẽ. Điều nàng nhớ tới đầu tiên chính là thêu hai món quà cưới cho Xuân Hoa. Về phần tặng cái gì, chuyện mắc cỡ như đương nhiên là không thể nói cho người khác biết được.Vì để cho mọi người có thể tiếp nhận, cái đầu tiên mà Diệp Hiểu Mạn nghĩ đến là tịnh đế liên*, cái này tương đối dễ tiếp nhận, thứ cuối cùng mà nàng lớn mật chọn chính là tranh hôn nhau**, thứ mà thường gặp ở kiếp trước.*Tịnh đế liên: là loại hoa sen mà có hai bông hoa mọc ở cùng một cành, mn có thể tìm ở trên google hehe.**chỗ này tui ko biết dịch thế nào lun, ở trong cv là: "thêu chính là lẫn nhau hôn đồ án". Hay là tui sửa thành tranh một cặp đôi đang âu yếm nhỉ? Mong nhận được kiến nghị của mn 😂.Vì có thể để cho các nàng gia nhập đội ngũ của mình, Diệp Hiểu Mạn vẫn luôn ở nhà gia công hai phần đồ thêu này mỗi ngày. Sen thì rất là phổ biến rồi, để làm nổi bật sự đặc biệt này, Diệp Hiểu Mạn đã đặc biệt tự mình đi đến tiệm đồ thêu để chọn chỉ thêu, căn cứ theo màu sắc của chỉ thêu mà thêu ra màu sắc đậm nhạt khác nhau.Truyện được edit by Phương Phương.Bận rộn một tuần cuối cùng cũng hoàn thành. Ha ha, để có thể thêu nhanh như vậy thì đương nhiên không thể lựa chọn đồ lớn để thêu, về phần thứ nhỏ nhất được thêu trên người nữ tử là thứ gì thì mọi người tự đoán đi.Cầm đồ thêu, Diệp Hiểu Mạn không đưa ngay luôn cho Diệp Xuân Hoa mà là đưa cho Trương Giai Giai để xin ý kiến.Lúc nhìn thấy hoa sen làm cho Trương Giai Giai vừa mừng vừa sợ, không thể tin được tú công của nữ nhi nhà mình lại tiến bộ nhanh như vậy, còn tự mình vẽ tranh. Thế nhưng khi nhìn thấy cái thứ hai thì nàng hoàn toàn đỏ bừng mặt, nàng không tưởng tượng nữ nhị lại lớn mật như vậy."Mạn Mạn, ngươi làm sao lại biết được những lại cái này?" Trời ạ, nữ nhi còn nhỏ như thế đã biết đồ vật khó xử như vậy.
Tục ngữ có câu "Có chí ắt làm nên", nữ công của Diệp Hiểu Mạn sau khi dụng tâm rèn luyện một thời gian ngắn liền có tiện bộ rất lớn, điều này khiến cho Trương Giai Giai không thể không cảm thán nữ nhi xác thực lợi hại. Nhớ năm đó nàng cũng còn xa mới có thành tích như này. Nàng làm sao mà biết như thế này vẫn còn chưa đủ đối với Diệp Hiểu Mạn, nàng ấy còn muốn sáng tạo ra cái mới. Điều này là còn phải cảm ơn Xuân Hoa các nàng dẫn dắt cho nàng.
Lại nói ngày hôm đó Diệp Hiểu Mạn khó có được hôm ra ngoài tìm Diệp Mỹ Lệ và Diệp Xuân Hoa đi chơi, bởi vì người lớn trong thôn đều đang bận rộn đan đồ để kiếm sống, các nàng liền nhàn rỗi. Diệp Hiểu Mạn cũng nghĩ tới việc sau khi Diệp Xuân Hoa đính hôn sẽ không thể luôn luôn chạy ra ngoài chơi được nữa, về sau gả đi thì càng khó tập hợp tại một chỗ để chơi nữ, nàng ở đời này cũng chỉ có hai người bằng hữu này, làm sao cũng phải liên lạc một chút.
Nào biết được chính là khi các nàng đi đến nhà Xuân Hoa thì nàng ấy cũng không có thời gian đi chơi cùng các nàng. Bởi vì sau khi đính hôn nàng ấy phải vội vàng thêu áo cưới cho mình, cũng phải cố gắng rèn luyện nữ công thật tốt.
Nhìn bức tranh uyên ương nghịch nước trên tay của Xuân Hoa, Diệp Hiểu Mạn chỉ biết im lặng mà hỏi trời xanh, nếu không phải là do thiên tử không cho phép các bách tính sử dụng long phượng trình tường thì có lẽ nàng đã nhìn thấy hai loại hình vẽ phổ biến của kiếp trước rồi. Chẳng qua thân là người hiện đại, cá nhân nàng cảm thấy váy cưới xàng đẹp hơn. Đừng bảo là nàng không coi trọng truyền thống, nàng là thích váy cưới kiếp trước, nhưng lại thích kiểu tóc của thời đại này. Đời trước điều nàng luôn mơ ước chính là có thể tìm được một người yêu mình nhất rồi cùng nhau bước vào lễ đường, chỉ tiếc là khí ấy đừng nói là bước vào lễ đường đến cả một người yêu mình cũng không có, không những thế chính nàng cũng không có người thích. Không phải là do ánh mắt nàng quá cao, mà là tại vì ở nơi đó tất cả mọi người đều đến từ ngũ hồ tứ hải*, không có quan hệ thì nàng căn bản không thể quen biết được mấy người, không có ai giới thiệu thì sao có cơ hội quen biết nam nhân. Nếu gặp được người thích hợp thì đều đã có chủ, chỉ có thể nói một câu thôi: kiếp trước sống thật uổng phí mà.
* ngũ hồ tứ hải: từ khắp nơi trên cả nước.
Truyện được edit by Phương Phương.
Cũng bởi vì các hình vẽ đó thiếu đa dạng như hình vẽ trái tim, hình vẽ manga đã kí.ch thích Diệp Hiểu Mạn. Chẳng qua là nàng cũng không đem kế hoạch này nói với mấy người Diệp Xuân Hoa, mà là tự nàng về nhà len lén vẽ. Điều nàng nhớ tới đầu tiên chính là thêu hai món quà cưới cho Xuân Hoa. Về phần tặng cái gì, chuyện mắc cỡ như đương nhiên là không thể nói cho người khác biết được.
Vì để cho mọi người có thể tiếp nhận, cái đầu tiên mà Diệp Hiểu Mạn nghĩ đến là tịnh đế liên*, cái này tương đối dễ tiếp nhận, thứ cuối cùng mà nàng lớn mật chọn chính là tranh hôn nhau**, thứ mà thường gặp ở kiếp trước.
*Tịnh đế liên: là loại hoa sen mà có hai bông hoa mọc ở cùng một cành, mn có thể tìm ở trên google hehe.
**chỗ này tui ko biết dịch thế nào lun, ở trong cv là: "thêu chính là lẫn nhau hôn đồ án". Hay là tui sửa thành tranh một cặp đôi đang âu yếm nhỉ? Mong nhận được kiến nghị của mn 😂.
Vì có thể để cho các nàng gia nhập đội ngũ của mình, Diệp Hiểu Mạn vẫn luôn ở nhà gia công hai phần đồ thêu này mỗi ngày. Sen thì rất là phổ biến rồi, để làm nổi bật sự đặc biệt này, Diệp Hiểu Mạn đã đặc biệt tự mình đi đến tiệm đồ thêu để chọn chỉ thêu, căn cứ theo màu sắc của chỉ thêu mà thêu ra màu sắc đậm nhạt khác nhau.
Truyện được edit by Phương Phương.
Bận rộn một tuần cuối cùng cũng hoàn thành. Ha ha, để có thể thêu nhanh như vậy thì đương nhiên không thể lựa chọn đồ lớn để thêu, về phần thứ nhỏ nhất được thêu trên người nữ tử là thứ gì thì mọi người tự đoán đi.
Cầm đồ thêu, Diệp Hiểu Mạn không đưa ngay luôn cho Diệp Xuân Hoa mà là đưa cho Trương Giai Giai để xin ý kiến.
Lúc nhìn thấy hoa sen làm cho Trương Giai Giai vừa mừng vừa sợ, không thể tin được tú công của nữ nhi nhà mình lại tiến bộ nhanh như vậy, còn tự mình vẽ tranh. Thế nhưng khi nhìn thấy cái thứ hai thì nàng hoàn toàn đỏ bừng mặt, nàng không tưởng tượng nữ nhị lại lớn mật như vậy.
"Mạn Mạn, ngươi làm sao lại biết được những lại cái này?" Trời ạ, nữ nhi còn nhỏ như thế đã biết đồ vật khó xử như vậy.
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Tục ngữ có câu "Có chí ắt làm nên", nữ công của Diệp Hiểu Mạn sau khi dụng tâm rèn luyện một thời gian ngắn liền có tiện bộ rất lớn, điều này khiến cho Trương Giai Giai không thể không cảm thán nữ nhi xác thực lợi hại. Nhớ năm đó nàng cũng còn xa mới có thành tích như này. Nàng làm sao mà biết như thế này vẫn còn chưa đủ đối với Diệp Hiểu Mạn, nàng ấy còn muốn sáng tạo ra cái mới. Điều này là còn phải cảm ơn Xuân Hoa các nàng dẫn dắt cho nàng.Lại nói ngày hôm đó Diệp Hiểu Mạn khó có được hôm ra ngoài tìm Diệp Mỹ Lệ và Diệp Xuân Hoa đi chơi, bởi vì người lớn trong thôn đều đang bận rộn đan đồ để kiếm sống, các nàng liền nhàn rỗi. Diệp Hiểu Mạn cũng nghĩ tới việc sau khi Diệp Xuân Hoa đính hôn sẽ không thể luôn luôn chạy ra ngoài chơi được nữa, về sau gả đi thì càng khó tập hợp tại một chỗ để chơi nữ, nàng ở đời này cũng chỉ có hai người bằng hữu này, làm sao cũng phải liên lạc một chút.Nào biết được chính là khi các nàng đi đến nhà Xuân Hoa thì nàng ấy cũng không có thời gian đi chơi cùng các nàng. Bởi vì sau khi đính hôn nàng ấy phải vội vàng thêu áo cưới cho mình, cũng phải cố gắng rèn luyện nữ công thật tốt.Nhìn bức tranh uyên ương nghịch nước trên tay của Xuân Hoa, Diệp Hiểu Mạn chỉ biết im lặng mà hỏi trời xanh, nếu không phải là do thiên tử không cho phép các bách tính sử dụng long phượng trình tường thì có lẽ nàng đã nhìn thấy hai loại hình vẽ phổ biến của kiếp trước rồi. Chẳng qua thân là người hiện đại, cá nhân nàng cảm thấy váy cưới xàng đẹp hơn. Đừng bảo là nàng không coi trọng truyền thống, nàng là thích váy cưới kiếp trước, nhưng lại thích kiểu tóc của thời đại này. Đời trước điều nàng luôn mơ ước chính là có thể tìm được một người yêu mình nhất rồi cùng nhau bước vào lễ đường, chỉ tiếc là khí ấy đừng nói là bước vào lễ đường đến cả một người yêu mình cũng không có, không những thế chính nàng cũng không có người thích. Không phải là do ánh mắt nàng quá cao, mà là tại vì ở nơi đó tất cả mọi người đều đến từ ngũ hồ tứ hải*, không có quan hệ thì nàng căn bản không thể quen biết được mấy người, không có ai giới thiệu thì sao có cơ hội quen biết nam nhân. Nếu gặp được người thích hợp thì đều đã có chủ, chỉ có thể nói một câu thôi: kiếp trước sống thật uổng phí mà.* ngũ hồ tứ hải: từ khắp nơi trên cả nước.Truyện được edit by Phương Phương.Cũng bởi vì các hình vẽ đó thiếu đa dạng như hình vẽ trái tim, hình vẽ manga đã kí.ch thích Diệp Hiểu Mạn. Chẳng qua là nàng cũng không đem kế hoạch này nói với mấy người Diệp Xuân Hoa, mà là tự nàng về nhà len lén vẽ. Điều nàng nhớ tới đầu tiên chính là thêu hai món quà cưới cho Xuân Hoa. Về phần tặng cái gì, chuyện mắc cỡ như đương nhiên là không thể nói cho người khác biết được.Vì để cho mọi người có thể tiếp nhận, cái đầu tiên mà Diệp Hiểu Mạn nghĩ đến là tịnh đế liên*, cái này tương đối dễ tiếp nhận, thứ cuối cùng mà nàng lớn mật chọn chính là tranh hôn nhau**, thứ mà thường gặp ở kiếp trước.*Tịnh đế liên: là loại hoa sen mà có hai bông hoa mọc ở cùng một cành, mn có thể tìm ở trên google hehe.**chỗ này tui ko biết dịch thế nào lun, ở trong cv là: "thêu chính là lẫn nhau hôn đồ án". Hay là tui sửa thành tranh một cặp đôi đang âu yếm nhỉ? Mong nhận được kiến nghị của mn 😂.Vì có thể để cho các nàng gia nhập đội ngũ của mình, Diệp Hiểu Mạn vẫn luôn ở nhà gia công hai phần đồ thêu này mỗi ngày. Sen thì rất là phổ biến rồi, để làm nổi bật sự đặc biệt này, Diệp Hiểu Mạn đã đặc biệt tự mình đi đến tiệm đồ thêu để chọn chỉ thêu, căn cứ theo màu sắc của chỉ thêu mà thêu ra màu sắc đậm nhạt khác nhau.Truyện được edit by Phương Phương.Bận rộn một tuần cuối cùng cũng hoàn thành. Ha ha, để có thể thêu nhanh như vậy thì đương nhiên không thể lựa chọn đồ lớn để thêu, về phần thứ nhỏ nhất được thêu trên người nữ tử là thứ gì thì mọi người tự đoán đi.Cầm đồ thêu, Diệp Hiểu Mạn không đưa ngay luôn cho Diệp Xuân Hoa mà là đưa cho Trương Giai Giai để xin ý kiến.Lúc nhìn thấy hoa sen làm cho Trương Giai Giai vừa mừng vừa sợ, không thể tin được tú công của nữ nhi nhà mình lại tiến bộ nhanh như vậy, còn tự mình vẽ tranh. Thế nhưng khi nhìn thấy cái thứ hai thì nàng hoàn toàn đỏ bừng mặt, nàng không tưởng tượng nữ nhị lại lớn mật như vậy."Mạn Mạn, ngươi làm sao lại biết được những lại cái này?" Trời ạ, nữ nhi còn nhỏ như thế đã biết đồ vật khó xử như vậy.