Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…

Chương 66

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Cơm trưa ngày hôm nay đặc biệt phong phú. Diệp Hiểu Mạn làm cua hấp, cua xào hành gừng, cá hấp, canh chua cá, thịt mỡ xào tỏi, rau xanh xào, thịt ba chỉ xào dưa chua, bảy món không phải là rất nhiều nhưng lại là có đến sáu món có thịt."Trung Căn, ngươi không cần phải khách khí như vậy, có chuyện gì thì cứ để Vĩnh Hâm tới nói với ta một tiếng là được, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tốt, lại còn khách khí mới ta ăn cơm như vậy nữa." Trưởng thôn cười ha hả đi tới. Tuy nói như vậy, nhưng nhà Diệp Trung Căn làm như vậy là tôn trọng ông, ông vẫn là cảm thấy rất là cao hứng. Dù sao thì hiện tại nhà Diệp Trung Căn là đại công thần của thôn, đối với ông cũng có ý nghĩa rất quan trọng, bọn họ yêu cầu ông hỗ trợ thì ông chắc chắn phải giúp rồi.Truyện được edit by Phương Phương."Trưởng thôn, ngươi nói cái gì vậy, không có việc gì cũng có thể mời ngươi đến ăn cơm nha. Chẳng qua lần này ngươi đoán đúng rồi, chúng ta là có sự tình cần làm phiền đến ngươi." Diệp Trung Căn đương nhiên sẽ không coi lời của trưởng thôn là thật, lấy lễ để tiếp đón sẽ khiến cho về sau bọn họ bớt rất nhiều phiền phức, người không thể tiết kiệm cũng không thể tham thuận tiện nhất thời được: "Mau tới đây, trưởng thôn, ngươi ngồi ở đây đi.""Ai nha, tiểu tử này, ngươi đúng là phát tài thật rồi!" Trưởng thôn đập một phát lên vai của Diệp Trung Căn: "Dù là kiếm được tiền cũng không cần phải tốn kém như vậy, cả sáu món này đều có thịt, trưởng trấn cũng không có ăn như vậy mỗi ngày.""Trưởng thôn ngươi là đang nói cái gì vậy, đây còn không phải là do nghĩ đến mới trưởng thôn tới dùng cơm nên mới bày ra mấy món như này sao, người nghèo từ khi sinh ra thì làm sao có ăn như vậy mỗi bữa chứ." Con người muốn sống yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy, nhân sinh dài như vậy, dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy, còn phải tính toán cho hậu thế. Diệp Trung Căn thế nhưng lại không nghĩ đến sau này thật sự chính mình lại đánh miệng mình."Ngươi chính là khách khí nha, liền nói với ngươi ta cũng là người nghèo từ khi sinh ra, nên cứ ăn theo thường ngày là được rồi." Nói thì nói như vậy, thế nhưng ngẫm lại thì bản thân ông là trưởng thôn cũng là một hai tháng đều không có gì qua chút mùi tanh của thịt. Xem ra nhà Diệp Trung Căn thật sự trở thành hộ giàu nhất thôn bọn họ, ông có chút vững tin hơn là bọn họ có thể mang theo nhà mình, toàn thôn, thậm chí là toàn trấn đi đến một cục diện hoàn toàn khác."Đến cửa đều là khách, ngươi cái người này nói lời gì vậy chứ, đến, trước uống một chén." Diệp Trung Căn là người gặp việc vui thì tinh thần sẽ thoải mái."Đây không phải đồ ăn chiêu bài đang nổi danh gần đây của Phiêu Hương lâu hay sao? Các ngươi đây là làm sao mà có?" Trưởng thôn giật mình, mặc dù chưa có nếm qua, nhưng ông là hay nghe người ta nói tới, đồ ăn này cũng không rẻ, một trăm văn một món, nơi này có đến hai món cũng đã là hai trăm văn. Nếu như hắn đoán không sai thì hai món cá kia cũng là đồ ăn bên trong Phiêu Hương lâu đi. Thiên a, bữa ăn này thật sự dọa người mà, không có tầm bốn năm trăm văn thì không được như vậy đâu. Truyện được edit by Phương Phương."A, ngươi nói món này sao, haha." Diệp Trung Căn cười cười, ông cũng không biết làm sao để nói với ông ấy về việc công thức làm món này là do nhà mình bán đi, món này bán ở bên ngoài một trăm văn, ông lấy nguyên liệu cũng chỉ có mấy văn tiền, chênh lệch giá như vậy làm sao ông có thể nói ra."Món này không phải là công thức nhà các ngươi bán cho Phiêu Hương lâu đây chứ?" Món ăn này không thể để trong thời gian dài được, rất dễ bị hỏng, mà món này nhìn là biết vừa mới nấu xong, làm cho ông đột nhiên nghĩ tới lời đồn trong thôn, bọn họ là bán công thức mới quen biết với đông gia của Phiêu Hương lâu, mà đông gia của Phiêu Hương lâu muốn mua cách làm mũ đi mưa của bọn họ, bọn họ không có bán, xem ra đây là thật rồi.Thiên a, phương pháp đan kia có thể bán được một ngàn lượng, vậy thì những công thức này cũng bán được không ít tiền đi.+"Trưởng thôn ngươi cũng đừng cười ta, đây đều là do lúc ấy tham tiện nghi nên mới lung tung mò mẫm ra." Diệp Trung Căn cũng không hoảng hốt mà nói ra.Thấy Diệp Trung Căn không nguyện ý nói về chuyện này, trưởng thôn cũng là người có ánh mắt nên không nói gì nữa.

Cơm trưa ngày hôm nay đặc biệt phong phú. Diệp Hiểu Mạn làm cua hấp, cua xào hành gừng, cá hấp, canh chua cá, thịt mỡ xào tỏi, rau xanh xào, thịt ba chỉ xào dưa chua, bảy món không phải là rất nhiều nhưng lại là có đến sáu món có thịt.

"Trung Căn, ngươi không cần phải khách khí như vậy, có chuyện gì thì cứ để Vĩnh Hâm tới nói với ta một tiếng là được, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tốt, lại còn khách khí mới ta ăn cơm như vậy nữa." Trưởng thôn cười ha hả đi tới. Tuy nói như vậy, nhưng nhà Diệp Trung Căn làm như vậy là tôn trọng ông, ông vẫn là cảm thấy rất là cao hứng. Dù sao thì hiện tại nhà Diệp Trung Căn là đại công thần của thôn, đối với ông cũng có ý nghĩa rất quan trọng, bọn họ yêu cầu ông hỗ trợ thì ông chắc chắn phải giúp rồi.

Truyện được edit by Phương Phương.

"Trưởng thôn, ngươi nói cái gì vậy, không có việc gì cũng có thể mời ngươi đến ăn cơm nha. Chẳng qua lần này ngươi đoán đúng rồi, chúng ta là có sự tình cần làm phiền đến ngươi." Diệp Trung Căn đương nhiên sẽ không coi lời của trưởng thôn là thật, lấy lễ để tiếp đón sẽ khiến cho về sau bọn họ bớt rất nhiều phiền phức, người không thể tiết kiệm cũng không thể tham thuận tiện nhất thời được: "Mau tới đây, trưởng thôn, ngươi ngồi ở đây đi."

"Ai nha, tiểu tử này, ngươi đúng là phát tài thật rồi!" Trưởng thôn đập một phát lên vai của Diệp Trung Căn: "Dù là kiếm được tiền cũng không cần phải tốn kém như vậy, cả sáu món này đều có thịt, trưởng trấn cũng không có ăn như vậy mỗi ngày."

"Trưởng thôn ngươi là đang nói cái gì vậy, đây còn không phải là do nghĩ đến mới trưởng thôn tới dùng cơm nên mới bày ra mấy món như này sao, người nghèo từ khi sinh ra thì làm sao có ăn như vậy mỗi bữa chứ." Con người muốn sống yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy, nhân sinh dài như vậy, dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy, còn phải tính toán cho hậu thế. Diệp Trung Căn thế nhưng lại không nghĩ đến sau này thật sự chính mình lại đánh miệng mình.

"Ngươi chính là khách khí nha, liền nói với ngươi ta cũng là người nghèo từ khi sinh ra, nên cứ ăn theo thường ngày là được rồi." Nói thì nói như vậy, thế nhưng ngẫm lại thì bản thân ông là trưởng thôn cũng là một hai tháng đều không có gì qua chút mùi tanh của thịt. Xem ra nhà Diệp Trung Căn thật sự trở thành hộ giàu nhất thôn bọn họ, ông có chút vững tin hơn là bọn họ có thể mang theo nhà mình, toàn thôn, thậm chí là toàn trấn đi đến một cục diện hoàn toàn khác.

"Đến cửa đều là khách, ngươi cái người này nói lời gì vậy chứ, đến, trước uống một chén." Diệp Trung Căn là người gặp việc vui thì tinh thần sẽ thoải mái.

"Đây không phải đồ ăn chiêu bài đang nổi danh gần đây của Phiêu Hương lâu hay sao? Các ngươi đây là làm sao mà có?" Trưởng thôn giật mình, mặc dù chưa có nếm qua, nhưng ông là hay nghe người ta nói tới, đồ ăn này cũng không rẻ, một trăm văn một món, nơi này có đến hai món cũng đã là hai trăm văn. Nếu như hắn đoán không sai thì hai món cá kia cũng là đồ ăn bên trong Phiêu Hương lâu đi. Thiên a, bữa ăn này thật sự dọa người mà, không có tầm bốn năm trăm văn thì không được như vậy đâu. Truyện được edit by Phương Phương.

"A, ngươi nói món này sao, haha." Diệp Trung Căn cười cười, ông cũng không biết làm sao để nói với ông ấy về việc công thức làm món này là do nhà mình bán đi, món này bán ở bên ngoài một trăm văn, ông lấy nguyên liệu cũng chỉ có mấy văn tiền, chênh lệch giá như vậy làm sao ông có thể nói ra.

"Món này không phải là công thức nhà các ngươi bán cho Phiêu Hương lâu đây chứ?" Món ăn này không thể để trong thời gian dài được, rất dễ bị hỏng, mà món này nhìn là biết vừa mới nấu xong, làm cho ông đột nhiên nghĩ tới lời đồn trong thôn, bọn họ là bán công thức mới quen biết với đông gia của Phiêu Hương lâu, mà đông gia của Phiêu Hương lâu muốn mua cách làm mũ đi mưa của bọn họ, bọn họ không có bán, xem ra đây là thật rồi.

Thiên a, phương pháp đan kia có thể bán được một ngàn lượng, vậy thì những công thức này cũng bán được không ít tiền đi.

+

"Trưởng thôn ngươi cũng đừng cười ta, đây đều là do lúc ấy tham tiện nghi nên mới lung tung mò mẫm ra." Diệp Trung Căn cũng không hoảng hốt mà nói ra.

Thấy Diệp Trung Căn không nguyện ý nói về chuyện này, trưởng thôn cũng là người có ánh mắt nên không nói gì nữa.

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Cơm trưa ngày hôm nay đặc biệt phong phú. Diệp Hiểu Mạn làm cua hấp, cua xào hành gừng, cá hấp, canh chua cá, thịt mỡ xào tỏi, rau xanh xào, thịt ba chỉ xào dưa chua, bảy món không phải là rất nhiều nhưng lại là có đến sáu món có thịt."Trung Căn, ngươi không cần phải khách khí như vậy, có chuyện gì thì cứ để Vĩnh Hâm tới nói với ta một tiếng là được, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tốt, lại còn khách khí mới ta ăn cơm như vậy nữa." Trưởng thôn cười ha hả đi tới. Tuy nói như vậy, nhưng nhà Diệp Trung Căn làm như vậy là tôn trọng ông, ông vẫn là cảm thấy rất là cao hứng. Dù sao thì hiện tại nhà Diệp Trung Căn là đại công thần của thôn, đối với ông cũng có ý nghĩa rất quan trọng, bọn họ yêu cầu ông hỗ trợ thì ông chắc chắn phải giúp rồi.Truyện được edit by Phương Phương."Trưởng thôn, ngươi nói cái gì vậy, không có việc gì cũng có thể mời ngươi đến ăn cơm nha. Chẳng qua lần này ngươi đoán đúng rồi, chúng ta là có sự tình cần làm phiền đến ngươi." Diệp Trung Căn đương nhiên sẽ không coi lời của trưởng thôn là thật, lấy lễ để tiếp đón sẽ khiến cho về sau bọn họ bớt rất nhiều phiền phức, người không thể tiết kiệm cũng không thể tham thuận tiện nhất thời được: "Mau tới đây, trưởng thôn, ngươi ngồi ở đây đi.""Ai nha, tiểu tử này, ngươi đúng là phát tài thật rồi!" Trưởng thôn đập một phát lên vai của Diệp Trung Căn: "Dù là kiếm được tiền cũng không cần phải tốn kém như vậy, cả sáu món này đều có thịt, trưởng trấn cũng không có ăn như vậy mỗi ngày.""Trưởng thôn ngươi là đang nói cái gì vậy, đây còn không phải là do nghĩ đến mới trưởng thôn tới dùng cơm nên mới bày ra mấy món như này sao, người nghèo từ khi sinh ra thì làm sao có ăn như vậy mỗi bữa chứ." Con người muốn sống yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy, nhân sinh dài như vậy, dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy, còn phải tính toán cho hậu thế. Diệp Trung Căn thế nhưng lại không nghĩ đến sau này thật sự chính mình lại đánh miệng mình."Ngươi chính là khách khí nha, liền nói với ngươi ta cũng là người nghèo từ khi sinh ra, nên cứ ăn theo thường ngày là được rồi." Nói thì nói như vậy, thế nhưng ngẫm lại thì bản thân ông là trưởng thôn cũng là một hai tháng đều không có gì qua chút mùi tanh của thịt. Xem ra nhà Diệp Trung Căn thật sự trở thành hộ giàu nhất thôn bọn họ, ông có chút vững tin hơn là bọn họ có thể mang theo nhà mình, toàn thôn, thậm chí là toàn trấn đi đến một cục diện hoàn toàn khác."Đến cửa đều là khách, ngươi cái người này nói lời gì vậy chứ, đến, trước uống một chén." Diệp Trung Căn là người gặp việc vui thì tinh thần sẽ thoải mái."Đây không phải đồ ăn chiêu bài đang nổi danh gần đây của Phiêu Hương lâu hay sao? Các ngươi đây là làm sao mà có?" Trưởng thôn giật mình, mặc dù chưa có nếm qua, nhưng ông là hay nghe người ta nói tới, đồ ăn này cũng không rẻ, một trăm văn một món, nơi này có đến hai món cũng đã là hai trăm văn. Nếu như hắn đoán không sai thì hai món cá kia cũng là đồ ăn bên trong Phiêu Hương lâu đi. Thiên a, bữa ăn này thật sự dọa người mà, không có tầm bốn năm trăm văn thì không được như vậy đâu. Truyện được edit by Phương Phương."A, ngươi nói món này sao, haha." Diệp Trung Căn cười cười, ông cũng không biết làm sao để nói với ông ấy về việc công thức làm món này là do nhà mình bán đi, món này bán ở bên ngoài một trăm văn, ông lấy nguyên liệu cũng chỉ có mấy văn tiền, chênh lệch giá như vậy làm sao ông có thể nói ra."Món này không phải là công thức nhà các ngươi bán cho Phiêu Hương lâu đây chứ?" Món ăn này không thể để trong thời gian dài được, rất dễ bị hỏng, mà món này nhìn là biết vừa mới nấu xong, làm cho ông đột nhiên nghĩ tới lời đồn trong thôn, bọn họ là bán công thức mới quen biết với đông gia của Phiêu Hương lâu, mà đông gia của Phiêu Hương lâu muốn mua cách làm mũ đi mưa của bọn họ, bọn họ không có bán, xem ra đây là thật rồi.Thiên a, phương pháp đan kia có thể bán được một ngàn lượng, vậy thì những công thức này cũng bán được không ít tiền đi.+"Trưởng thôn ngươi cũng đừng cười ta, đây đều là do lúc ấy tham tiện nghi nên mới lung tung mò mẫm ra." Diệp Trung Căn cũng không hoảng hốt mà nói ra.Thấy Diệp Trung Căn không nguyện ý nói về chuyện này, trưởng thôn cũng là người có ánh mắt nên không nói gì nữa.

Chương 66