Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…
Chương 84
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Gia gia, nãi nãi gọi mọi người về ăn cơm!" Tiểu Bao Tử nhảy nhót đi tới bên cạnh rừng trúc.Kỳ thật đáng lý ra nên là người lớn đến gọi, nhưng mà các nàng đều đang bận bịu chuẩn bị cơm trưa, nên các nàng đành phải để Diệp Hiểu Mạn đi gọi, không nghĩ là Diệp Hiểu Mạn lại giao nhiệm vụ này cho Tiểu Bao Tử."Thúc thúc xinh đẹp, người muốn cùng nhà ta ăn cơm sao? Tỷ tỷ của ta nấu ăn rất ngon đó nha!""Thật vậy sao? Vậy ta nhất định phải đi mới được, ngươi phải bảo tỷ tỷ ngươi nấu cho ta ăn đấy nhé!" Hắn có thể tưởng được lát nữa trên bàn ăn tuyệt đối không có thứ hắn muốn thấy."Được, nhưng ngươi ăn phải trả tiền đó nha!" Tiểu Bao Tử đương nhiên mà nói: "Bọn họ đều nói ngươi có rất nhiều tiền, hẳn là sẽ không phải loại người ăn không trả tiền chứ?"Diệp Trung Căn nghe vậy liền xấu hổ: "Thành Thành, ai dạy cháu không lễ phép như vậy, nào có chuyện khách đến nhà ăn mà lại bắt khách trả tiền!""Nhưng các thẩm thẩm đều nói cơm của tửu lâu hắn rất đắt, tốn rất nhiều tiền, tỷ tỷ nấu đồ ăn so với tửu lâu còn ngon hơn, vì sao họ có thể lấy tiền còn chúng ta lại không thể?"Truyện được edit by Phương Phương.Lời này của Tiểu Bao Tử khiến cho mọi người đều không phản bác được."Triệu công tử, thật ngại quá." Ông cũng không biết từ khi nào mà tiểu tôn tử của mình trong mắt chỉ có tiền như vậy. Quả nhiên vật họp theo loài mà, không biết vì sao mà ông lại thấy vui trong lòng."Không sao, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta như thế nào lại coi đó là thật." Gia hỏa này cũng khó nói chuyện như tỷ tỷ của nhóc vậy.Đến trên bàn cơm, Triệu Tử Thần nhìn qua, quả nhiên giống với suy nghĩ của hắn, không có món gì đặc biệt. Xem ra hiện tại bạn nhỏ kia vẫn có thành kiến đối với hắn nha!Tiểu Bao Tử nhìn đồ ăn trên bàn mà không khỏi cau mày, trong này không có cái nào là đồ ăn tỷ tỷ nấu cả. Đáng ghét mà, cái miệng kén ăn của nhóc phải làm sao bây giờ? Hơn nữa nhóc cũng đã đáp ứng với thúc thúc xinh đẹp là sẽ để hắn ăn đồ ăn tỷ tỷ nấu.Không được, nhóc phải đi tìm tỷ tỷ! Nhóc lập tức buông bát xuống mà chạy vào phòng bếp. Bởi vì nhà có khách, trong nhà có nhiều người nhìn như vậy, nên mấy người nữ quyến Diệp Hiểu Mạn đều ăn ở phòng bếp."Tỷ tỷ, tại sao hôm nay tỷ không nấu ăn?" Tiểu Bao Tử vừa tiền vào kiền mất hứng mà ngồi cạnh Diệp Hiểu Mạn."Thành Thành ngoan, buổi tối tỷ tỷ sẽ nấu cho đệ ăn có được không? Đệ xem hiện tại cũng đã nấu xong hết rồi, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.""Không được, không được, đệ muốn ăn đồ tỷ nấu.""Con như vậy thật khiến cho nãi nãi và nương thương tâm mà""Nãi nãi, nương, thật xin lỗi, Thành Thành không phải không thích đồ ăn hai người nấu." Lời này còn chưa nói hết mà mặt của Lý Minh Hà và Trương Giai Giai đều đen, nhóc con này không muốn ăn đồ các nàng nấu không phải đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi sao?"Đệ đã đáp ứng với thúc thúc xinh đẹp là sẽ mời hắn ăn món do tỷ tỷ nấu, tỷ tỷ, không phải tỷ đã dạy đệ nói lời phải giữ lấy lời rồi sao?"Diệp Hiểu Mạn bị làm khó. Nấu thì trong lòng mình sẽ không thoải mái, không nấu thì mình lại làm ngược lại với lời đã dạy cho đệ đệ, làm sao mới tốt đây?"Thế nhưng Thành Thành à, bây giờ mới chuẩn bị nguyên liệu thì không còn kịp nữa, như vậy thúc thúc sẽ bị đói không phải sao? Để lần sau tỷ tỷ sẽ lại giúp đệ nấu cho hắn có được hay không?" Diệp Hiểu Mạn có ý đồ từ chối nói.Truyện được edit by Phương Phương."Tỷ tỷ, không phải buổi sáng tỷ còn để lại một chút hoành thánh hay sao? Tỷ nấu hoành thánh cho đệ đi?"Sao lại không hiểu dụng tâm lương khổ của nhóc như vậy chứ? Những tỷ tỷ cô cô trong thôn đều hỏi nhóc chuyện của thúc thúc xinh đẹp, thúc thúc xinh đẹp kia vừa có dáng dấp đẹp mắt, lại vừa có tiền, quan trọng là hắn không phải là người xấu, người tốt như vậy tất nhiên phải để lại cho tỷ tỷ nha! Đồ ăn tỷ tỷ nấu ngon như vậy, thúc thúc xinh đẹp kia ăn một lần nhất định sẽ muốn ăn lần thứ hai, như vậy tỷ tỷ nhóc sẽ có nhiều cơ hội hơn nha.Tiểu Bao Tử, người nhà nhóc có biết nhóc dậy thì sớm như vậy không?
"Gia gia, nãi nãi gọi mọi người về ăn cơm!" Tiểu Bao Tử nhảy nhót đi tới bên cạnh rừng trúc.
Kỳ thật đáng lý ra nên là người lớn đến gọi, nhưng mà các nàng đều đang bận bịu chuẩn bị cơm trưa, nên các nàng đành phải để Diệp Hiểu Mạn đi gọi, không nghĩ là Diệp Hiểu Mạn lại giao nhiệm vụ này cho Tiểu Bao Tử.
"Thúc thúc xinh đẹp, người muốn cùng nhà ta ăn cơm sao? Tỷ tỷ của ta nấu ăn rất ngon đó nha!"
"Thật vậy sao? Vậy ta nhất định phải đi mới được, ngươi phải bảo tỷ tỷ ngươi nấu cho ta ăn đấy nhé!" Hắn có thể tưởng được lát nữa trên bàn ăn tuyệt đối không có thứ hắn muốn thấy.
"Được, nhưng ngươi ăn phải trả tiền đó nha!" Tiểu Bao Tử đương nhiên mà nói: "Bọn họ đều nói ngươi có rất nhiều tiền, hẳn là sẽ không phải loại người ăn không trả tiền chứ?"
Diệp Trung Căn nghe vậy liền xấu hổ: "Thành Thành, ai dạy cháu không lễ phép như vậy, nào có chuyện khách đến nhà ăn mà lại bắt khách trả tiền!"
"Nhưng các thẩm thẩm đều nói cơm của tửu lâu hắn rất đắt, tốn rất nhiều tiền, tỷ tỷ nấu đồ ăn so với tửu lâu còn ngon hơn, vì sao họ có thể lấy tiền còn chúng ta lại không thể?"
Truyện được edit by Phương Phương.
Lời này của Tiểu Bao Tử khiến cho mọi người đều không phản bác được.
"Triệu công tử, thật ngại quá." Ông cũng không biết từ khi nào mà tiểu tôn tử của mình trong mắt chỉ có tiền như vậy. Quả nhiên vật họp theo loài mà, không biết vì sao mà ông lại thấy vui trong lòng.
"Không sao, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta như thế nào lại coi đó là thật." Gia hỏa này cũng khó nói chuyện như tỷ tỷ của nhóc vậy.
Đến trên bàn cơm, Triệu Tử Thần nhìn qua, quả nhiên giống với suy nghĩ của hắn, không có món gì đặc biệt. Xem ra hiện tại bạn nhỏ kia vẫn có thành kiến đối với hắn nha!
Tiểu Bao Tử nhìn đồ ăn trên bàn mà không khỏi cau mày, trong này không có cái nào là đồ ăn tỷ tỷ nấu cả. Đáng ghét mà, cái miệng kén ăn của nhóc phải làm sao bây giờ? Hơn nữa nhóc cũng đã đáp ứng với thúc thúc xinh đẹp là sẽ để hắn ăn đồ ăn tỷ tỷ nấu.
Không được, nhóc phải đi tìm tỷ tỷ! Nhóc lập tức buông bát xuống mà chạy vào phòng bếp. Bởi vì nhà có khách, trong nhà có nhiều người nhìn như vậy, nên mấy người nữ quyến Diệp Hiểu Mạn đều ăn ở phòng bếp.
"Tỷ tỷ, tại sao hôm nay tỷ không nấu ăn?" Tiểu Bao Tử vừa tiền vào kiền mất hứng mà ngồi cạnh Diệp Hiểu Mạn.
"Thành Thành ngoan, buổi tối tỷ tỷ sẽ nấu cho đệ ăn có được không? Đệ xem hiện tại cũng đã nấu xong hết rồi, nếu không ăn sẽ rất lãng phí."
"Không được, không được, đệ muốn ăn đồ tỷ nấu."
"Con như vậy thật khiến cho nãi nãi và nương thương tâm mà"
"Nãi nãi, nương, thật xin lỗi, Thành Thành không phải không thích đồ ăn hai người nấu." Lời này còn chưa nói hết mà mặt của Lý Minh Hà và Trương Giai Giai đều đen, nhóc con này không muốn ăn đồ các nàng nấu không phải đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi sao?
"Đệ đã đáp ứng với thúc thúc xinh đẹp là sẽ mời hắn ăn món do tỷ tỷ nấu, tỷ tỷ, không phải tỷ đã dạy đệ nói lời phải giữ lấy lời rồi sao?"
Diệp Hiểu Mạn bị làm khó. Nấu thì trong lòng mình sẽ không thoải mái, không nấu thì mình lại làm ngược lại với lời đã dạy cho đệ đệ, làm sao mới tốt đây?
"Thế nhưng Thành Thành à, bây giờ mới chuẩn bị nguyên liệu thì không còn kịp nữa, như vậy thúc thúc sẽ bị đói không phải sao? Để lần sau tỷ tỷ sẽ lại giúp đệ nấu cho hắn có được hay không?" Diệp Hiểu Mạn có ý đồ từ chối nói.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Tỷ tỷ, không phải buổi sáng tỷ còn để lại một chút hoành thánh hay sao? Tỷ nấu hoành thánh cho đệ đi?"
Sao lại không hiểu dụng tâm lương khổ của nhóc như vậy chứ? Những tỷ tỷ cô cô trong thôn đều hỏi nhóc chuyện của thúc thúc xinh đẹp, thúc thúc xinh đẹp kia vừa có dáng dấp đẹp mắt, lại vừa có tiền, quan trọng là hắn không phải là người xấu, người tốt như vậy tất nhiên phải để lại cho tỷ tỷ nha! Đồ ăn tỷ tỷ nấu ngon như vậy, thúc thúc xinh đẹp kia ăn một lần nhất định sẽ muốn ăn lần thứ hai, như vậy tỷ tỷ nhóc sẽ có nhiều cơ hội hơn nha.
Tiểu Bao Tử, người nhà nhóc có biết nhóc dậy thì sớm như vậy không?
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Gia gia, nãi nãi gọi mọi người về ăn cơm!" Tiểu Bao Tử nhảy nhót đi tới bên cạnh rừng trúc.Kỳ thật đáng lý ra nên là người lớn đến gọi, nhưng mà các nàng đều đang bận bịu chuẩn bị cơm trưa, nên các nàng đành phải để Diệp Hiểu Mạn đi gọi, không nghĩ là Diệp Hiểu Mạn lại giao nhiệm vụ này cho Tiểu Bao Tử."Thúc thúc xinh đẹp, người muốn cùng nhà ta ăn cơm sao? Tỷ tỷ của ta nấu ăn rất ngon đó nha!""Thật vậy sao? Vậy ta nhất định phải đi mới được, ngươi phải bảo tỷ tỷ ngươi nấu cho ta ăn đấy nhé!" Hắn có thể tưởng được lát nữa trên bàn ăn tuyệt đối không có thứ hắn muốn thấy."Được, nhưng ngươi ăn phải trả tiền đó nha!" Tiểu Bao Tử đương nhiên mà nói: "Bọn họ đều nói ngươi có rất nhiều tiền, hẳn là sẽ không phải loại người ăn không trả tiền chứ?"Diệp Trung Căn nghe vậy liền xấu hổ: "Thành Thành, ai dạy cháu không lễ phép như vậy, nào có chuyện khách đến nhà ăn mà lại bắt khách trả tiền!""Nhưng các thẩm thẩm đều nói cơm của tửu lâu hắn rất đắt, tốn rất nhiều tiền, tỷ tỷ nấu đồ ăn so với tửu lâu còn ngon hơn, vì sao họ có thể lấy tiền còn chúng ta lại không thể?"Truyện được edit by Phương Phương.Lời này của Tiểu Bao Tử khiến cho mọi người đều không phản bác được."Triệu công tử, thật ngại quá." Ông cũng không biết từ khi nào mà tiểu tôn tử của mình trong mắt chỉ có tiền như vậy. Quả nhiên vật họp theo loài mà, không biết vì sao mà ông lại thấy vui trong lòng."Không sao, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta như thế nào lại coi đó là thật." Gia hỏa này cũng khó nói chuyện như tỷ tỷ của nhóc vậy.Đến trên bàn cơm, Triệu Tử Thần nhìn qua, quả nhiên giống với suy nghĩ của hắn, không có món gì đặc biệt. Xem ra hiện tại bạn nhỏ kia vẫn có thành kiến đối với hắn nha!Tiểu Bao Tử nhìn đồ ăn trên bàn mà không khỏi cau mày, trong này không có cái nào là đồ ăn tỷ tỷ nấu cả. Đáng ghét mà, cái miệng kén ăn của nhóc phải làm sao bây giờ? Hơn nữa nhóc cũng đã đáp ứng với thúc thúc xinh đẹp là sẽ để hắn ăn đồ ăn tỷ tỷ nấu.Không được, nhóc phải đi tìm tỷ tỷ! Nhóc lập tức buông bát xuống mà chạy vào phòng bếp. Bởi vì nhà có khách, trong nhà có nhiều người nhìn như vậy, nên mấy người nữ quyến Diệp Hiểu Mạn đều ăn ở phòng bếp."Tỷ tỷ, tại sao hôm nay tỷ không nấu ăn?" Tiểu Bao Tử vừa tiền vào kiền mất hứng mà ngồi cạnh Diệp Hiểu Mạn."Thành Thành ngoan, buổi tối tỷ tỷ sẽ nấu cho đệ ăn có được không? Đệ xem hiện tại cũng đã nấu xong hết rồi, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.""Không được, không được, đệ muốn ăn đồ tỷ nấu.""Con như vậy thật khiến cho nãi nãi và nương thương tâm mà""Nãi nãi, nương, thật xin lỗi, Thành Thành không phải không thích đồ ăn hai người nấu." Lời này còn chưa nói hết mà mặt của Lý Minh Hà và Trương Giai Giai đều đen, nhóc con này không muốn ăn đồ các nàng nấu không phải đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi sao?"Đệ đã đáp ứng với thúc thúc xinh đẹp là sẽ mời hắn ăn món do tỷ tỷ nấu, tỷ tỷ, không phải tỷ đã dạy đệ nói lời phải giữ lấy lời rồi sao?"Diệp Hiểu Mạn bị làm khó. Nấu thì trong lòng mình sẽ không thoải mái, không nấu thì mình lại làm ngược lại với lời đã dạy cho đệ đệ, làm sao mới tốt đây?"Thế nhưng Thành Thành à, bây giờ mới chuẩn bị nguyên liệu thì không còn kịp nữa, như vậy thúc thúc sẽ bị đói không phải sao? Để lần sau tỷ tỷ sẽ lại giúp đệ nấu cho hắn có được hay không?" Diệp Hiểu Mạn có ý đồ từ chối nói.Truyện được edit by Phương Phương."Tỷ tỷ, không phải buổi sáng tỷ còn để lại một chút hoành thánh hay sao? Tỷ nấu hoành thánh cho đệ đi?"Sao lại không hiểu dụng tâm lương khổ của nhóc như vậy chứ? Những tỷ tỷ cô cô trong thôn đều hỏi nhóc chuyện của thúc thúc xinh đẹp, thúc thúc xinh đẹp kia vừa có dáng dấp đẹp mắt, lại vừa có tiền, quan trọng là hắn không phải là người xấu, người tốt như vậy tất nhiên phải để lại cho tỷ tỷ nha! Đồ ăn tỷ tỷ nấu ngon như vậy, thúc thúc xinh đẹp kia ăn một lần nhất định sẽ muốn ăn lần thứ hai, như vậy tỷ tỷ nhóc sẽ có nhiều cơ hội hơn nha.Tiểu Bao Tử, người nhà nhóc có biết nhóc dậy thì sớm như vậy không?