Trước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi…
Chương 8: 8: Xoài Và Dừa
Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70Tác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi… Bởi vậy, khi nghe Minh Minh nhắc đến dưa hấu, Thụy Thụy liền có chút thèm, tranh thủ lúc bố nó đang đi rửa bát, sán lại gần Lâm Vy nói: “Mẹ, nhà mới có bán dưa hấu không ạ?”Minh Minh đang xoa bụng nghe vậy thì cũng dán sát lại, chớp chớp mắt nhìn về phía Lâm Vy, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy mong đợi.Lâm Vy chưa từng đến đảo Nhai Châu, nên cũng không biết trên đảo có dưa hấu hay không, cô nghĩ một chút nói: “Mẹ không biết ở đấy có dưa hấu hay không, nhưng mà chắc trên đảo có rất nhiều loại trái cây khác ngon hơn.”“Có những loại trái cây nào ngon ạ?”“Mẹ nghe nói ở đấy có chuối, xoài, dừa,!.rất nhiều.”Lâm Vy còn nghe nói ở đó có cả sầu riêng, nhưng mà nghe nói mùi của sầu riêng rất thối, cũng không biết nó có ngon không, vì vậy cũng không nhắc đến.Nhưng ba loại trái cây này cũng đã khiến hai đứa nhỏ cảm thấy tò mò rồi, chuối thì không cần nhắc, bởi vì Cung tiêu xã thỉnh thoảng cũng sẽ có, chỉ là rất đắt, Lâm Vy cũng chỉ được ăn chúng mấy lần, một lần trong đó cũng là khi xem mắt với Tông Thiệu, anh mang đến nhà của cô.Còn một lần là mua vào mùa thu năm trước, nhưng đối với hai đứa nhỏ chưa tròn bốn tuổi mà nói thì chuyện của nửa năm trước đã là chuyện xa lắm rồi, cho dù lúc đó đã được ăn thì bây giờ cũng đã quên mất nó có vị như thế nào rồi, cho nên bắt đầu hỏi.“Chuối là quả gì? Ăn ngon không ạ?”“Quả xoài trông như thế nào? Ăn ngon không ạ?”“Quả dừa cũng là một loại trái cây sao? Ăn ngon không ạ?”Hiển nhiên, cho dù Lâm Vy nói ra loại quả nào, hình dáng trông như thế nào thì điều mà hai anh em chúng quan tâm chỉ có một — Nó ăn có ngon không?“Chuối ăn rất ngon.” Về phần quả xoài và quả dừa, Lâm Vy cũng chưa được ăn, nhưng mà trong tiểu thuyết đã từng nhắc đến quả xoài và quả dừa, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Xoài chín có vẻ rất ngọt, quả dừa là một loại quả dùng để uống, còn có thể dùng để hầm gà, chắc là rất ngon.”Minh Minh có tâm trí đơn giản, vừa nghe xong thì nói: “Vậy con muốn ăn xoài với chuối, còn muốn uống nước dừa, ăn thịt gà với dừa!”Nhưng Thụy Thụy nghĩ nhiều hơn một chút, hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn quả xoài và quả dừa bao giờ chưa?”Lâm Vy xoa xoa mái tóc của con trai, nói: “Mẹ chưa được ăn, nhưng đợi chúng ta lên đảo, có lẽ sẽ được được ăn.”Mặc dù tối qua Thụy Thụy cũng không được gội đầu, nhưng thằng bé là đứa không thích chạy nhảy, nên cũng không ra nhiều mồ hôi lắm, khi vuốt tóc vẫn rất mềm và mượt, vô cùng thoải mái, vì vậy cô còn xoa thêm một lúc nữa.”Thụy Thụy đã quen với chuyện bị mẹ xoa đầu, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể xuống tàu?”Lần đầu mới đi tàu, Thụy Thụy còn tỏ ra vô cùng hào hứng, thỉnh thoảng còn cùng anh trai chạy đi xem các chú quân nhân, nhưng sau hai ngày ngồi tàu, thằng bé cũng cảm thấy hơi mệt, muốn xuống tàu.Sau khi Tông Thiệu rửa xong bát quay lại, đúng lúc nghe được câu hỏi này của con trai, anh nói: “Bố đoán là sau khi ăn xong cơm trưa tàu sẽ cập bến.”.
Bởi vậy, khi nghe Minh Minh nhắc đến dưa hấu, Thụy Thụy liền có chút thèm, tranh thủ lúc bố nó đang đi rửa bát, sán lại gần Lâm Vy nói: “Mẹ, nhà mới có bán dưa hấu không ạ?”Minh Minh đang xoa bụng nghe vậy thì cũng dán sát lại, chớp chớp mắt nhìn về phía Lâm Vy, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy mong đợi.
Lâm Vy chưa từng đến đảo Nhai Châu, nên cũng không biết trên đảo có dưa hấu hay không, cô nghĩ một chút nói: “Mẹ không biết ở đấy có dưa hấu hay không, nhưng mà chắc trên đảo có rất nhiều loại trái cây khác ngon hơn.
”“Có những loại trái cây nào ngon ạ?”“Mẹ nghe nói ở đấy có chuối, xoài, dừa,!.
rất nhiều.
”Lâm Vy còn nghe nói ở đó có cả sầu riêng, nhưng mà nghe nói mùi của sầu riêng rất thối, cũng không biết nó có ngon không, vì vậy cũng không nhắc đến.
Nhưng ba loại trái cây này cũng đã khiến hai đứa nhỏ cảm thấy tò mò rồi, chuối thì không cần nhắc, bởi vì Cung tiêu xã thỉnh thoảng cũng sẽ có, chỉ là rất đắt, Lâm Vy cũng chỉ được ăn chúng mấy lần, một lần trong đó cũng là khi xem mắt với Tông Thiệu, anh mang đến nhà của cô.
Còn một lần là mua vào mùa thu năm trước, nhưng đối với hai đứa nhỏ chưa tròn bốn tuổi mà nói thì chuyện của nửa năm trước đã là chuyện xa lắm rồi, cho dù lúc đó đã được ăn thì bây giờ cũng đã quên mất nó có vị như thế nào rồi, cho nên bắt đầu hỏi.
“Chuối là quả gì? Ăn ngon không ạ?”“Quả xoài trông như thế nào? Ăn ngon không ạ?”“Quả dừa cũng là một loại trái cây sao? Ăn ngon không ạ?”Hiển nhiên, cho dù Lâm Vy nói ra loại quả nào, hình dáng trông như thế nào thì điều mà hai anh em chúng quan tâm chỉ có một — Nó ăn có ngon không?“Chuối ăn rất ngon.
” Về phần quả xoài và quả dừa, Lâm Vy cũng chưa được ăn, nhưng mà trong tiểu thuyết đã từng nhắc đến quả xoài và quả dừa, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Xoài chín có vẻ rất ngọt, quả dừa là một loại quả dùng để uống, còn có thể dùng để hầm gà, chắc là rất ngon.
”Minh Minh có tâm trí đơn giản, vừa nghe xong thì nói: “Vậy con muốn ăn xoài với chuối, còn muốn uống nước dừa, ăn thịt gà với dừa!”Nhưng Thụy Thụy nghĩ nhiều hơn một chút, hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn quả xoài và quả dừa bao giờ chưa?”Lâm Vy xoa xoa mái tóc của con trai, nói: “Mẹ chưa được ăn, nhưng đợi chúng ta lên đảo, có lẽ sẽ được được ăn.
”Mặc dù tối qua Thụy Thụy cũng không được gội đầu, nhưng thằng bé là đứa không thích chạy nhảy, nên cũng không ra nhiều mồ hôi lắm, khi vuốt tóc vẫn rất mềm và mượt, vô cùng thoải mái, vì vậy cô còn xoa thêm một lúc nữa.
”Thụy Thụy đã quen với chuyện bị mẹ xoa đầu, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể xuống tàu?”Lần đầu mới đi tàu, Thụy Thụy còn tỏ ra vô cùng hào hứng, thỉnh thoảng còn cùng anh trai chạy đi xem các chú quân nhân, nhưng sau hai ngày ngồi tàu, thằng bé cũng cảm thấy hơi mệt, muốn xuống tàu.
Sau khi Tông Thiệu rửa xong bát quay lại, đúng lúc nghe được câu hỏi này của con trai, anh nói: “Bố đoán là sau khi ăn xong cơm trưa tàu sẽ cập bến.
”.
Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70Tác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi… Bởi vậy, khi nghe Minh Minh nhắc đến dưa hấu, Thụy Thụy liền có chút thèm, tranh thủ lúc bố nó đang đi rửa bát, sán lại gần Lâm Vy nói: “Mẹ, nhà mới có bán dưa hấu không ạ?”Minh Minh đang xoa bụng nghe vậy thì cũng dán sát lại, chớp chớp mắt nhìn về phía Lâm Vy, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy mong đợi.Lâm Vy chưa từng đến đảo Nhai Châu, nên cũng không biết trên đảo có dưa hấu hay không, cô nghĩ một chút nói: “Mẹ không biết ở đấy có dưa hấu hay không, nhưng mà chắc trên đảo có rất nhiều loại trái cây khác ngon hơn.”“Có những loại trái cây nào ngon ạ?”“Mẹ nghe nói ở đấy có chuối, xoài, dừa,!.rất nhiều.”Lâm Vy còn nghe nói ở đó có cả sầu riêng, nhưng mà nghe nói mùi của sầu riêng rất thối, cũng không biết nó có ngon không, vì vậy cũng không nhắc đến.Nhưng ba loại trái cây này cũng đã khiến hai đứa nhỏ cảm thấy tò mò rồi, chuối thì không cần nhắc, bởi vì Cung tiêu xã thỉnh thoảng cũng sẽ có, chỉ là rất đắt, Lâm Vy cũng chỉ được ăn chúng mấy lần, một lần trong đó cũng là khi xem mắt với Tông Thiệu, anh mang đến nhà của cô.Còn một lần là mua vào mùa thu năm trước, nhưng đối với hai đứa nhỏ chưa tròn bốn tuổi mà nói thì chuyện của nửa năm trước đã là chuyện xa lắm rồi, cho dù lúc đó đã được ăn thì bây giờ cũng đã quên mất nó có vị như thế nào rồi, cho nên bắt đầu hỏi.“Chuối là quả gì? Ăn ngon không ạ?”“Quả xoài trông như thế nào? Ăn ngon không ạ?”“Quả dừa cũng là một loại trái cây sao? Ăn ngon không ạ?”Hiển nhiên, cho dù Lâm Vy nói ra loại quả nào, hình dáng trông như thế nào thì điều mà hai anh em chúng quan tâm chỉ có một — Nó ăn có ngon không?“Chuối ăn rất ngon.” Về phần quả xoài và quả dừa, Lâm Vy cũng chưa được ăn, nhưng mà trong tiểu thuyết đã từng nhắc đến quả xoài và quả dừa, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Xoài chín có vẻ rất ngọt, quả dừa là một loại quả dùng để uống, còn có thể dùng để hầm gà, chắc là rất ngon.”Minh Minh có tâm trí đơn giản, vừa nghe xong thì nói: “Vậy con muốn ăn xoài với chuối, còn muốn uống nước dừa, ăn thịt gà với dừa!”Nhưng Thụy Thụy nghĩ nhiều hơn một chút, hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn quả xoài và quả dừa bao giờ chưa?”Lâm Vy xoa xoa mái tóc của con trai, nói: “Mẹ chưa được ăn, nhưng đợi chúng ta lên đảo, có lẽ sẽ được được ăn.”Mặc dù tối qua Thụy Thụy cũng không được gội đầu, nhưng thằng bé là đứa không thích chạy nhảy, nên cũng không ra nhiều mồ hôi lắm, khi vuốt tóc vẫn rất mềm và mượt, vô cùng thoải mái, vì vậy cô còn xoa thêm một lúc nữa.”Thụy Thụy đã quen với chuyện bị mẹ xoa đầu, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể xuống tàu?”Lần đầu mới đi tàu, Thụy Thụy còn tỏ ra vô cùng hào hứng, thỉnh thoảng còn cùng anh trai chạy đi xem các chú quân nhân, nhưng sau hai ngày ngồi tàu, thằng bé cũng cảm thấy hơi mệt, muốn xuống tàu.Sau khi Tông Thiệu rửa xong bát quay lại, đúng lúc nghe được câu hỏi này của con trai, anh nói: “Bố đoán là sau khi ăn xong cơm trưa tàu sẽ cập bến.”.