Trước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi…
Chương 16: 16: Ngủ Riêng
Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70Tác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi… Lúc Lâm Vy đang chìm vào suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Minh Minh ở phòng bên cạnh vui vẻ chạy vào hỏi: “Mẹ! Sau này con thật sự sẽ có phòng riêng ạ?”Lâm Vy hoàn hồn lại, nghe vậy trả lời: "Hai anh em con sẽ ngủ cùng nhau."Theo quan điểm của Minh Minh, của nhóc và em trai đều không có gì khác nhau cả, hai đứa ở chung một phòng, điều đó cũng chẳng khác nào là phòng của nó, lập tức hoan hô nói: “Con có phòng riêng rồi! Bây giờ con là người lớn rồi!”Diện tích nhà trong thành phố rất chật, vì vậy con cái thường ngủ chung với bố mẹ, sau khi đến một độ tuổi nhất định thì người trong nhà mới tìm cách tách một khoảng không gian riêng ra cho bọn trẻ ngủ riêng.Vì vậy trong tâm trí của những đứa trẻ trong nhà máy dệt may, có phòng riêng đồng nghĩa với việc nó đã là người lớn rồi.Những đứa trẻ ở cùng độ tuổi với Minh Minh đều khao khát có thể trở thành người lớn, dường như chỉ như vậy thì chúng mới có thể làm bất kì điều gì mà chúng muốn.Nhưng mà Lâm Vy lại chưa bao giờ để hai đứa trẻ ngủ một mình, thứ nhất là do trong nhà không có phòng trống, thứ hai là do cô sợ buổi tối hai đứa ngủ sẽ đạp chăn khiến cho bị ốm, dù gì thì chúng cũng còn nhỏ.Bây giờ Lâm Vy vẫn lo lắng việc để hai đứa bé ngủ một mình, nhưng Tông Thiệu đã chia phòng rồi, Minh Minh lại đang rất vui, vì vậy cô cũng không nói gì nữa, đi theo nó ra khỏi phòng ngủ chính.Tầng hai có kết cấu hình chữ L, đầu có diện tích dài là phòng ngủ chính, đằng trước và sau đều có cửa sổ, chiều ngắn hơn là phòng ngủ phụ, diện tích không bằng một nửa của phòng ngủ chính.Ngoài cửa phòng là một hành lang lớn có thể chứa được hai người đi đi lại lại cùng một lúc, cuối hành lang là một cánh cửa, mở cửa ra là một ban công nhỏ.Trên ban công có một cái chậu rửa mặt đã hoen gỉ, trong chậu được đổ đầy đất, chắc là dùng để trồng hoa, chỉ là sau khi chủ nhà trước dọn đi đã không còn ai chăm sóc nữa, hao trong chậu đã sớm khô héo rồi, cũng trơ trụi.Bên cạnh cửa ban công chính là cầu thang, cầu thang có hai tầng, tầng trên lối xuống sau nhà ở tầng dưới, cửa nhà vệ sinh cũng được mở ra từ đây, phía dưới cầu thang là phòng bếp cũ, à, bây giờ phòng bếp cũ này đã được sửa lại thành nhà tắm.Trở lại tầng hai, cửa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ gần sát nhau, Lâm Vy chỉ cần bước ra khỏi phòng ngủ chính là có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của phòng ngủ phụ.Khác với những đồ nội thất trong phòng ngủ chính, đồ đạc trong phòng ngủ phụ cơ bản đều là đồ do chủ nhà trước để lại.Lúc khu nhà ở mới được đơn vị chia nhà, bộ đội sẽ chuẩn bị những đồ đạc dụng cụ cơ bản cho họ như giường, tủ quần áo, bàn học, bàn ăn,!.những đồ đạc này là sau khi chủ nhà dọn đi cũng không được mang đi.Nhưng mà đồ đạc dễ bị hỏng nhanh hơn so với căn nhà, vì vậy những người vào ở sau thường sẽ lần lượt thay mới các đồ đạc trong nhà, dù sao thì khi Tông Thiệu lấy được chìa khóa, đã không thấy những đồ đạc ban đầu do quân đội đã chuẩn bị ở trong phòng rồi.Nhưng cho dù trong phòng đều là đồ nội thất do chủ nhà trước đã thay mới, thì cũng không được tốt lắm..
Lúc Lâm Vy đang chìm vào suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Minh Minh ở phòng bên cạnh vui vẻ chạy vào hỏi: “Mẹ! Sau này con thật sự sẽ có phòng riêng ạ?”Lâm Vy hoàn hồn lại, nghe vậy trả lời: "Hai anh em con sẽ ngủ cùng nhau.
"Theo quan điểm của Minh Minh, của nhóc và em trai đều không có gì khác nhau cả, hai đứa ở chung một phòng, điều đó cũng chẳng khác nào là phòng của nó, lập tức hoan hô nói: “Con có phòng riêng rồi! Bây giờ con là người lớn rồi!”Diện tích nhà trong thành phố rất chật, vì vậy con cái thường ngủ chung với bố mẹ, sau khi đến một độ tuổi nhất định thì người trong nhà mới tìm cách tách một khoảng không gian riêng ra cho bọn trẻ ngủ riêng.
Vì vậy trong tâm trí của những đứa trẻ trong nhà máy dệt may, có phòng riêng đồng nghĩa với việc nó đã là người lớn rồi.
Những đứa trẻ ở cùng độ tuổi với Minh Minh đều khao khát có thể trở thành người lớn, dường như chỉ như vậy thì chúng mới có thể làm bất kì điều gì mà chúng muốn.
Nhưng mà Lâm Vy lại chưa bao giờ để hai đứa trẻ ngủ một mình, thứ nhất là do trong nhà không có phòng trống, thứ hai là do cô sợ buổi tối hai đứa ngủ sẽ đạp chăn khiến cho bị ốm, dù gì thì chúng cũng còn nhỏ.
Bây giờ Lâm Vy vẫn lo lắng việc để hai đứa bé ngủ một mình, nhưng Tông Thiệu đã chia phòng rồi, Minh Minh lại đang rất vui, vì vậy cô cũng không nói gì nữa, đi theo nó ra khỏi phòng ngủ chính.
Tầng hai có kết cấu hình chữ L, đầu có diện tích dài là phòng ngủ chính, đằng trước và sau đều có cửa sổ, chiều ngắn hơn là phòng ngủ phụ, diện tích không bằng một nửa của phòng ngủ chính.
Ngoài cửa phòng là một hành lang lớn có thể chứa được hai người đi đi lại lại cùng một lúc, cuối hành lang là một cánh cửa, mở cửa ra là một ban công nhỏ.
Trên ban công có một cái chậu rửa mặt đã hoen gỉ, trong chậu được đổ đầy đất, chắc là dùng để trồng hoa, chỉ là sau khi chủ nhà trước dọn đi đã không còn ai chăm sóc nữa, hao trong chậu đã sớm khô héo rồi, cũng trơ trụi.
Bên cạnh cửa ban công chính là cầu thang, cầu thang có hai tầng, tầng trên lối xuống sau nhà ở tầng dưới, cửa nhà vệ sinh cũng được mở ra từ đây, phía dưới cầu thang là phòng bếp cũ, à, bây giờ phòng bếp cũ này đã được sửa lại thành nhà tắm.
Trở lại tầng hai, cửa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ gần sát nhau, Lâm Vy chỉ cần bước ra khỏi phòng ngủ chính là có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của phòng ngủ phụ.
Khác với những đồ nội thất trong phòng ngủ chính, đồ đạc trong phòng ngủ phụ cơ bản đều là đồ do chủ nhà trước để lại.
Lúc khu nhà ở mới được đơn vị chia nhà, bộ đội sẽ chuẩn bị những đồ đạc dụng cụ cơ bản cho họ như giường, tủ quần áo, bàn học, bàn ăn,!.
những đồ đạc này là sau khi chủ nhà dọn đi cũng không được mang đi.
Nhưng mà đồ đạc dễ bị hỏng nhanh hơn so với căn nhà, vì vậy những người vào ở sau thường sẽ lần lượt thay mới các đồ đạc trong nhà, dù sao thì khi Tông Thiệu lấy được chìa khóa, đã không thấy những đồ đạc ban đầu do quân đội đã chuẩn bị ở trong phòng rồi.
Nhưng cho dù trong phòng đều là đồ nội thất do chủ nhà trước đã thay mới, thì cũng không được tốt lắm.
.
Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70Tác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi… Lúc Lâm Vy đang chìm vào suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Minh Minh ở phòng bên cạnh vui vẻ chạy vào hỏi: “Mẹ! Sau này con thật sự sẽ có phòng riêng ạ?”Lâm Vy hoàn hồn lại, nghe vậy trả lời: "Hai anh em con sẽ ngủ cùng nhau."Theo quan điểm của Minh Minh, của nhóc và em trai đều không có gì khác nhau cả, hai đứa ở chung một phòng, điều đó cũng chẳng khác nào là phòng của nó, lập tức hoan hô nói: “Con có phòng riêng rồi! Bây giờ con là người lớn rồi!”Diện tích nhà trong thành phố rất chật, vì vậy con cái thường ngủ chung với bố mẹ, sau khi đến một độ tuổi nhất định thì người trong nhà mới tìm cách tách một khoảng không gian riêng ra cho bọn trẻ ngủ riêng.Vì vậy trong tâm trí của những đứa trẻ trong nhà máy dệt may, có phòng riêng đồng nghĩa với việc nó đã là người lớn rồi.Những đứa trẻ ở cùng độ tuổi với Minh Minh đều khao khát có thể trở thành người lớn, dường như chỉ như vậy thì chúng mới có thể làm bất kì điều gì mà chúng muốn.Nhưng mà Lâm Vy lại chưa bao giờ để hai đứa trẻ ngủ một mình, thứ nhất là do trong nhà không có phòng trống, thứ hai là do cô sợ buổi tối hai đứa ngủ sẽ đạp chăn khiến cho bị ốm, dù gì thì chúng cũng còn nhỏ.Bây giờ Lâm Vy vẫn lo lắng việc để hai đứa bé ngủ một mình, nhưng Tông Thiệu đã chia phòng rồi, Minh Minh lại đang rất vui, vì vậy cô cũng không nói gì nữa, đi theo nó ra khỏi phòng ngủ chính.Tầng hai có kết cấu hình chữ L, đầu có diện tích dài là phòng ngủ chính, đằng trước và sau đều có cửa sổ, chiều ngắn hơn là phòng ngủ phụ, diện tích không bằng một nửa của phòng ngủ chính.Ngoài cửa phòng là một hành lang lớn có thể chứa được hai người đi đi lại lại cùng một lúc, cuối hành lang là một cánh cửa, mở cửa ra là một ban công nhỏ.Trên ban công có một cái chậu rửa mặt đã hoen gỉ, trong chậu được đổ đầy đất, chắc là dùng để trồng hoa, chỉ là sau khi chủ nhà trước dọn đi đã không còn ai chăm sóc nữa, hao trong chậu đã sớm khô héo rồi, cũng trơ trụi.Bên cạnh cửa ban công chính là cầu thang, cầu thang có hai tầng, tầng trên lối xuống sau nhà ở tầng dưới, cửa nhà vệ sinh cũng được mở ra từ đây, phía dưới cầu thang là phòng bếp cũ, à, bây giờ phòng bếp cũ này đã được sửa lại thành nhà tắm.Trở lại tầng hai, cửa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ gần sát nhau, Lâm Vy chỉ cần bước ra khỏi phòng ngủ chính là có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của phòng ngủ phụ.Khác với những đồ nội thất trong phòng ngủ chính, đồ đạc trong phòng ngủ phụ cơ bản đều là đồ do chủ nhà trước để lại.Lúc khu nhà ở mới được đơn vị chia nhà, bộ đội sẽ chuẩn bị những đồ đạc dụng cụ cơ bản cho họ như giường, tủ quần áo, bàn học, bàn ăn,!.những đồ đạc này là sau khi chủ nhà dọn đi cũng không được mang đi.Nhưng mà đồ đạc dễ bị hỏng nhanh hơn so với căn nhà, vì vậy những người vào ở sau thường sẽ lần lượt thay mới các đồ đạc trong nhà, dù sao thì khi Tông Thiệu lấy được chìa khóa, đã không thấy những đồ đạc ban đầu do quân đội đã chuẩn bị ở trong phòng rồi.Nhưng cho dù trong phòng đều là đồ nội thất do chủ nhà trước đã thay mới, thì cũng không được tốt lắm..