Trước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi…
Chương 41: 41: Muốn Đi Chơi
Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70Tác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi… Minh Minh cũng không nhận ra sự ngại ngùng của tiểu Thạch Đầu, thằng bé nhìn đàn kiến bò trên đất nói: “Trước cửa nhà mình cũng có kiến, với lại con kiến còn to hơn con kiến trước cửa nhà cậu nhiều.”“Thật sao?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.“Tất nhiên, vậy thì con kiến ở nhà chúng tớ nhất định là con kiến bố kiến mẹ.” Trong lòng Minh Minh rất muốn tìm được gia đình cho những con kiến, nhưng nói xong lại nhớ đến những lời mẹ nói, con kiến không thể tự bò đến đây được, giọng nói rất chắc chắn nói: “Chắc chắn đúng rồi, nhà tớ với nhà cậu ở gần nhau, con kiến có thể bò đến đây được, không cần phải đi tàu hỏa.”Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Tàu hỏa là cái gì?”Hai mắt Minh Minh trợn tròn hỏi: “Cậu chưa từng đi tàu hỏa bao giờ sao? Vậy cậu đã từng ngồi tàu thủy bao giờ chưa? Còn có xe buýt lớn nữa, cậu từng được đi chưa?”Tiểu Thạch Đầu có chút lúng túng trước những câu hỏi này của thằng bé, lắp bắp nói: “Chưa, mình chưa đi bao giờ.”“Sao có thể chưa từng đi chứ?” Minh Minh khó hiểu hỏi: “Lúc cậu từ nhà đi đến đây không cần phải ngồi tàu thủy sao?”“Mình vẫn luôn ở đây.” Tiểu Thạch Đầu nói, cũng không hiểu ý của Minh Minh cho lắm.Hai mắt Minh Minh mở to, quay đầu nói với Lâm Vy: “Mẹ, cậu ấy vẫn luôn sống ở đây, không phải từ nhà cũ chuyển đến!” Thằng bé giống như phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.Lâm Vy nói: “Có lẽ tiểu Thạch Đầu được sinh ra trên đảo.”Quân đội có quy định rằng người nhà của binh lính trên cấp phó doanh có thể đến ở khu người nhà của quân đội, Chu Kiến Hải là cấp chính doanh, người nhà của anh ấy có lẽ đã ở đây rất được vài năm rồi, nên chuyện tiểu Thạch Đầu sinh ra trên đảo cũng không gì là kì lạ.Minh Minh quay đầu nhìn về phía tiểu Thạch Đầu nói: “Cậu thật tuyệt vời! Mình hôm qua mới dọn đến đây.”Tiểu Thạch Đầu lại hoàn toàn không hiểu bản thân có gì mà tuyệt vời, gãi đầu nói: “Cậu cũng rất tuyệt vời! Mình cũng chưa bao giờ được đi tàu hỏa.”Nghe hai đứa trẻ tranh nhau khen đối phương, Lâm Vy có chút không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy cũng muộn rồi, liền nhắc nhở nói: “Minh Minh, chúng ta nên đi thôi, đợi bao giờ về lại đi tìm tiểu Thạch Đầu chơi nhé?”Lúc này Minh Minh mới nhớ đến chuyện mẹ con nó còn muốn đi mua sắm, có chút không vui đứng lên nói: “Vâng ạ, buổi chiều cậu có nhà không?” Nửa câu sau là đang hỏi tiểu Thạch Đầu.Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, tiểu Thạch Đầu cũng rất thích người bạn mới Minh Minh này, chỉ là lúc thằng bé chuẩn bị gật đầu, thì nhìn thấy mẹ mình từ trong nhà đi ra, trong lòng cũng có chút do dự, quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, buổi chiều chúng ta có ở nhà không?”Lúc Đặng Tương Vân vừa đi ra cũng nghe thấy được lời nói của Minh Minh, vì vậy cười hỏi: “Ở nhà, buổi chiều Minh Minh và Thụy Thụy muốn đến đây chơi à?”Minh Minh quay đầu lại nhìn về phía Lâm Vy hỏi: “Mẹ, được không ạ?” Trong mắt thằng bé mang theo sự mong chờ.Lâm Vy gật đầu nói: “Được.”Minh Minh lập tức vui vẻ nói: “Hẹn trước rồi nhé!” Thằng bé duỗi ngón tay út ra muốn làm ngoéo tay với tiểu Thạch Đầu.Đặng Tương Vân cười hỏi Lâm Vy: “Mọi người đang muốn ra ngoài đi dạo à?”Lâm Vy gật đầu nói: “Ừm, thức ăn trong nhà hết rồi, tôi định đi chợ thức ăn và trạm cung cấp hải sản bên kia xem một chút, cũng nhân tiện đến văn phòng tái định cư quân đội để hỏi chuyện hộ khẩu, hỏi xem phải mất bao lâu mới có thể đăng ký xong.”“Về chuyện đăng ký hộ khẩu, nếu nhanh thì mất một hai ngày, nếu chậm thì mất một tuần là có thể xong.” Đặng Tương Vân cũng là một người vợ theo chồng đến quân đội ở, có một số hiểu biết về phương diện này..
Minh Minh cũng không nhận ra sự ngại ngùng của tiểu Thạch Đầu, thằng bé nhìn đàn kiến bò trên đất nói: “Trước cửa nhà mình cũng có kiến, với lại con kiến còn to hơn con kiến trước cửa nhà cậu nhiều.
”“Thật sao?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.
“Tất nhiên, vậy thì con kiến ở nhà chúng tớ nhất định là con kiến bố kiến mẹ.
” Trong lòng Minh Minh rất muốn tìm được gia đình cho những con kiến, nhưng nói xong lại nhớ đến những lời mẹ nói, con kiến không thể tự bò đến đây được, giọng nói rất chắc chắn nói: “Chắc chắn đúng rồi, nhà tớ với nhà cậu ở gần nhau, con kiến có thể bò đến đây được, không cần phải đi tàu hỏa.
”Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Tàu hỏa là cái gì?”Hai mắt Minh Minh trợn tròn hỏi: “Cậu chưa từng đi tàu hỏa bao giờ sao? Vậy cậu đã từng ngồi tàu thủy bao giờ chưa? Còn có xe buýt lớn nữa, cậu từng được đi chưa?”Tiểu Thạch Đầu có chút lúng túng trước những câu hỏi này của thằng bé, lắp bắp nói: “Chưa, mình chưa đi bao giờ.
”“Sao có thể chưa từng đi chứ?” Minh Minh khó hiểu hỏi: “Lúc cậu từ nhà đi đến đây không cần phải ngồi tàu thủy sao?”“Mình vẫn luôn ở đây.
” Tiểu Thạch Đầu nói, cũng không hiểu ý của Minh Minh cho lắm.
Hai mắt Minh Minh mở to, quay đầu nói với Lâm Vy: “Mẹ, cậu ấy vẫn luôn sống ở đây, không phải từ nhà cũ chuyển đến!” Thằng bé giống như phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.
Lâm Vy nói: “Có lẽ tiểu Thạch Đầu được sinh ra trên đảo.
”Quân đội có quy định rằng người nhà của binh lính trên cấp phó doanh có thể đến ở khu người nhà của quân đội, Chu Kiến Hải là cấp chính doanh, người nhà của anh ấy có lẽ đã ở đây rất được vài năm rồi, nên chuyện tiểu Thạch Đầu sinh ra trên đảo cũng không gì là kì lạ.
Minh Minh quay đầu nhìn về phía tiểu Thạch Đầu nói: “Cậu thật tuyệt vời! Mình hôm qua mới dọn đến đây.
”Tiểu Thạch Đầu lại hoàn toàn không hiểu bản thân có gì mà tuyệt vời, gãi đầu nói: “Cậu cũng rất tuyệt vời! Mình cũng chưa bao giờ được đi tàu hỏa.
”Nghe hai đứa trẻ tranh nhau khen đối phương, Lâm Vy có chút không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy cũng muộn rồi, liền nhắc nhở nói: “Minh Minh, chúng ta nên đi thôi, đợi bao giờ về lại đi tìm tiểu Thạch Đầu chơi nhé?”Lúc này Minh Minh mới nhớ đến chuyện mẹ con nó còn muốn đi mua sắm, có chút không vui đứng lên nói: “Vâng ạ, buổi chiều cậu có nhà không?” Nửa câu sau là đang hỏi tiểu Thạch Đầu.
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, tiểu Thạch Đầu cũng rất thích người bạn mới Minh Minh này, chỉ là lúc thằng bé chuẩn bị gật đầu, thì nhìn thấy mẹ mình từ trong nhà đi ra, trong lòng cũng có chút do dự, quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, buổi chiều chúng ta có ở nhà không?”Lúc Đặng Tương Vân vừa đi ra cũng nghe thấy được lời nói của Minh Minh, vì vậy cười hỏi: “Ở nhà, buổi chiều Minh Minh và Thụy Thụy muốn đến đây chơi à?”Minh Minh quay đầu lại nhìn về phía Lâm Vy hỏi: “Mẹ, được không ạ?” Trong mắt thằng bé mang theo sự mong chờ.
Lâm Vy gật đầu nói: “Được.
”Minh Minh lập tức vui vẻ nói: “Hẹn trước rồi nhé!” Thằng bé duỗi ngón tay út ra muốn làm ngoéo tay với tiểu Thạch Đầu.
Đặng Tương Vân cười hỏi Lâm Vy: “Mọi người đang muốn ra ngoài đi dạo à?”Lâm Vy gật đầu nói: “Ừm, thức ăn trong nhà hết rồi, tôi định đi chợ thức ăn và trạm cung cấp hải sản bên kia xem một chút, cũng nhân tiện đến văn phòng tái định cư quân đội để hỏi chuyện hộ khẩu, hỏi xem phải mất bao lâu mới có thể đăng ký xong.
”“Về chuyện đăng ký hộ khẩu, nếu nhanh thì mất một hai ngày, nếu chậm thì mất một tuần là có thể xong.
” Đặng Tương Vân cũng là một người vợ theo chồng đến quân đội ở, có một số hiểu biết về phương diện này.
.
Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70Tác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrước khi ngồi ở trên thuyền từ Dương Thành đến đảo Nhai Châu, Lâm Vi chưa từng nghĩ tới cô sẽ say tàu.Nhà cô ở ngay bờ sông, khi còn nhỏ không thiếu cùng mẹ cô ngồi thuyền đi sang bờ bên kia để chơi, lúc đầu mẹ cô còn chuẩn bị thuốc say tàu trước khi lên thuyền, nhưng trước nay đều không cần dùng đến, sau đó liền không mua nữa.Hơn nữa tới khi bọn họ cũng ngồi quá nửa buổi trên tàu thủy rồi, thời gian đi đường thủy từ Thạch Thành đến tỉnh thành ngắn hơn so với đi đường bộ một chút. Lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, lúc rời thuyền còn có thể ôm đứa nhỏ.Ai ngờ buổi sáng thuyền đi không được bao lâu, Lâm Vi liền bắt đầu nôn, đến cơm trưa cũng không muốn ăn, cô nằm héo bẹp ở trên giường, tay chân đều mềm nhũn.Nghĩ đến buổi chiều ngày mai mới có thể lên bờ, Lâm Vi nhịn không được thở dài.“Còn khó chịu sao?” Tông Thiệu cầm hai hộp cơm từ bên ngoài tiến vào hỏi.Lâm Vi lắc đầu: “Còn tốt, anh đi đâu vậy?”Tông Thiệu đi đến cái giá bên giường Lâm Vi nằm, mở nắp nhôm chế thành hộp cơm rồi… Minh Minh cũng không nhận ra sự ngại ngùng của tiểu Thạch Đầu, thằng bé nhìn đàn kiến bò trên đất nói: “Trước cửa nhà mình cũng có kiến, với lại con kiến còn to hơn con kiến trước cửa nhà cậu nhiều.”“Thật sao?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.“Tất nhiên, vậy thì con kiến ở nhà chúng tớ nhất định là con kiến bố kiến mẹ.” Trong lòng Minh Minh rất muốn tìm được gia đình cho những con kiến, nhưng nói xong lại nhớ đến những lời mẹ nói, con kiến không thể tự bò đến đây được, giọng nói rất chắc chắn nói: “Chắc chắn đúng rồi, nhà tớ với nhà cậu ở gần nhau, con kiến có thể bò đến đây được, không cần phải đi tàu hỏa.”Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Tàu hỏa là cái gì?”Hai mắt Minh Minh trợn tròn hỏi: “Cậu chưa từng đi tàu hỏa bao giờ sao? Vậy cậu đã từng ngồi tàu thủy bao giờ chưa? Còn có xe buýt lớn nữa, cậu từng được đi chưa?”Tiểu Thạch Đầu có chút lúng túng trước những câu hỏi này của thằng bé, lắp bắp nói: “Chưa, mình chưa đi bao giờ.”“Sao có thể chưa từng đi chứ?” Minh Minh khó hiểu hỏi: “Lúc cậu từ nhà đi đến đây không cần phải ngồi tàu thủy sao?”“Mình vẫn luôn ở đây.” Tiểu Thạch Đầu nói, cũng không hiểu ý của Minh Minh cho lắm.Hai mắt Minh Minh mở to, quay đầu nói với Lâm Vy: “Mẹ, cậu ấy vẫn luôn sống ở đây, không phải từ nhà cũ chuyển đến!” Thằng bé giống như phát hiện ra một bí mật lớn nào đó.Lâm Vy nói: “Có lẽ tiểu Thạch Đầu được sinh ra trên đảo.”Quân đội có quy định rằng người nhà của binh lính trên cấp phó doanh có thể đến ở khu người nhà của quân đội, Chu Kiến Hải là cấp chính doanh, người nhà của anh ấy có lẽ đã ở đây rất được vài năm rồi, nên chuyện tiểu Thạch Đầu sinh ra trên đảo cũng không gì là kì lạ.Minh Minh quay đầu nhìn về phía tiểu Thạch Đầu nói: “Cậu thật tuyệt vời! Mình hôm qua mới dọn đến đây.”Tiểu Thạch Đầu lại hoàn toàn không hiểu bản thân có gì mà tuyệt vời, gãi đầu nói: “Cậu cũng rất tuyệt vời! Mình cũng chưa bao giờ được đi tàu hỏa.”Nghe hai đứa trẻ tranh nhau khen đối phương, Lâm Vy có chút không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy cũng muộn rồi, liền nhắc nhở nói: “Minh Minh, chúng ta nên đi thôi, đợi bao giờ về lại đi tìm tiểu Thạch Đầu chơi nhé?”Lúc này Minh Minh mới nhớ đến chuyện mẹ con nó còn muốn đi mua sắm, có chút không vui đứng lên nói: “Vâng ạ, buổi chiều cậu có nhà không?” Nửa câu sau là đang hỏi tiểu Thạch Đầu.Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, tiểu Thạch Đầu cũng rất thích người bạn mới Minh Minh này, chỉ là lúc thằng bé chuẩn bị gật đầu, thì nhìn thấy mẹ mình từ trong nhà đi ra, trong lòng cũng có chút do dự, quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, buổi chiều chúng ta có ở nhà không?”Lúc Đặng Tương Vân vừa đi ra cũng nghe thấy được lời nói của Minh Minh, vì vậy cười hỏi: “Ở nhà, buổi chiều Minh Minh và Thụy Thụy muốn đến đây chơi à?”Minh Minh quay đầu lại nhìn về phía Lâm Vy hỏi: “Mẹ, được không ạ?” Trong mắt thằng bé mang theo sự mong chờ.Lâm Vy gật đầu nói: “Được.”Minh Minh lập tức vui vẻ nói: “Hẹn trước rồi nhé!” Thằng bé duỗi ngón tay út ra muốn làm ngoéo tay với tiểu Thạch Đầu.Đặng Tương Vân cười hỏi Lâm Vy: “Mọi người đang muốn ra ngoài đi dạo à?”Lâm Vy gật đầu nói: “Ừm, thức ăn trong nhà hết rồi, tôi định đi chợ thức ăn và trạm cung cấp hải sản bên kia xem một chút, cũng nhân tiện đến văn phòng tái định cư quân đội để hỏi chuyện hộ khẩu, hỏi xem phải mất bao lâu mới có thể đăng ký xong.”“Về chuyện đăng ký hộ khẩu, nếu nhanh thì mất một hai ngày, nếu chậm thì mất một tuần là có thể xong.” Đặng Tương Vân cũng là một người vợ theo chồng đến quân đội ở, có một số hiểu biết về phương diện này..