Trần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp b**n th**, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống. Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó.... Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua. Hoàn thành công việc, cô bỗng…

Chương 27: Những mất mát riêng

Nữ Phụ Chạy TrốnTác giả: Diệp Vân Du (Diệp Vân Nhi)Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTrần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp b**n th**, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống. Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó.... Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua. Hoàn thành công việc, cô bỗng… Xe lăn bánh đều đều thành phố về đêm sôi động hơn nhiều. Phía bồn lái tài xế tuyệt đối im lặng mà hai người ngồi phía sau trái lại quá ồn ào.- Nói xem em và Trần Quốc Anh có quan hệ gì?- Đã nói là không có quan hệ gì rồi anh thật phiền chết đi được.- Anh vẫn chưa bị mù đi. Lúc nãy anh ta với em là hành động của những người không có quan hệ sao?Hà My ủ rũ thật ra chính cô cũng đang rất rối bời. Có rất nhiều thứ đã thay đổi câu truyện này không còn như ban đầu nên chính cô cũng không biết trong lòng Quốc Anh giờ còn có Ái Linh hay không. Có thì sao mà không có thì sao đây? Hai năm rồi cô có thể trở về hay không? Cái cô đang làm là sống tốt ở nơi này và tránh xa rắc rối.- Có lẽ anh ta chỉ thích đùa thôi.Thế Hiển nheo mắt.- Có thích đùa cũng đâu tìm em. Trần Quốc Anh đâu thiếu phụ nữ hơn nữa theo anh biết anh vốn không gần nữ sắc.- Lưu Thế Hiển nói anh ta cũng không phải hòa thượng cái gì mà không gần nữ sắc. Anh muốn tò mò thì đi tìm Trần Quốc Anh đi.Thế Hiển nhún vai quay mặt ra ngắm phố.- Ai nói anh tò mò.- Mà sao anh lại đến đây?- Tuấn Kỳ gọi cho anh đến cứu em.Sáng hôm sau đang cuộn tròn ấm áp trong cái ổ của mình thì bỗng chăn bị giật phắt ra bất ngờ hơi lạnh ập tới khiến Hà My giật mình mở mắt. Khi nhìn thấy khuôn mặt bá đạo của Nam Tuấn Kỳ trên tay còn cầm chiếc chăn bông màu hồng của cô Hà My như phát điên.- Nam Tuấn Kỳ anh làm cái gì vậy hả. Tùy ý vào nhà người khác anh không biết bấm chuông sao.- Có chìa khóa sao phải tốn công bấm chuông?- Anh...!!!! Mà anh không phải đang đi công tác sao?Tuấn Kỳ vứt chiếc chăn xuống giường anh cũng ung dung ngồi xuống.- Còn không phải nghe tin em bị bắt cốc anh mới phải bay về trong đêm.Hà My gật đầu làm bộ dáng đã hiểu. Anh ngáp dài mệt mõi cả đêm lo lắng cho cô vốn không chợp mắt được vừa xuống máy bay nghe Thế Hiển nói lại mọi chuyện anh lập tức chạy đến đây.- Chuyện em và Quốc Anh là sao?- Trăng sao gì chứ vốn không có gì.Anh gằn giọng. Rất ít khi anh dùng giọng điệu này với cô trừ khi thật sự tức giận.- Em còn không nói thật.Hà My phồng má vẻ không thích nhưng vẫn phải nói.- Hai năm trước từng có khoảng thời gian em thích anh ta luôn tìm cách tiếp cận Trần Quốc Anh nhưng không được đáp lại rồi một ngày em thông suốt và tìm mọi cách rời xa anh ta. Có lẽ vì Trần Quốc Anh cảm thấy bị đụng vào lòng tự trọng của đàn ông nên mới vậy...Nam Tuấn Kỳ sau khi nghe xong 1s mặt biến sắc rồi ôm bụng cười không ngừng. Hà My ném chiếc gối vào mặt anh.- Anh cười cái gì hả!Tuấn Kỳ ho vài tiếng lấy lại phong thái nhưng khóe môi vẫn cong lên quái dị.- Là thật sao? Em từng đeo bám đàn ông? Trần Quốc Anh nên nói anh ta là may mắn hay xui xẻo đây? Haha thú vị rất thú vị. Haha...- Cái gì mà đeo bám? Em đây chỉ là một phút lầm lỡ anh có hiểu không hả.- Ừm. Ừm lầm lỡ...haha- Cười đi! Cười chết luôn đi!Hà My tức giận ném luôn cái gối ôm vào Tuấn Kỳ rồi đùng đùng vào nhà tắm đống rầm cửa lại mặt kệ tên ăn nhầm thuốc vẫn cười nghiêng ngã kia. Lúc cô vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy thân người cao lớn của Tuấn Kỳ nằm trên giường hơi thở đều đều, đôi mắt khép lại. Lúc mỹ nam ngủ thật giống thiên thần đã có ai ngoài cô nhìn thấy một Nam Tuấn Kỳ đứng đầu bang Nam Thành nắm trong tay quyền sinh sát độc đoán vô tình khi ngủ lại hiền hòa đến vậy. Có lẽ anh rất mệt. Cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh. Hai năm rồi thời gian trôi cũng thật nhanh. Lúc bắt đầu chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi nhưng dần dần lại trở nên thân thiết như người thân. Quan tâm và lo lắng tất cả đều là chân thành. 17 tuổi người nhà anh chết hết trong một trận thãm sát chỉ còn duy nhất mình anh trốn thoát. Nhờ một thuộc hạ trung thành của ông nội anh qua bao sóng gió cuối cùng anh cũng giành lại được Nam Thành nhưng ông lão kia sau đó cũng mất vì tuổi già đến cùng Tuấn Kỳ vẫn là cô độc. Người đến bên cạnh anh không vì tiền thì cũng vì quyền nên anh chỉ đùa cợt thao túng chưa bao giờ thật lòng đối đãi may mắn anh còn có người bạn là Lưu Thế Hiển tính tình Thế Hiển tuy kỳ quái thất thường nhưng lại rất nghĩa khí. Cô cũng không khác gì lúc chưa xuyên vẫn cuộc sống cô độc tẻ nhạt chỉ là cô may mắn hơn không có gì nên không ai âm mưu hay lợi dụng. Cô đối với anh là đồng cảm chăng? Dù là gì cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc khi gặp được anh ở thế giới này. Sẽ mãi là cô em gái khó bảo xoa dịu những mất mát tình thân trong con người đã chịu quá nhiều tổn thương này.

Xe lăn bánh đều đều thành phố về đêm sôi động hơn nhiều. Phía bồn lái tài xế tuyệt đối im lặng mà hai người ngồi phía sau trái lại quá ồn ào.

- Nói xem em và Trần Quốc Anh có quan hệ gì?

- Đã nói là không có quan hệ gì rồi anh thật phiền chết đi được.

- Anh vẫn chưa bị mù đi. Lúc nãy anh ta với em là hành động của những người không có quan hệ sao?

Hà My ủ rũ thật ra chính cô cũng đang rất rối bời. Có rất nhiều thứ đã thay đổi câu truyện này không còn như ban đầu nên chính cô cũng không biết trong lòng Quốc Anh giờ còn có Ái Linh hay không. Có thì sao mà không có thì sao đây? Hai năm rồi cô có thể trở về hay không? Cái cô đang làm là sống tốt ở nơi này và tránh xa rắc rối.

- Có lẽ anh ta chỉ thích đùa thôi.

Thế Hiển nheo mắt.

- Có thích đùa cũng đâu tìm em. Trần Quốc Anh đâu thiếu phụ nữ hơn nữa theo anh biết anh vốn không gần nữ sắc.

- Lưu Thế Hiển nói anh ta cũng không phải hòa thượng cái gì mà không gần nữ sắc. Anh muốn tò mò thì đi tìm Trần Quốc Anh đi.

Thế Hiển nhún vai quay mặt ra ngắm phố.

- Ai nói anh tò mò.

- Mà sao anh lại đến đây?

- Tuấn Kỳ gọi cho anh đến cứu em.

Sáng hôm sau đang cuộn tròn ấm áp trong cái ổ của mình thì bỗng chăn bị giật phắt ra bất ngờ hơi lạnh ập tới khiến Hà My giật mình mở mắt. Khi nhìn thấy khuôn mặt bá đạo của Nam Tuấn Kỳ trên tay còn cầm chiếc chăn bông màu hồng của cô Hà My như phát điên.

- Nam Tuấn Kỳ anh làm cái gì vậy hả. Tùy ý vào nhà người khác anh không biết bấm chuông sao.

- Có chìa khóa sao phải tốn công bấm chuông?

- Anh...!!!! Mà anh không phải đang đi công tác sao?

Tuấn Kỳ vứt chiếc chăn xuống giường anh cũng ung dung ngồi xuống.

- Còn không phải nghe tin em bị bắt cốc anh mới phải bay về trong đêm.

Hà My gật đầu làm bộ dáng đã hiểu. Anh ngáp dài mệt mõi cả đêm lo lắng cho cô vốn không chợp mắt được vừa xuống máy bay nghe Thế Hiển nói lại mọi chuyện anh lập tức chạy đến đây.

- Chuyện em và Quốc Anh là sao?

- Trăng sao gì chứ vốn không có gì.

Anh gằn giọng. Rất ít khi anh dùng giọng điệu này với cô trừ khi thật sự tức giận.

- Em còn không nói thật.

Hà My phồng má vẻ không thích nhưng vẫn phải nói.

- Hai năm trước từng có khoảng thời gian em thích anh ta luôn tìm cách tiếp cận Trần Quốc Anh nhưng không được đáp lại rồi một ngày em thông suốt và tìm mọi cách rời xa anh ta. Có lẽ vì Trần Quốc Anh cảm thấy bị đụng vào lòng tự trọng của đàn ông nên mới vậy...

Nam Tuấn Kỳ sau khi nghe xong 1s mặt biến sắc rồi ôm bụng cười không ngừng. Hà My ném chiếc gối vào mặt anh.

- Anh cười cái gì hả!

Tuấn Kỳ ho vài tiếng lấy lại phong thái nhưng khóe môi vẫn cong lên quái dị.

- Là thật sao? Em từng đeo bám đàn ông? Trần Quốc Anh nên nói anh ta là may mắn hay xui xẻo đây? Haha thú vị rất thú vị. Haha...

- Cái gì mà đeo bám? Em đây chỉ là một phút lầm lỡ anh có hiểu không hả.

- Ừm. Ừm lầm lỡ...haha

- Cười đi! Cười chết luôn đi!

Hà My tức giận ném luôn cái gối ôm vào Tuấn Kỳ rồi đùng đùng vào nhà tắm đống rầm cửa lại mặt kệ tên ăn nhầm thuốc vẫn cười nghiêng ngã kia. Lúc cô vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy thân người cao lớn của Tuấn Kỳ nằm trên giường hơi thở đều đều, đôi mắt khép lại. Lúc mỹ nam ngủ thật giống thiên thần đã có ai ngoài cô nhìn thấy một Nam Tuấn Kỳ đứng đầu bang Nam Thành nắm trong tay quyền sinh sát độc đoán vô tình khi ngủ lại hiền hòa đến vậy. Có lẽ anh rất mệt. Cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh. Hai năm rồi thời gian trôi cũng thật nhanh. Lúc bắt đầu chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi nhưng dần dần lại trở nên thân thiết như người thân. Quan tâm và lo lắng tất cả đều là chân thành. 17 tuổi người nhà anh chết hết trong một trận thãm sát chỉ còn duy nhất mình anh trốn thoát. Nhờ một thuộc hạ trung thành của ông nội anh qua bao sóng gió cuối cùng anh cũng giành lại được Nam Thành nhưng ông lão kia sau đó cũng mất vì tuổi già đến cùng Tuấn Kỳ vẫn là cô độc. Người đến bên cạnh anh không vì tiền thì cũng vì quyền nên anh chỉ đùa cợt thao túng chưa bao giờ thật lòng đối đãi may mắn anh còn có người bạn là Lưu Thế Hiển tính tình Thế Hiển tuy kỳ quái thất thường nhưng lại rất nghĩa khí. Cô cũng không khác gì lúc chưa xuyên vẫn cuộc sống cô độc tẻ nhạt chỉ là cô may mắn hơn không có gì nên không ai âm mưu hay lợi dụng. Cô đối với anh là đồng cảm chăng? Dù là gì cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc khi gặp được anh ở thế giới này. Sẽ mãi là cô em gái khó bảo xoa dịu những mất mát tình thân trong con người đã chịu quá nhiều tổn thương này.

Nữ Phụ Chạy TrốnTác giả: Diệp Vân Du (Diệp Vân Nhi)Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTrần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp b**n th**, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống. Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó.... Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua. Hoàn thành công việc, cô bỗng… Xe lăn bánh đều đều thành phố về đêm sôi động hơn nhiều. Phía bồn lái tài xế tuyệt đối im lặng mà hai người ngồi phía sau trái lại quá ồn ào.- Nói xem em và Trần Quốc Anh có quan hệ gì?- Đã nói là không có quan hệ gì rồi anh thật phiền chết đi được.- Anh vẫn chưa bị mù đi. Lúc nãy anh ta với em là hành động của những người không có quan hệ sao?Hà My ủ rũ thật ra chính cô cũng đang rất rối bời. Có rất nhiều thứ đã thay đổi câu truyện này không còn như ban đầu nên chính cô cũng không biết trong lòng Quốc Anh giờ còn có Ái Linh hay không. Có thì sao mà không có thì sao đây? Hai năm rồi cô có thể trở về hay không? Cái cô đang làm là sống tốt ở nơi này và tránh xa rắc rối.- Có lẽ anh ta chỉ thích đùa thôi.Thế Hiển nheo mắt.- Có thích đùa cũng đâu tìm em. Trần Quốc Anh đâu thiếu phụ nữ hơn nữa theo anh biết anh vốn không gần nữ sắc.- Lưu Thế Hiển nói anh ta cũng không phải hòa thượng cái gì mà không gần nữ sắc. Anh muốn tò mò thì đi tìm Trần Quốc Anh đi.Thế Hiển nhún vai quay mặt ra ngắm phố.- Ai nói anh tò mò.- Mà sao anh lại đến đây?- Tuấn Kỳ gọi cho anh đến cứu em.Sáng hôm sau đang cuộn tròn ấm áp trong cái ổ của mình thì bỗng chăn bị giật phắt ra bất ngờ hơi lạnh ập tới khiến Hà My giật mình mở mắt. Khi nhìn thấy khuôn mặt bá đạo của Nam Tuấn Kỳ trên tay còn cầm chiếc chăn bông màu hồng của cô Hà My như phát điên.- Nam Tuấn Kỳ anh làm cái gì vậy hả. Tùy ý vào nhà người khác anh không biết bấm chuông sao.- Có chìa khóa sao phải tốn công bấm chuông?- Anh...!!!! Mà anh không phải đang đi công tác sao?Tuấn Kỳ vứt chiếc chăn xuống giường anh cũng ung dung ngồi xuống.- Còn không phải nghe tin em bị bắt cốc anh mới phải bay về trong đêm.Hà My gật đầu làm bộ dáng đã hiểu. Anh ngáp dài mệt mõi cả đêm lo lắng cho cô vốn không chợp mắt được vừa xuống máy bay nghe Thế Hiển nói lại mọi chuyện anh lập tức chạy đến đây.- Chuyện em và Quốc Anh là sao?- Trăng sao gì chứ vốn không có gì.Anh gằn giọng. Rất ít khi anh dùng giọng điệu này với cô trừ khi thật sự tức giận.- Em còn không nói thật.Hà My phồng má vẻ không thích nhưng vẫn phải nói.- Hai năm trước từng có khoảng thời gian em thích anh ta luôn tìm cách tiếp cận Trần Quốc Anh nhưng không được đáp lại rồi một ngày em thông suốt và tìm mọi cách rời xa anh ta. Có lẽ vì Trần Quốc Anh cảm thấy bị đụng vào lòng tự trọng của đàn ông nên mới vậy...Nam Tuấn Kỳ sau khi nghe xong 1s mặt biến sắc rồi ôm bụng cười không ngừng. Hà My ném chiếc gối vào mặt anh.- Anh cười cái gì hả!Tuấn Kỳ ho vài tiếng lấy lại phong thái nhưng khóe môi vẫn cong lên quái dị.- Là thật sao? Em từng đeo bám đàn ông? Trần Quốc Anh nên nói anh ta là may mắn hay xui xẻo đây? Haha thú vị rất thú vị. Haha...- Cái gì mà đeo bám? Em đây chỉ là một phút lầm lỡ anh có hiểu không hả.- Ừm. Ừm lầm lỡ...haha- Cười đi! Cười chết luôn đi!Hà My tức giận ném luôn cái gối ôm vào Tuấn Kỳ rồi đùng đùng vào nhà tắm đống rầm cửa lại mặt kệ tên ăn nhầm thuốc vẫn cười nghiêng ngã kia. Lúc cô vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy thân người cao lớn của Tuấn Kỳ nằm trên giường hơi thở đều đều, đôi mắt khép lại. Lúc mỹ nam ngủ thật giống thiên thần đã có ai ngoài cô nhìn thấy một Nam Tuấn Kỳ đứng đầu bang Nam Thành nắm trong tay quyền sinh sát độc đoán vô tình khi ngủ lại hiền hòa đến vậy. Có lẽ anh rất mệt. Cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh. Hai năm rồi thời gian trôi cũng thật nhanh. Lúc bắt đầu chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi nhưng dần dần lại trở nên thân thiết như người thân. Quan tâm và lo lắng tất cả đều là chân thành. 17 tuổi người nhà anh chết hết trong một trận thãm sát chỉ còn duy nhất mình anh trốn thoát. Nhờ một thuộc hạ trung thành của ông nội anh qua bao sóng gió cuối cùng anh cũng giành lại được Nam Thành nhưng ông lão kia sau đó cũng mất vì tuổi già đến cùng Tuấn Kỳ vẫn là cô độc. Người đến bên cạnh anh không vì tiền thì cũng vì quyền nên anh chỉ đùa cợt thao túng chưa bao giờ thật lòng đối đãi may mắn anh còn có người bạn là Lưu Thế Hiển tính tình Thế Hiển tuy kỳ quái thất thường nhưng lại rất nghĩa khí. Cô cũng không khác gì lúc chưa xuyên vẫn cuộc sống cô độc tẻ nhạt chỉ là cô may mắn hơn không có gì nên không ai âm mưu hay lợi dụng. Cô đối với anh là đồng cảm chăng? Dù là gì cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc khi gặp được anh ở thế giới này. Sẽ mãi là cô em gái khó bảo xoa dịu những mất mát tình thân trong con người đã chịu quá nhiều tổn thương này.

Chương 27: Những mất mát riêng