Trần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp b**n th**, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống. Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó.... Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua. Hoàn thành công việc, cô bỗng…

Chương 31: Bị bắt đi

Nữ Phụ Chạy TrốnTác giả: Diệp Vân Du (Diệp Vân Nhi)Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTrần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp b**n th**, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống. Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó.... Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua. Hoàn thành công việc, cô bỗng… Lúc Quốc Anh thức dậy đã là 11 giờ trưa. Cài lại cúc áo bị Hà My gỡ ra tối qua anh khẽ cong khóe môi. Nhìn quanh phòng không thấy cô đâu liền bước xuống giường ngón tay thon dài lưu loát đẩy cửa ra ngoài. Ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng trở nên nhu tình khi thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở sopha chăm chú xem phim trên tivi biểu cảm khuôn mặt cũng theo lời thoại của nhân vật mà thay đổi vui buồn khẩn trương. Anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tay tùy ý ôm cái gối nhỏ rồi ngã người tựa lưng ra sau. Cô quay sang nhìn anh đang theo dõi bộ phim có vẻ cũng chuyên tâm điều này khiến Hà My đôi chút khó hiểu. Theo như cô biết Quốc Anh không thích xem phim tình cảm. Cô đang tập trung nhìn Quốc Anh như nhìn người ngoài hành tinh thì thấy người bên cạnh nắm tay đặt lên miệng cố ý ho khang vài tiếng.- Tôi biết mình rất cuốn hút nhưng em cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy.Hà My á khẩu, con người này có phải mắc bệnh tự luyến không? Có thể nói mà không ngượng miệng đúng là khâm phục.- Có sức để trêu chọc người khác thì có lẽ cũng khỏe rồi vậy cũng nên về nhà đi...Anh nghiêng đầu thân người cũng dần dịch chuyển lại gần cô hơn giọng đầy ám mụi mỗi từ thốt ra anh lại tiến thêm một chút.- Tối qua còn ngủ chung giường mà mới mở mắt ra em đã muốn đuổi tôi đi rồi. Cũng quá tuyệt tình đi.- Này...tối qua...là...là...anh uy h**p tôi.- Tôi là người bệnh đứng còn không nổi làm sao uy h**p em?Hà My tức đến bốc hỏa tên Quốc Anh này đúng là quá bá đạo phải trái đảo lộn đúng lúc này cô mới nhận thức được mình đã bị anh ta ép tới sát vành ghế nhất thời hỗn loạn đến đáp lời cũng quên. Quốc Anh mạnh mẽ đặt cánh tay chặn lại ở hai bên người cô miệng ghé sát tai nhỏ hơi thở ấm nóng phả lên vành tai cô đỏ ửng.- Rồi có ngày em sẽ tự nguyện. Sớm thôi!Nói rồi anh đứng lên sửa lại áo sơ mi đang nhăn nhúm. Hà My trừng mắt hung hăng đáp.- Không bao giờ.Quốc Anh xỏ tay vào túi quần vẻ đầy tự tin nói.- Đợi xem.Mắt liếc sang Hà My vẫn nhìn anh không thiện ý đôi má phồng lên làm bộ dáng dọa người không thành mà lại trở nên đáng yêu đến động lòng.- Tôi về đây. Gặp em sau bảo bối.Quốc Anh sãi bước nghe tiếng cửa đóng lại cô thở phào nhẹ nhõm tay đặt lên ngực trái tim vẫn còn đang đập rất mạnh. Có lẽ nào cô đã động lòng? Lắc đầu thật mạnh muốn phủi bay hết những ý nghĩ khủng khiếp trong đầu nhưng nó cứ quanh quẩn không yên. Nhưng Hà My vẫn luôn là não cá vàng được một lúc đã quên bẫng đi. Cô cầm điều khiển tivi ấn tắt rồi đi vào phòng tắm sáng giờ có Quốc Anh trong nhà nên cô chỉ thay vội quần áo mà không dám tắm sợ anh thức dậy bất ngờ sẽ giở trò. Khắp người ngứa ngấy chuyện lúc nãy nhanh chống bị cô quên sạch như dòng nước ấm trôi đi không vương vấn.Xế chiều ánh nắng hoàn toàn dịu xuống không khí man mát khiến con người cũng cảm thấy thư thái. Hà My thay một bộ đồ thoải mái cầm lấy ví tiền cô đi bộ đến siêu thị gần nhà mua ít đồ chất vào cái tủ lạnh trống trãi của mình. Về nước đã lâu nhưng cô chỉ mới phát hiện được cái siêu thị mini này vài ngày trước. Cậu nhóc nhân viên khá đáng yêu lại nhiệt tình nên cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng cậu ta trong lúc lựa chọn thức ăn. Lòng vòng sau 30 phút cô hài lòng xách túi lớn túi nhỏ ra về. Đi đến con hẻm nhỏ cô cảm giác như đang có người theo dõi mình quay đầu lại không thấy ai Hà My bất an hít một hơi thật sâu lấy sức rồi co giò chạy. Cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của vài người đuổi theo lúc này mới dám khẳng định là có kẻ bám theo nhưng rốt cuộc là ai? Người của Tuấn Kỳ đã rút đi còn Quốc Anh mới gặp lúc sáng anh ta sẽ không rãnh vậy chứ? Hà My liều mạng chạy miệng hét lên "Cứu..." Tiếng chân ngày càng rõ ràng cho đến khi áo cô bị kẻ nào đó túm lấy sau lưng mất đà ngã ngược về phía sau trong khoảnh khắc đó Hà My không kịp nghĩ nhiều chỉ ấn ngón tay vào mặt chiếc nhẫn đang đeo. Chiếc nhẫn là Nam Tuấn Kỳ đưa cho cô đề phòng khi xảy ra chuyện có thể phát tín hiệu cho anh. Không ngờ Tuấn Kỳ mới đưa hôm qua thì hôm nay đã dùng đến. Bàn tay thô kệt ấn cái khăn bịt chặt mũi và miệng cô đầu ốc dần mơ hồ chìm vào hôn mê.- Mau mang cô ta đi trước khi có người nhìn thấy.Một tên to béo đang túm lấy Hà My đẩy cho tên to cao người đầy vết sẹo. Tên kia đón lấy Hà My tặc lưỡi.- Là đại mỹ nhân nha. Thật uổng...haizzzTên béo cọc cằn quát.- Mau lên hay mày muốn ở tù cả lũ. Là lúc nào rồi còn mê gái.Tên người đầy sẹo nhìn cô lắc đầu tiếc nuối rồi nhanh chống vác cô đến đầu con hẻm nơi có xe chờ sẵn. Cửa xe vội vã đống lại rồi lao đi chỉ để lại bụi tung tóe.

Lúc Quốc Anh thức dậy đã là 11 giờ trưa. Cài lại cúc áo bị Hà My gỡ ra tối qua anh khẽ cong khóe môi. Nhìn quanh phòng không thấy cô đâu liền bước xuống giường ngón tay thon dài lưu loát đẩy cửa ra ngoài. Ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng trở nên nhu tình khi thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở sopha chăm chú xem phim trên tivi biểu cảm khuôn mặt cũng theo lời thoại của nhân vật mà thay đổi vui buồn khẩn trương. Anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tay tùy ý ôm cái gối nhỏ rồi ngã người tựa lưng ra sau. Cô quay sang nhìn anh đang theo dõi bộ phim có vẻ cũng chuyên tâm điều này khiến Hà My đôi chút khó hiểu. Theo như cô biết Quốc Anh không thích xem phim tình cảm. Cô đang tập trung nhìn Quốc Anh như nhìn người ngoài hành tinh thì thấy người bên cạnh nắm tay đặt lên miệng cố ý ho khang vài tiếng.

- Tôi biết mình rất cuốn hút nhưng em cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy.

Hà My á khẩu, con người này có phải mắc bệnh tự luyến không? Có thể nói mà không ngượng miệng đúng là khâm phục.

- Có sức để trêu chọc người khác thì có lẽ cũng khỏe rồi vậy cũng nên về nhà đi...

Anh nghiêng đầu thân người cũng dần dịch chuyển lại gần cô hơn giọng đầy ám mụi mỗi từ thốt ra anh lại tiến thêm một chút.

- Tối qua còn ngủ chung giường mà mới mở mắt ra em đã muốn đuổi tôi đi rồi. Cũng quá tuyệt tình đi.

- Này...tối qua...là...là...anh uy h**p tôi.

- Tôi là người bệnh đứng còn không nổi làm sao uy h**p em?

Hà My tức đến bốc hỏa tên Quốc Anh này đúng là quá bá đạo phải trái đảo lộn đúng lúc này cô mới nhận thức được mình đã bị anh ta ép tới sát vành ghế nhất thời hỗn loạn đến đáp lời cũng quên. Quốc Anh mạnh mẽ đặt cánh tay chặn lại ở hai bên người cô miệng ghé sát tai nhỏ hơi thở ấm nóng phả lên vành tai cô đỏ ửng.

- Rồi có ngày em sẽ tự nguyện. Sớm thôi!

Nói rồi anh đứng lên sửa lại áo sơ mi đang nhăn nhúm. Hà My trừng mắt hung hăng đáp.

- Không bao giờ.

Quốc Anh xỏ tay vào túi quần vẻ đầy tự tin nói.

- Đợi xem.

Mắt liếc sang Hà My vẫn nhìn anh không thiện ý đôi má phồng lên làm bộ dáng dọa người không thành mà lại trở nên đáng yêu đến động lòng.

- Tôi về đây. Gặp em sau bảo bối.

Quốc Anh sãi bước nghe tiếng cửa đóng lại cô thở phào nhẹ nhõm tay đặt lên ngực trái tim vẫn còn đang đập rất mạnh. Có lẽ nào cô đã động lòng? Lắc đầu thật mạnh muốn phủi bay hết những ý nghĩ khủng khiếp trong đầu nhưng nó cứ quanh quẩn không yên. Nhưng Hà My vẫn luôn là não cá vàng được một lúc đã quên bẫng đi. Cô cầm điều khiển tivi ấn tắt rồi đi vào phòng tắm sáng giờ có Quốc Anh trong nhà nên cô chỉ thay vội quần áo mà không dám tắm sợ anh thức dậy bất ngờ sẽ giở trò. Khắp người ngứa ngấy chuyện lúc nãy nhanh chống bị cô quên sạch như dòng nước ấm trôi đi không vương vấn.

Xế chiều ánh nắng hoàn toàn dịu xuống không khí man mát khiến con người cũng cảm thấy thư thái. Hà My thay một bộ đồ thoải mái cầm lấy ví tiền cô đi bộ đến siêu thị gần nhà mua ít đồ chất vào cái tủ lạnh trống trãi của mình. Về nước đã lâu nhưng cô chỉ mới phát hiện được cái siêu thị mini này vài ngày trước. Cậu nhóc nhân viên khá đáng yêu lại nhiệt tình nên cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng cậu ta trong lúc lựa chọn thức ăn. Lòng vòng sau 30 phút cô hài lòng xách túi lớn túi nhỏ ra về. Đi đến con hẻm nhỏ cô cảm giác như đang có người theo dõi mình quay đầu lại không thấy ai Hà My bất an hít một hơi thật sâu lấy sức rồi co giò chạy. Cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của vài người đuổi theo lúc này mới dám khẳng định là có kẻ bám theo nhưng rốt cuộc là ai? Người của Tuấn Kỳ đã rút đi còn Quốc Anh mới gặp lúc sáng anh ta sẽ không rãnh vậy chứ? Hà My liều mạng chạy miệng hét lên "Cứu..." Tiếng chân ngày càng rõ ràng cho đến khi áo cô bị kẻ nào đó túm lấy sau lưng mất đà ngã ngược về phía sau trong khoảnh khắc đó Hà My không kịp nghĩ nhiều chỉ ấn ngón tay vào mặt chiếc nhẫn đang đeo. Chiếc nhẫn là Nam Tuấn Kỳ đưa cho cô đề phòng khi xảy ra chuyện có thể phát tín hiệu cho anh. Không ngờ Tuấn Kỳ mới đưa hôm qua thì hôm nay đã dùng đến. Bàn tay thô kệt ấn cái khăn bịt chặt mũi và miệng cô đầu ốc dần mơ hồ chìm vào hôn mê.

- Mau mang cô ta đi trước khi có người nhìn thấy.

Một tên to béo đang túm lấy Hà My đẩy cho tên to cao người đầy vết sẹo. Tên kia đón lấy Hà My tặc lưỡi.

- Là đại mỹ nhân nha. Thật uổng...haizzz

Tên béo cọc cằn quát.

- Mau lên hay mày muốn ở tù cả lũ. Là lúc nào rồi còn mê gái.

Tên người đầy sẹo nhìn cô lắc đầu tiếc nuối rồi nhanh chống vác cô đến đầu con hẻm nơi có xe chờ sẵn. Cửa xe vội vã đống lại rồi lao đi chỉ để lại bụi tung tóe.

Nữ Phụ Chạy TrốnTác giả: Diệp Vân Du (Diệp Vân Nhi)Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTrần Tuyết Nhi một tác giả tự do. Cô là trạch nữ chính hiệu, ngoài việc thỉnh thoảng phải đến tòa soạn nộp bản thảo, hay ló mặt ra ngoài nhận bưu phẩm, cô hầu như chỉ nằm lì trong nhà. Như con ốc không thể nào rời khỏi cái vỏ. Cuộc sống của cô nói ra có thể dùng hai từ "nhàm chán" để miêu tả. Về mặt bạn bè đương nhiên cô có, chỉ là rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay đi. Bạn thân thì chỉ có một lại là đứa siêu cấp b**n th**, sắc nữ Lê Huyền Trang, nhưng người bạn duy nhất này đã bay theo nước Úc xa xôi du học gần 3 năm nay. Thành ra Tuyết Nhi chỉ ru rú trong nhà, một ngày ba bửa dựa vào tiền nhuận bút ít ỏi mà sống. Cuộc đời Trần Tuyết Nhi như vậy và sẽ mãi như vậy nếu như không có ngày đó.... Hôm nay chẳng khác mọi hôm 11 giờ sáng, Trần Tuyết Nhi thức dậy sau khi đã nướng khét nhà (hay trưa nhỉ =)). Cô nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ánh mặt trời hôm nay đặc biệt gây gắt. Đổ nước sôi vào cốc mì cô mang đến bàn máy tính. Vẫn chỉ là sửa lại bản thảo của đêm qua. Hoàn thành công việc, cô bỗng… Lúc Quốc Anh thức dậy đã là 11 giờ trưa. Cài lại cúc áo bị Hà My gỡ ra tối qua anh khẽ cong khóe môi. Nhìn quanh phòng không thấy cô đâu liền bước xuống giường ngón tay thon dài lưu loát đẩy cửa ra ngoài. Ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng trở nên nhu tình khi thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở sopha chăm chú xem phim trên tivi biểu cảm khuôn mặt cũng theo lời thoại của nhân vật mà thay đổi vui buồn khẩn trương. Anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tay tùy ý ôm cái gối nhỏ rồi ngã người tựa lưng ra sau. Cô quay sang nhìn anh đang theo dõi bộ phim có vẻ cũng chuyên tâm điều này khiến Hà My đôi chút khó hiểu. Theo như cô biết Quốc Anh không thích xem phim tình cảm. Cô đang tập trung nhìn Quốc Anh như nhìn người ngoài hành tinh thì thấy người bên cạnh nắm tay đặt lên miệng cố ý ho khang vài tiếng.- Tôi biết mình rất cuốn hút nhưng em cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy.Hà My á khẩu, con người này có phải mắc bệnh tự luyến không? Có thể nói mà không ngượng miệng đúng là khâm phục.- Có sức để trêu chọc người khác thì có lẽ cũng khỏe rồi vậy cũng nên về nhà đi...Anh nghiêng đầu thân người cũng dần dịch chuyển lại gần cô hơn giọng đầy ám mụi mỗi từ thốt ra anh lại tiến thêm một chút.- Tối qua còn ngủ chung giường mà mới mở mắt ra em đã muốn đuổi tôi đi rồi. Cũng quá tuyệt tình đi.- Này...tối qua...là...là...anh uy h**p tôi.- Tôi là người bệnh đứng còn không nổi làm sao uy h**p em?Hà My tức đến bốc hỏa tên Quốc Anh này đúng là quá bá đạo phải trái đảo lộn đúng lúc này cô mới nhận thức được mình đã bị anh ta ép tới sát vành ghế nhất thời hỗn loạn đến đáp lời cũng quên. Quốc Anh mạnh mẽ đặt cánh tay chặn lại ở hai bên người cô miệng ghé sát tai nhỏ hơi thở ấm nóng phả lên vành tai cô đỏ ửng.- Rồi có ngày em sẽ tự nguyện. Sớm thôi!Nói rồi anh đứng lên sửa lại áo sơ mi đang nhăn nhúm. Hà My trừng mắt hung hăng đáp.- Không bao giờ.Quốc Anh xỏ tay vào túi quần vẻ đầy tự tin nói.- Đợi xem.Mắt liếc sang Hà My vẫn nhìn anh không thiện ý đôi má phồng lên làm bộ dáng dọa người không thành mà lại trở nên đáng yêu đến động lòng.- Tôi về đây. Gặp em sau bảo bối.Quốc Anh sãi bước nghe tiếng cửa đóng lại cô thở phào nhẹ nhõm tay đặt lên ngực trái tim vẫn còn đang đập rất mạnh. Có lẽ nào cô đã động lòng? Lắc đầu thật mạnh muốn phủi bay hết những ý nghĩ khủng khiếp trong đầu nhưng nó cứ quanh quẩn không yên. Nhưng Hà My vẫn luôn là não cá vàng được một lúc đã quên bẫng đi. Cô cầm điều khiển tivi ấn tắt rồi đi vào phòng tắm sáng giờ có Quốc Anh trong nhà nên cô chỉ thay vội quần áo mà không dám tắm sợ anh thức dậy bất ngờ sẽ giở trò. Khắp người ngứa ngấy chuyện lúc nãy nhanh chống bị cô quên sạch như dòng nước ấm trôi đi không vương vấn.Xế chiều ánh nắng hoàn toàn dịu xuống không khí man mát khiến con người cũng cảm thấy thư thái. Hà My thay một bộ đồ thoải mái cầm lấy ví tiền cô đi bộ đến siêu thị gần nhà mua ít đồ chất vào cái tủ lạnh trống trãi của mình. Về nước đã lâu nhưng cô chỉ mới phát hiện được cái siêu thị mini này vài ngày trước. Cậu nhóc nhân viên khá đáng yêu lại nhiệt tình nên cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng cậu ta trong lúc lựa chọn thức ăn. Lòng vòng sau 30 phút cô hài lòng xách túi lớn túi nhỏ ra về. Đi đến con hẻm nhỏ cô cảm giác như đang có người theo dõi mình quay đầu lại không thấy ai Hà My bất an hít một hơi thật sâu lấy sức rồi co giò chạy. Cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của vài người đuổi theo lúc này mới dám khẳng định là có kẻ bám theo nhưng rốt cuộc là ai? Người của Tuấn Kỳ đã rút đi còn Quốc Anh mới gặp lúc sáng anh ta sẽ không rãnh vậy chứ? Hà My liều mạng chạy miệng hét lên "Cứu..." Tiếng chân ngày càng rõ ràng cho đến khi áo cô bị kẻ nào đó túm lấy sau lưng mất đà ngã ngược về phía sau trong khoảnh khắc đó Hà My không kịp nghĩ nhiều chỉ ấn ngón tay vào mặt chiếc nhẫn đang đeo. Chiếc nhẫn là Nam Tuấn Kỳ đưa cho cô đề phòng khi xảy ra chuyện có thể phát tín hiệu cho anh. Không ngờ Tuấn Kỳ mới đưa hôm qua thì hôm nay đã dùng đến. Bàn tay thô kệt ấn cái khăn bịt chặt mũi và miệng cô đầu ốc dần mơ hồ chìm vào hôn mê.- Mau mang cô ta đi trước khi có người nhìn thấy.Một tên to béo đang túm lấy Hà My đẩy cho tên to cao người đầy vết sẹo. Tên kia đón lấy Hà My tặc lưỡi.- Là đại mỹ nhân nha. Thật uổng...haizzzTên béo cọc cằn quát.- Mau lên hay mày muốn ở tù cả lũ. Là lúc nào rồi còn mê gái.Tên người đầy sẹo nhìn cô lắc đầu tiếc nuối rồi nhanh chống vác cô đến đầu con hẻm nơi có xe chờ sẵn. Cửa xe vội vã đống lại rồi lao đi chỉ để lại bụi tung tóe.

Chương 31: Bị bắt đi