Tác giả:

Tầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập. Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy. Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ. Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như…

Chương 3: 3: Ly Hôn

Đau Thương Xin Dừng BướcTác giả: B_êeTruyện Ngôn TìnhTầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập. Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy. Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ. Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như… Lên phòng Hà Tuyết gọi cho Thái An Viên nhưng bà tắt máy, Tô Lai gần đây thật sự rất mệt mỏi công ty thì gặp sự cố làm anh bù đầu bù cổ về nhà thì gia đình chia năm sẻ bẩy.Nhưng anh hiểu ba sống với người mình không yêu thực sự rất mệt mỏi anh đã từng trải qua anh hiểu, thở dài anh đứng dậy đinh đến chỗ Vân Hề ở bên Vân Hề anh thấy bình yên anh quen Vân Hề khi kết hôn được nửa năm, năm đó cũng vì Vân Hề mà anh đã làm đến mức tuyệt tình nhưng anh không hối hận, cầm chìa khóa định lên xe thì anh thấy Tiểu Bánh Mì cầm gì đó chạy vào nhà đằng sau là mấy cô giúp việc thấy vậy anh cũng không quan tâm nhấn ga rồi đi.Hai tuần trôi qua cô và mẹ Thái sống với nhau rất vui vẻ hàng ngày cô đi làm tối về nấu cơm cùng bà ăn song cô dọn dẹp bà ngồi xem truyền hình không khí ấm áp vô cùng, hôm nay sau khi ăn song Thái An Viên lên tiếng: " Ngày mai thứ bảy mẹ về tô gia đón Tiểu Bánh Mì sang đây hai mẹ con cũng lên gặp nhau rồi những năm gần đây thằng bé sống cũng không dễ gì, mẹ vẫn luôn nói với thằng bé con đi công tác xa rồi sẽ trở về tìm nó, nó vẫn luôn chờ con trở về."Thanh An bật khóc cô khụy xuống ôm lấy Thái Anh Viên thằng bé vẫn luôn là thịt mềm trong lòng cô năm đó cô bỏ lại bé hàng đêm cô vẫn thường nghĩ xem khuôn mặt bé con như thế nào lớn lên sẽ giống cô hay giống Tô Lai có biết những gì anh làm năm đó nhưng cho đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao anh lại nhẫn tâm đến thế.Sáng cô dậy rất sớm đi mua đồ ăn hôm qua cô đã hỏi sở thích của bé con hôm nay dựa theo khẩu vị của cậu mà nấu, đang chọn đồ thì có điện thoại gọi đến bỏ đồ xuống cô không tin vào tai mình Thái An Viên bị ngất, cô vội chạy đến viện thì được biết bà bị ngất khi đang chờ xe người dân gần đó thấy vậy gọi cấp cứu điện thoại bà chỉ lưu duy nhất số của cô là con gái lên bệnh viện liên lạc cho cô.Bác sĩ nói với cô bà bị u não phải mổ gấp nhưng hiện giờ thì lên đưa bà ra nước ngoài sẽ tốt hơn, cô hỏi bác sĩ: "Phẫu thuật rủi ro là gì." Bác sĩ nhìn cô đáp: "Người thực vật."Trở vào phòng nhìn Thái An Viên cô cố giữ cho mình bình tĩnh rồi cô bảo với bà: "Mẹ chưa từng biết nơi con sống những năm qua hay con đưa mẹ đi xem nhé." Bà nhìn cô cười hiền hậu: "Tiểu An à già rồi sống cũng đủ rồi con đừng vì mẹ mà vất vả thương tâm con trở về rồi bánh mì mẹ không lo nữa mẹ ra đi cũng được rồi."Cô nhìn bà mắt ngấn lệ: "Mẹ có thể vì con vì bánh mì mà vượt qua không mẹ.”Thuyết phục Thái An Viên song cô đặt vé ngày kia sẽ bay hôm nay cô thu xếp công việc công ty chiều Thái An Viên đưa bé con đến công ty cô nhìn thấy cô hai mẹ con ôm nhau khóc rất lâu sau đó cô đưa thằng bé đi ăn, đi công viên trước khi đưa bé về cô nói với bé: " Bánh Mỳ mẹ và bà nội phải đi xa một thời gian khoảng nửa năm mẹ và bà sẽ trở về với bánh mì nhé."Bé rất hiểu chuyện nói sẽ chờ cô về cô xoa đầu thằng bé, Thái An Viên đưa bé về.Đến Tô Gia nhìn Tô Thắng đang uống trà bà bước lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tự mình rót một chén trà: " Tô Thắng 27 tuổi tôi lấy ông bây giờ tôi đã 65 tuổi nửa đời người tôi ở cạnh ông điều duy nhất tôi có lỗi với ông là không nói cho ông biết cô ta quay về tìm ông nhưng ông dùng cách tàn nhẫn nhất trừng phạt tôi, chia cách tôi với cốt nhục của mình để các con nhìn tôi như người ngoài, ông bẻ đi đôi cánh của tôi bắt tôi sống trong cái lồng mà ông tạo ra, để tôi nhìn thấy ông chăng hoa nửa đời."Tô Thắng nhìn bà khó hiểu bà, bà ấy nói không sai là ông hận bà nhưng khi nhìn vào khuôn mặt có phần tiều tụy của bà thì ông thấy có gì đó đau lòng, bà nhìn ông sau đó uống hết chén nước đặt chén vào khay trà vườn hoa này là nơi bà thích nhất trong căn nhà bà tham lam khắc sâu vào đáy mắt nếu bà thật sự không tỉnh lại thì nó sẽ ở trong tâm trí bà đẹp như lúc này.Bước qua ông bà lên tiếng: " Tô Thắng chúng ta hãy tha thứ cho nhau đi vì tôi nghe nói nếu còn nợ nhau thì kiếp sau vẫn phải gặp lại.mà kiếp sau tôi không muốn gặp lại ông nữa, nếu có kiếp sau, tôi không muốn lập lại sai lầm của kiếp này."Nói song bà bước đi với nụ cười tự tin mà ông đã từng thấy trong trí nhớ sau khi bà đi ông ngồi đó rất lâu bà nói đúng là ông không tốt là ông có lỗi với bà Tô Thắng ông sai, nhưng bảo ông bỏ sĩ diện của mình để bảo bà quay lại thì không thể đợi qua một thời gian nữa gọi điện bảo bà quay về là song, ông sẽ đối xử với bà tốt hơn trước..

Lên phòng Hà Tuyết gọi cho Thái An Viên nhưng bà tắt máy, Tô Lai gần đây thật sự rất mệt mỏi công ty thì gặp sự cố làm anh bù đầu bù cổ về nhà thì gia đình chia năm sẻ bẩy.

Nhưng anh hiểu ba sống với người mình không yêu thực sự rất mệt mỏi anh đã từng trải qua anh hiểu, thở dài anh đứng dậy đinh đến chỗ Vân Hề ở bên Vân Hề anh thấy bình yên anh quen Vân Hề khi kết hôn được nửa năm, năm đó cũng vì Vân Hề mà anh đã làm đến mức tuyệt tình nhưng anh không hối hận, cầm chìa khóa định lên xe thì anh thấy Tiểu Bánh Mì cầm gì đó chạy vào nhà đằng sau là mấy cô giúp việc thấy vậy anh cũng không quan tâm nhấn ga rồi đi.

Hai tuần trôi qua cô và mẹ Thái sống với nhau rất vui vẻ hàng ngày cô đi làm tối về nấu cơm cùng bà ăn song cô dọn dẹp bà ngồi xem truyền hình không khí ấm áp vô cùng, hôm nay sau khi ăn song Thái An Viên lên tiếng: " Ngày mai thứ bảy mẹ về tô gia đón Tiểu Bánh Mì sang đây hai mẹ con cũng lên gặp nhau rồi những năm gần đây thằng bé sống cũng không dễ gì, mẹ vẫn luôn nói với thằng bé con đi công tác xa rồi sẽ trở về tìm nó, nó vẫn luôn chờ con trở về."

Thanh An bật khóc cô khụy xuống ôm lấy Thái Anh Viên thằng bé vẫn luôn là thịt mềm trong lòng cô năm đó cô bỏ lại bé hàng đêm cô vẫn thường nghĩ xem khuôn mặt bé con như thế nào lớn lên sẽ giống cô hay giống Tô Lai có biết những gì anh làm năm đó nhưng cho đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao anh lại nhẫn tâm đến thế.

Sáng cô dậy rất sớm đi mua đồ ăn hôm qua cô đã hỏi sở thích của bé con hôm nay dựa theo khẩu vị của cậu mà nấu, đang chọn đồ thì có điện thoại gọi đến bỏ đồ xuống cô không tin vào tai mình Thái An Viên bị ngất, cô vội chạy đến viện thì được biết bà bị ngất khi đang chờ xe người dân gần đó thấy vậy gọi cấp cứu điện thoại bà chỉ lưu duy nhất số của cô là con gái lên bệnh viện liên lạc cho cô.

Bác sĩ nói với cô bà bị u não phải mổ gấp nhưng hiện giờ thì lên đưa bà ra nước ngoài sẽ tốt hơn, cô hỏi bác sĩ: "Phẫu thuật rủi ro là gì." Bác sĩ nhìn cô đáp: "Người thực vật."

Trở vào phòng nhìn Thái An Viên cô cố giữ cho mình bình tĩnh rồi cô bảo với bà: "Mẹ chưa từng biết nơi con sống những năm qua hay con đưa mẹ đi xem nhé.

" Bà nhìn cô cười hiền hậu: "Tiểu An à già rồi sống cũng đủ rồi con đừng vì mẹ mà vất vả thương tâm con trở về rồi bánh mì mẹ không lo nữa mẹ ra đi cũng được rồi."

Cô nhìn bà mắt ngấn lệ: "Mẹ có thể vì con vì bánh mì mà vượt qua không mẹ.”

Thuyết phục Thái An Viên song cô đặt vé ngày kia sẽ bay hôm nay cô thu xếp công việc công ty chiều Thái An Viên đưa bé con đến công ty cô nhìn thấy cô hai mẹ con ôm nhau khóc rất lâu sau đó cô đưa thằng bé đi ăn, đi công viên trước khi đưa bé về cô nói với bé: " Bánh Mỳ mẹ và bà nội phải đi xa một thời gian khoảng nửa năm mẹ và bà sẽ trở về với bánh mì nhé."

Bé rất hiểu chuyện nói sẽ chờ cô về cô xoa đầu thằng bé, Thái An Viên đưa bé về.

Đến Tô Gia nhìn Tô Thắng đang uống trà bà bước lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tự mình rót một chén trà: " Tô Thắng 27 tuổi tôi lấy ông bây giờ tôi đã 65 tuổi nửa đời người tôi ở cạnh ông điều duy nhất tôi có lỗi với ông là không nói cho ông biết cô ta quay về tìm ông nhưng ông dùng cách tàn nhẫn nhất trừng phạt tôi, chia cách tôi với cốt nhục của mình để các con nhìn tôi như người ngoài, ông bẻ đi đôi cánh của tôi bắt tôi sống trong cái lồng mà ông tạo ra, để tôi nhìn thấy ông chăng hoa nửa đời."

Tô Thắng nhìn bà khó hiểu bà, bà ấy nói không sai là ông hận bà nhưng khi nhìn vào khuôn mặt có phần tiều tụy của bà thì ông thấy có gì đó đau lòng, bà nhìn ông sau đó uống hết chén nước đặt chén vào khay trà vườn hoa này là nơi bà thích nhất trong căn nhà bà tham lam khắc sâu vào đáy mắt nếu bà thật sự không tỉnh lại thì nó sẽ ở trong tâm trí bà đẹp như lúc này.

Bước qua ông bà lên tiếng: " Tô Thắng chúng ta hãy tha thứ cho nhau đi vì tôi nghe nói nếu còn nợ nhau thì kiếp sau vẫn phải gặp lại.mà kiếp sau tôi không muốn gặp lại ông nữa, nếu có kiếp sau, tôi không muốn lập lại sai lầm của kiếp này."

Nói song bà bước đi với nụ cười tự tin mà ông đã từng thấy trong trí nhớ sau khi bà đi ông ngồi đó rất lâu bà nói đúng là ông không tốt là ông có lỗi với bà Tô Thắng ông sai, nhưng bảo ông bỏ sĩ diện của mình để bảo bà quay lại thì không thể đợi qua một thời gian nữa gọi điện bảo bà quay về là song, ông sẽ đối xử với bà tốt hơn trước..

Đau Thương Xin Dừng BướcTác giả: B_êeTruyện Ngôn TìnhTầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập. Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy. Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ. Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như… Lên phòng Hà Tuyết gọi cho Thái An Viên nhưng bà tắt máy, Tô Lai gần đây thật sự rất mệt mỏi công ty thì gặp sự cố làm anh bù đầu bù cổ về nhà thì gia đình chia năm sẻ bẩy.Nhưng anh hiểu ba sống với người mình không yêu thực sự rất mệt mỏi anh đã từng trải qua anh hiểu, thở dài anh đứng dậy đinh đến chỗ Vân Hề ở bên Vân Hề anh thấy bình yên anh quen Vân Hề khi kết hôn được nửa năm, năm đó cũng vì Vân Hề mà anh đã làm đến mức tuyệt tình nhưng anh không hối hận, cầm chìa khóa định lên xe thì anh thấy Tiểu Bánh Mì cầm gì đó chạy vào nhà đằng sau là mấy cô giúp việc thấy vậy anh cũng không quan tâm nhấn ga rồi đi.Hai tuần trôi qua cô và mẹ Thái sống với nhau rất vui vẻ hàng ngày cô đi làm tối về nấu cơm cùng bà ăn song cô dọn dẹp bà ngồi xem truyền hình không khí ấm áp vô cùng, hôm nay sau khi ăn song Thái An Viên lên tiếng: " Ngày mai thứ bảy mẹ về tô gia đón Tiểu Bánh Mì sang đây hai mẹ con cũng lên gặp nhau rồi những năm gần đây thằng bé sống cũng không dễ gì, mẹ vẫn luôn nói với thằng bé con đi công tác xa rồi sẽ trở về tìm nó, nó vẫn luôn chờ con trở về."Thanh An bật khóc cô khụy xuống ôm lấy Thái Anh Viên thằng bé vẫn luôn là thịt mềm trong lòng cô năm đó cô bỏ lại bé hàng đêm cô vẫn thường nghĩ xem khuôn mặt bé con như thế nào lớn lên sẽ giống cô hay giống Tô Lai có biết những gì anh làm năm đó nhưng cho đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao anh lại nhẫn tâm đến thế.Sáng cô dậy rất sớm đi mua đồ ăn hôm qua cô đã hỏi sở thích của bé con hôm nay dựa theo khẩu vị của cậu mà nấu, đang chọn đồ thì có điện thoại gọi đến bỏ đồ xuống cô không tin vào tai mình Thái An Viên bị ngất, cô vội chạy đến viện thì được biết bà bị ngất khi đang chờ xe người dân gần đó thấy vậy gọi cấp cứu điện thoại bà chỉ lưu duy nhất số của cô là con gái lên bệnh viện liên lạc cho cô.Bác sĩ nói với cô bà bị u não phải mổ gấp nhưng hiện giờ thì lên đưa bà ra nước ngoài sẽ tốt hơn, cô hỏi bác sĩ: "Phẫu thuật rủi ro là gì." Bác sĩ nhìn cô đáp: "Người thực vật."Trở vào phòng nhìn Thái An Viên cô cố giữ cho mình bình tĩnh rồi cô bảo với bà: "Mẹ chưa từng biết nơi con sống những năm qua hay con đưa mẹ đi xem nhé." Bà nhìn cô cười hiền hậu: "Tiểu An à già rồi sống cũng đủ rồi con đừng vì mẹ mà vất vả thương tâm con trở về rồi bánh mì mẹ không lo nữa mẹ ra đi cũng được rồi."Cô nhìn bà mắt ngấn lệ: "Mẹ có thể vì con vì bánh mì mà vượt qua không mẹ.”Thuyết phục Thái An Viên song cô đặt vé ngày kia sẽ bay hôm nay cô thu xếp công việc công ty chiều Thái An Viên đưa bé con đến công ty cô nhìn thấy cô hai mẹ con ôm nhau khóc rất lâu sau đó cô đưa thằng bé đi ăn, đi công viên trước khi đưa bé về cô nói với bé: " Bánh Mỳ mẹ và bà nội phải đi xa một thời gian khoảng nửa năm mẹ và bà sẽ trở về với bánh mì nhé."Bé rất hiểu chuyện nói sẽ chờ cô về cô xoa đầu thằng bé, Thái An Viên đưa bé về.Đến Tô Gia nhìn Tô Thắng đang uống trà bà bước lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tự mình rót một chén trà: " Tô Thắng 27 tuổi tôi lấy ông bây giờ tôi đã 65 tuổi nửa đời người tôi ở cạnh ông điều duy nhất tôi có lỗi với ông là không nói cho ông biết cô ta quay về tìm ông nhưng ông dùng cách tàn nhẫn nhất trừng phạt tôi, chia cách tôi với cốt nhục của mình để các con nhìn tôi như người ngoài, ông bẻ đi đôi cánh của tôi bắt tôi sống trong cái lồng mà ông tạo ra, để tôi nhìn thấy ông chăng hoa nửa đời."Tô Thắng nhìn bà khó hiểu bà, bà ấy nói không sai là ông hận bà nhưng khi nhìn vào khuôn mặt có phần tiều tụy của bà thì ông thấy có gì đó đau lòng, bà nhìn ông sau đó uống hết chén nước đặt chén vào khay trà vườn hoa này là nơi bà thích nhất trong căn nhà bà tham lam khắc sâu vào đáy mắt nếu bà thật sự không tỉnh lại thì nó sẽ ở trong tâm trí bà đẹp như lúc này.Bước qua ông bà lên tiếng: " Tô Thắng chúng ta hãy tha thứ cho nhau đi vì tôi nghe nói nếu còn nợ nhau thì kiếp sau vẫn phải gặp lại.mà kiếp sau tôi không muốn gặp lại ông nữa, nếu có kiếp sau, tôi không muốn lập lại sai lầm của kiếp này."Nói song bà bước đi với nụ cười tự tin mà ông đã từng thấy trong trí nhớ sau khi bà đi ông ngồi đó rất lâu bà nói đúng là ông không tốt là ông có lỗi với bà Tô Thắng ông sai, nhưng bảo ông bỏ sĩ diện của mình để bảo bà quay lại thì không thể đợi qua một thời gian nữa gọi điện bảo bà quay về là song, ông sẽ đối xử với bà tốt hơn trước..

Chương 3: 3: Ly Hôn