Tác giả:

Tầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập. Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy. Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ. Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như…

Chương 9: 9: Thái An Viên Nhập Viện

Đau Thương Xin Dừng BướcTác giả: B_êeTruyện Ngôn TìnhTầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập. Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy. Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ. Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như… Trở lại phòng kháchTô Lai không hiểu mẹ tại sao lại ở cùng Thanh An.Thái An Viên thấy Thanh An đi vào không cảm xúc, không phải bà không thương Tô Lai, cũng không phải bà muốn Thiên Hạo thiệt thòi bà là mẹ có sự ích kỷ riêng của mình nhưng Thanh An là cô gái tốt, bà biết Thanh an đã khổ sở thế nào những điều đấy bà hiểu cả, vậy lên bà không biết phải làm gì.Thanh An xấu hổ nhìn Thái An Viên: “Mẹ bây giờ cũng muộn rồi con đi mua sả cho mẹ nhá.”Thái An Viên trầm mặt lên tiếng: “Không cần người cũng về rồi còn mua gì nữa.”Tô Lai muốn phát điên làm gì có kiểu mẹ chồng giới thiệu đối tượng cho con dâu chứ.Tô Lai cố lén giận nhàn nhạt lên tiếng: “Mẹ thời gian qua con tìm mẹ khắp nơi mẹ đã đi đâu.”Thái An Viên không mặn không nhạt nhẹ giọng đáp: “Tôi không phải mẹ anh đi đâu cũng không phải báo với anh.”Tô Lai lớn tiếng: “Mẹ không muốn làm mẹ thì đừng sinh ra anh em con, sinh ra rồi sao mẹ không có trách nhiệm với bọn con, mẹ có biết nửa năm qua cả nhà tìm mẹ khổ sở thế napf không, tưng đấy tuổi ly hôn còn bỏ đi mẹ tưởng làm vậy hay lắm sao.”Thái An Viên hai mắt đỏ ngầu nhìn xem con trai bà mang nặng đẻ đau, sau một thời gian không gặp lại chỉ oán trách bà làm mất mặt nhà họ Tô là bà sai ở đâu, ly hôn là bà muốn sao, gắng gượng tìm lại sự sống nơi đất khách quê người là bà mong sao.Thanh An thấy sắc mặt của Thái An Viên không được tốt hốt hoảng chạy lại: “Mẹ, mẹ không sao chứ.”Thái An Viên nhìn cô nước mắt thi nhau chảy ra, nhìn xem không phải máu mủ nhưng cô thương bà như thế nào kẻ chảy chung một dòng máu lại đổi sử với bà gia sao.Thái An Viên đứng vịn ghế đứng dậy bà chỉ vào mặt Tô Lai nói trong nước mắt: “Thái An Viên tôi hối hận nhất là bước chân vào nhà họ Tô sinh ra hai tên nghịch tử như các người.”Tô Lai muốn lên tiếng cãi lại thì thấy Thái An Viên từ từ ngã xuống Thanh An nhanh tay đỡ bà quay sang bảo Tô Lai đang thất thần: “Mau gọi xe cấp cứu còn đứng đấy làm gì.”Trong bệnh viện ngoài phòng cấp cứu Tô Lai và Thanh An đang ngồi chờ thì Tô Thắng, Tô Dưỡng Hà Tuyết hốt hoảng chạy lại.Tô Thắng thấy Thanh An thoáng ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra chỉ vội vã hỏi Tô Lai: “Sự tình như thế nào sao mẹ con lại phải cấp cứu.”Tô Dưỡng cũng muốn biết: “Đúng đấy anh hai chuyện gì vậy.”Tô Lai chưa kịp trả lời thì y tá hốt hoảng chạy lại: “Ai là người nhà bệnh nhân Thái An Viên.”Tô Thắng luống cuống đáp lại: “Tôi là chồng của bệnh nhân, tình hình vợ tôi thế nào rồi.”.Truyện Bách HợpY tá vội hỏi tiếp: “Bệnh nhân có bị tiền sử gì liên quan đến não không.”Tô Thắng vội đáp lời: “Không có trước giờ bà ấy rất khỏe.”Thanh An nghe rõ lời y tá nói người cô lạnh toát vô lực muốn ngã xuống: “Không cô y tá, mẹ tôi có tiểu sự bị u não nửa năm trước đã phẫu thuật cũng điều trị tích cực đã ổn.”Y tá nhìn sang Thanh An thấy cô nhợt nhạt, thương cảm đỡ lấy tay cô người trông kia có đáng mặt làm chồng không vợ bị bệnh cũng không biết: “là thế này chúng tôi thấy chỗ khối u đã được mẫu thật bị chảy máu tình trạng rất nguy kịch nhưng không dám mổ gấp vì không rõ vị trí mổ cụ thể nên muốn hỏi gia đình có thể liên lạc với bác sĩ mổ trước đấy của phu nhân không?”Thanh An run run lên tiếng: “Được tôi gọi ngay bây giờ.”Lấy điện thoại trong túi xách Thanh An vội vàng gọi tiếng chuông vang hồi lâu Robert mới bắt máy: “Helo Thanh An cô gọi tôi có việc gì.”Thanh An nghẹn ngào lên tiếng: “Robert mẹ tôi nhập viện rồi bác sĩ nói chảy máu vết mổ anh có thể trao đổi tình hình cụ thể với bác sĩ được không.”Robert nghe vậy vội an ủi Thanh An mấy câu rồi bảo cô chuyển máy cho bác sĩ, y tá cầm máy vôi chạy vào phòng mổ nếu cô không nhầm thì Robert là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở mỹ.Tô Lai sau khi nghe song nắm chặt tay đấm mạnh vào tường máu nhuốm đỏ một mảng, là do anh tại anh mẹ anh mới bị như vậy, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gần gũi với mẹ đến khi nhận thức anh cũng biết là ba anh hận mẹ anh lên cố tình chia cắt bọn họ, nhưng Tô Thắng là thần tượng trong lòng anh, nên anh chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của bà, tổn thương đến bà.Tô Thắng cũng không khá hơn Tô Lai là bao nhiêu, ông lần đầu tiên bật khóc là ông đã sai Thái An Viên đi theo ông từ gian khổ đến vinh quang vậy mà ông đã làm gì ngoài tổn thương thì ông không làm gì được cho bà.Tô Dưỡng nhìn Thanh An là cô gái ấy đã cứu mẹ anh, đã cùng mẹ anh vượt qua sinh tử, cô nhỏ bé như vậy tại sao lại có tấm lòng rộng lượng như thế, Thanh An ngày xưa có thù tất bảo hèn hạ thủ đoạn với mẹ và em gái đây sao, không anh thấy cô không giống đâu mới là con người của cô.Hà Tuyết rất khâm phục Thanh An, khâm phục sự tử tế của cô ấy..

Trở lại phòng khách

Tô Lai không hiểu mẹ tại sao lại ở cùng Thanh An.

Thái An Viên thấy Thanh An đi vào không cảm xúc, không phải bà không thương Tô Lai, cũng không phải bà muốn Thiên Hạo thiệt thòi bà là mẹ có sự ích kỷ riêng của mình nhưng Thanh An là cô gái tốt, bà biết Thanh an đã khổ sở thế nào những điều đấy bà hiểu cả, vậy lên bà không biết phải làm gì.

Thanh An xấu hổ nhìn Thái An Viên: “Mẹ bây giờ cũng muộn rồi con đi mua sả cho mẹ nhá.”

Thái An Viên trầm mặt lên tiếng: “Không cần người cũng về rồi còn mua gì nữa.”

Tô Lai muốn phát điên làm gì có kiểu mẹ chồng giới thiệu đối tượng cho con dâu chứ.

Tô Lai cố lén giận nhàn nhạt lên tiếng: “Mẹ thời gian qua con tìm mẹ khắp nơi mẹ đã đi đâu.”

Thái An Viên không mặn không nhạt nhẹ giọng đáp: “Tôi không phải mẹ anh đi đâu cũng không phải báo với anh.”

Tô Lai lớn tiếng: “Mẹ không muốn làm mẹ thì đừng sinh ra anh em con, sinh ra rồi sao mẹ không có trách nhiệm với bọn con, mẹ có biết nửa năm qua cả nhà tìm mẹ khổ sở thế napf không, tưng đấy tuổi ly hôn còn bỏ đi mẹ tưởng làm vậy hay lắm sao.”

Thái An Viên hai mắt đỏ ngầu nhìn xem con trai bà mang nặng đẻ đau, sau một thời gian không gặp lại chỉ oán trách bà làm mất mặt nhà họ Tô là bà sai ở đâu, ly hôn là bà muốn sao, gắng gượng tìm lại sự sống nơi đất khách quê người là bà mong sao.

Thanh An thấy sắc mặt của Thái An Viên không được tốt hốt hoảng chạy lại: “Mẹ, mẹ không sao chứ.”

Thái An Viên nhìn cô nước mắt thi nhau chảy ra, nhìn xem không phải máu mủ nhưng cô thương bà như thế nào kẻ chảy chung một dòng máu lại đổi sử với bà gia sao.

Thái An Viên đứng vịn ghế đứng dậy bà chỉ vào mặt Tô Lai nói trong nước mắt: “Thái An Viên tôi hối hận nhất là bước chân vào nhà họ Tô sinh ra hai tên nghịch tử như các người.”

Tô Lai muốn lên tiếng cãi lại thì thấy Thái An Viên từ từ ngã xuống Thanh An nhanh tay đỡ bà quay sang bảo Tô Lai đang thất thần: “Mau gọi xe cấp cứu còn đứng đấy làm gì.”

Trong bệnh viện ngoài phòng cấp cứu Tô Lai và Thanh An đang ngồi chờ thì Tô Thắng, Tô Dưỡng Hà Tuyết hốt hoảng chạy lại.

Tô Thắng thấy Thanh An thoáng ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra chỉ vội vã hỏi Tô Lai: “Sự tình như thế nào sao mẹ con lại phải cấp cứu.”

Tô Dưỡng cũng muốn biết: “Đúng đấy anh hai chuyện gì vậy.”

Tô Lai chưa kịp trả lời thì y tá hốt hoảng chạy lại: “Ai là người nhà bệnh nhân Thái An Viên.”

Tô Thắng luống cuống đáp lại: “Tôi là chồng của bệnh nhân, tình hình vợ tôi thế nào rồi.”.

Truyện Bách Hợp

Y tá vội hỏi tiếp: “Bệnh nhân có bị tiền sử gì liên quan đến não không.”

Tô Thắng vội đáp lời: “Không có trước giờ bà ấy rất khỏe.”

Thanh An nghe rõ lời y tá nói người cô lạnh toát vô lực muốn ngã xuống: “Không cô y tá, mẹ tôi có tiểu sự bị u não nửa năm trước đã phẫu thuật cũng điều trị tích cực đã ổn.”

Y tá nhìn sang Thanh An thấy cô nhợt nhạt, thương cảm đỡ lấy tay cô người trông kia có đáng mặt làm chồng không vợ bị bệnh cũng không biết: “là thế này chúng tôi thấy chỗ khối u đã được mẫu thật bị chảy máu tình trạng rất nguy kịch nhưng không dám mổ gấp vì không rõ vị trí mổ cụ thể nên muốn hỏi gia đình có thể liên lạc với bác sĩ mổ trước đấy của phu nhân không?”

Thanh An run run lên tiếng: “Được tôi gọi ngay bây giờ.”

Lấy điện thoại trong túi xách Thanh An vội vàng gọi tiếng chuông vang hồi lâu Robert mới bắt máy: “Helo Thanh An cô gọi tôi có việc gì.”

Thanh An nghẹn ngào lên tiếng: “Robert mẹ tôi nhập viện rồi bác sĩ nói chảy máu vết mổ anh có thể trao đổi tình hình cụ thể với bác sĩ được không.”

Robert nghe vậy vội an ủi Thanh An mấy câu rồi bảo cô chuyển máy cho bác sĩ, y tá cầm máy vôi chạy vào phòng mổ nếu cô không nhầm thì Robert là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở mỹ.

Tô Lai sau khi nghe song nắm chặt tay đấm mạnh vào tường máu nhuốm đỏ một mảng, là do anh tại anh mẹ anh mới bị như vậy, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gần gũi với mẹ đến khi nhận thức anh cũng biết là ba anh hận mẹ anh lên cố tình chia cắt bọn họ, nhưng Tô Thắng là thần tượng trong lòng anh, nên anh chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của bà, tổn thương đến bà.

Tô Thắng cũng không khá hơn Tô Lai là bao nhiêu, ông lần đầu tiên bật khóc là ông đã sai Thái An Viên đi theo ông từ gian khổ đến vinh quang vậy mà ông đã làm gì ngoài tổn thương thì ông không làm gì được cho bà.

Tô Dưỡng nhìn Thanh An là cô gái ấy đã cứu mẹ anh, đã cùng mẹ anh vượt qua sinh tử, cô nhỏ bé như vậy tại sao lại có tấm lòng rộng lượng như thế, Thanh An ngày xưa có thù tất bảo hèn hạ thủ đoạn với mẹ và em gái đây sao, không anh thấy cô không giống đâu mới là con người của cô.

Hà Tuyết rất khâm phục Thanh An, khâm phục sự tử tế của cô ấy..

Đau Thương Xin Dừng BướcTác giả: B_êeTruyện Ngôn TìnhTầng 20 của khu chung cư xa hoa bậc nhất Hà Thành, Thanh An nhìn ra bầu trời tối đen sự cô đơn, lạc lõng như đang cắn xé trái tim cô, sinh ra trong gia đình có 2 chị em bố Thanh An là lái xe đường dài, mẹ là giáo viên lên từ nhỏ thứ Thanh An cảm nhận được không phải là sự bao bọc mà là tự lập. Những trận đòn thừa sống thiếu chết của mẹ, sự khinh bỉ hắt hủi của gia đình bên nội dậy cho cô hiểu rằng yếu đuối sẽ chỉ cho cô thêm đau đớn mệt mỏi, Năm tuổi Thanh An luôn nhắc mình càng phải kiên trì phải tự cố gắng thoát ra khỏi căn nhà đó đứa trẻ năm đó khao khát tự do mãnh liệt như thế nào thì bây giờ lại cô đơn như thế ấy. Hai sáu tuổi cô mới nhận ra thứ cô mong mỏi không phải tự do mà là mái ấm gia đình một gia đình đúng nghĩa, Giá như mẹ yêu thương cô hơn một chút, giá như bố bảo vệ cô trước sự khinh miệt của họ hàng, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của cô sẽ không bi đát như bây giờ. Nếu nhảy xuống từ đây liệu cô có được sống lại cuộc đời khác, có được trọng sinh làm lại cuộc đời mình như… Trở lại phòng kháchTô Lai không hiểu mẹ tại sao lại ở cùng Thanh An.Thái An Viên thấy Thanh An đi vào không cảm xúc, không phải bà không thương Tô Lai, cũng không phải bà muốn Thiên Hạo thiệt thòi bà là mẹ có sự ích kỷ riêng của mình nhưng Thanh An là cô gái tốt, bà biết Thanh an đã khổ sở thế nào những điều đấy bà hiểu cả, vậy lên bà không biết phải làm gì.Thanh An xấu hổ nhìn Thái An Viên: “Mẹ bây giờ cũng muộn rồi con đi mua sả cho mẹ nhá.”Thái An Viên trầm mặt lên tiếng: “Không cần người cũng về rồi còn mua gì nữa.”Tô Lai muốn phát điên làm gì có kiểu mẹ chồng giới thiệu đối tượng cho con dâu chứ.Tô Lai cố lén giận nhàn nhạt lên tiếng: “Mẹ thời gian qua con tìm mẹ khắp nơi mẹ đã đi đâu.”Thái An Viên không mặn không nhạt nhẹ giọng đáp: “Tôi không phải mẹ anh đi đâu cũng không phải báo với anh.”Tô Lai lớn tiếng: “Mẹ không muốn làm mẹ thì đừng sinh ra anh em con, sinh ra rồi sao mẹ không có trách nhiệm với bọn con, mẹ có biết nửa năm qua cả nhà tìm mẹ khổ sở thế napf không, tưng đấy tuổi ly hôn còn bỏ đi mẹ tưởng làm vậy hay lắm sao.”Thái An Viên hai mắt đỏ ngầu nhìn xem con trai bà mang nặng đẻ đau, sau một thời gian không gặp lại chỉ oán trách bà làm mất mặt nhà họ Tô là bà sai ở đâu, ly hôn là bà muốn sao, gắng gượng tìm lại sự sống nơi đất khách quê người là bà mong sao.Thanh An thấy sắc mặt của Thái An Viên không được tốt hốt hoảng chạy lại: “Mẹ, mẹ không sao chứ.”Thái An Viên nhìn cô nước mắt thi nhau chảy ra, nhìn xem không phải máu mủ nhưng cô thương bà như thế nào kẻ chảy chung một dòng máu lại đổi sử với bà gia sao.Thái An Viên đứng vịn ghế đứng dậy bà chỉ vào mặt Tô Lai nói trong nước mắt: “Thái An Viên tôi hối hận nhất là bước chân vào nhà họ Tô sinh ra hai tên nghịch tử như các người.”Tô Lai muốn lên tiếng cãi lại thì thấy Thái An Viên từ từ ngã xuống Thanh An nhanh tay đỡ bà quay sang bảo Tô Lai đang thất thần: “Mau gọi xe cấp cứu còn đứng đấy làm gì.”Trong bệnh viện ngoài phòng cấp cứu Tô Lai và Thanh An đang ngồi chờ thì Tô Thắng, Tô Dưỡng Hà Tuyết hốt hoảng chạy lại.Tô Thắng thấy Thanh An thoáng ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra chỉ vội vã hỏi Tô Lai: “Sự tình như thế nào sao mẹ con lại phải cấp cứu.”Tô Dưỡng cũng muốn biết: “Đúng đấy anh hai chuyện gì vậy.”Tô Lai chưa kịp trả lời thì y tá hốt hoảng chạy lại: “Ai là người nhà bệnh nhân Thái An Viên.”Tô Thắng luống cuống đáp lại: “Tôi là chồng của bệnh nhân, tình hình vợ tôi thế nào rồi.”.Truyện Bách HợpY tá vội hỏi tiếp: “Bệnh nhân có bị tiền sử gì liên quan đến não không.”Tô Thắng vội đáp lời: “Không có trước giờ bà ấy rất khỏe.”Thanh An nghe rõ lời y tá nói người cô lạnh toát vô lực muốn ngã xuống: “Không cô y tá, mẹ tôi có tiểu sự bị u não nửa năm trước đã phẫu thuật cũng điều trị tích cực đã ổn.”Y tá nhìn sang Thanh An thấy cô nhợt nhạt, thương cảm đỡ lấy tay cô người trông kia có đáng mặt làm chồng không vợ bị bệnh cũng không biết: “là thế này chúng tôi thấy chỗ khối u đã được mẫu thật bị chảy máu tình trạng rất nguy kịch nhưng không dám mổ gấp vì không rõ vị trí mổ cụ thể nên muốn hỏi gia đình có thể liên lạc với bác sĩ mổ trước đấy của phu nhân không?”Thanh An run run lên tiếng: “Được tôi gọi ngay bây giờ.”Lấy điện thoại trong túi xách Thanh An vội vàng gọi tiếng chuông vang hồi lâu Robert mới bắt máy: “Helo Thanh An cô gọi tôi có việc gì.”Thanh An nghẹn ngào lên tiếng: “Robert mẹ tôi nhập viện rồi bác sĩ nói chảy máu vết mổ anh có thể trao đổi tình hình cụ thể với bác sĩ được không.”Robert nghe vậy vội an ủi Thanh An mấy câu rồi bảo cô chuyển máy cho bác sĩ, y tá cầm máy vôi chạy vào phòng mổ nếu cô không nhầm thì Robert là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở mỹ.Tô Lai sau khi nghe song nắm chặt tay đấm mạnh vào tường máu nhuốm đỏ một mảng, là do anh tại anh mẹ anh mới bị như vậy, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gần gũi với mẹ đến khi nhận thức anh cũng biết là ba anh hận mẹ anh lên cố tình chia cắt bọn họ, nhưng Tô Thắng là thần tượng trong lòng anh, nên anh chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của bà, tổn thương đến bà.Tô Thắng cũng không khá hơn Tô Lai là bao nhiêu, ông lần đầu tiên bật khóc là ông đã sai Thái An Viên đi theo ông từ gian khổ đến vinh quang vậy mà ông đã làm gì ngoài tổn thương thì ông không làm gì được cho bà.Tô Dưỡng nhìn Thanh An là cô gái ấy đã cứu mẹ anh, đã cùng mẹ anh vượt qua sinh tử, cô nhỏ bé như vậy tại sao lại có tấm lòng rộng lượng như thế, Thanh An ngày xưa có thù tất bảo hèn hạ thủ đoạn với mẹ và em gái đây sao, không anh thấy cô không giống đâu mới là con người của cô.Hà Tuyết rất khâm phục Thanh An, khâm phục sự tử tế của cô ấy..

Chương 9: 9: Thái An Viên Nhập Viện