Tháng 9, là ngày khai giảng. Trong tòa cao ốc văn phòng bốn tầng ở khuôn viên đại học A, Tần Tịch đứng trước cửa một văn phòng trên tầng ba, ngẩng đầu xác nhận lại bảng tên phòng treo trước cửa. Đây là văn phòng của Học viện y học lâm sàng đại học A, là phòng học vụ. Cô đưa tay gõ cửa ba cái, sau khi được sự cho phép, cô bước nhanh đẩy cửa đi vào. “Thưa thầy. ” Tần Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn thầy Ngụy Túc, cố vấn của chuyên ngành bọn họ, “Em muốn rút lại đơn xin chuyển chuyên ngành. ”“Cuối cùng em đã thông suốt!” Ngụy Túc là thanh niên chưa đến ba mươi, từ năm thứ nhất đã bắt đầu phụ trách dẫn dắt lớp Tần Tịch. Anh ngẩng đầu, nhìn về hướng cô gái mặc áo phông vàng nhạt và quần jean. Có lẽ là vừa mới chạy một mạch đến, trên đôi má trắng nõn của Tần Tịch nhuộm một chút ửng hồng. Có chút mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đáng yêu mà tràn đầy sức sống như những giọt sương mai trên cánh hoa vào sáng sớm. “Học viện tài chính của trường mình cũng không tệ, nhưng ở Học viện y học lâm sàng…
Chương 155: Chương 155
Nữ Chính Mau Học Hành ĐiTác giả: Đường Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 9, là ngày khai giảng. Trong tòa cao ốc văn phòng bốn tầng ở khuôn viên đại học A, Tần Tịch đứng trước cửa một văn phòng trên tầng ba, ngẩng đầu xác nhận lại bảng tên phòng treo trước cửa. Đây là văn phòng của Học viện y học lâm sàng đại học A, là phòng học vụ. Cô đưa tay gõ cửa ba cái, sau khi được sự cho phép, cô bước nhanh đẩy cửa đi vào. “Thưa thầy. ” Tần Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn thầy Ngụy Túc, cố vấn của chuyên ngành bọn họ, “Em muốn rút lại đơn xin chuyển chuyên ngành. ”“Cuối cùng em đã thông suốt!” Ngụy Túc là thanh niên chưa đến ba mươi, từ năm thứ nhất đã bắt đầu phụ trách dẫn dắt lớp Tần Tịch. Anh ngẩng đầu, nhìn về hướng cô gái mặc áo phông vàng nhạt và quần jean. Có lẽ là vừa mới chạy một mạch đến, trên đôi má trắng nõn của Tần Tịch nhuộm một chút ửng hồng. Có chút mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đáng yêu mà tràn đầy sức sống như những giọt sương mai trên cánh hoa vào sáng sớm. “Học viện tài chính của trường mình cũng không tệ, nhưng ở Học viện y học lâm sàng… Máu tươi chảy đầy đất, ngay cả đôi mắt hay cười kia cũng nhuộm lên sắc đỏ.Chỉ là khi nhìn thấy hắn, trong nháy máy băng lạnh tan đi, chỉ còn lại ánh sáng vui vẻ, vĩnh viễn dành sự ấm áp và ánh sáng.Hắn bị thương, nàng đưa hắn đi tìm sư phụ nàng cứu chữa.Trong lúc dưỡng thương, mạnh mẽ như nàng cũng tự mình xuống bếp, rửa tay sắc thuốc.Người con gái mặc hồng y và chén canh gà, có lẽ là điều duy nhất khiến hắn giãy giụa tỉnh lại trong cơn mê.Lúc hắn chìm vào đoạn hồi ức chẳng mấy vui vẻ kia.Nàng dẫn hắn đến bờ biển ngập ánh trăng.Bọn họ lắng nghe gió biển, sánh bước bên nhau, giống như trời đất này chỉ còn lại hai người.Trong bức tranh đó, ánh trăng phủ đầy biển rộng.Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa nở rộ tươi đẹp.Mà hắn, cúi người hôn xuống, từ đó tình sâu.Gió biển thổi qua, sóng biển rầm rì.Ai nấy đều tin, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tươi đẹp nhất của tình yêu.Nhưng mà cốt truyện, bắt đầu rẽ ngoặt bất ngờ.Cho đến một ngày nam chính tận tay báo thù, nhìn nữ nhân hại chết mẫu thân hắn ngã xuống trước mặt hắn.Nhìn thấy bộ dáng ca ca hắn vốn dĩ cao cao tại thượng nay lại kinh khoảng thất thố.Nhìn hắn ta sợ hãi cố gắng gọi người áp giải nữ chính đang bị thương ra ngoài.“Ngươi cho rằng….” Lê Phi trầm giọng nói, âm thanh lạnh lùng tuyệt tình vang lên: “Ta thật sự tin tưởng nàng ta?”Hắn nói: “Ngươi cho rằng, ta thật sự không biết nàng ta là người của ngươi?”Khóe môi hắn nhếch lên, trường kiêm trong tay nhẹ nhàng đưa ra.Mũi kiếm đẫm máu ca ca ruột thịt cũng cha khác mẹ của hắn.Sau đó hắn chếch kiếm sang bên trái, mũi kiếm chỉ vào người con gái đã cho hắn tất cả sự ấm áp.Máu trên mũi kiếm nhỏ xuống từng giọt chậm rãi.“Không!” Hai tròng mắt của thiếu nữ tươi đẹp bỗng nhiên trừng lớn.Nam chính vốn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã lao người tới phía trước.“Phanh” một tiếng vang lớn, màn ảnh giống như cũng chấn động theo.Cánh tay Tần Tịch, bị Âu Dương Nguyệt nắm chặt.Sau hình ảnh đảo thiên lộn địa, là cảnh Lê Phi nằm trên mặt đất.Trường kiếm trong tay hắn vẫn còn đó, người con gái trong lòng hắn cũng vậy.Giống như vô số lần bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau, cô gái ôm chặt lấy bờ vai hắn.Chỉ là trường kiếm trong tay hắn đã đâm xuyên ra phía sau cơ thể nàng.“Giết ta… không phải… không phải là chàng.” Máu đẫm chậm rãi chảy xuống từ khóe môi nàng, ấn tượng cuối cùng nàng để lại cho nam chính, vẫn luôn là nụ cười xán lạn: “…..không phải chàng…..báo thù….”Sau tấm lưng mỏng manh của nàng, có một vết thương thật lớn, máu tươi phun ra như suối.Trên đầu tường cao phía sau lưng bọn họ, nam nhân khuôn mặt dữ tợn đang đứng đó.Trong tay nắm chặt một cái ống tròn.“A….” Tiếng gào tê tâm liệt phế, giống như dã thú bị thương trước khi chết.Bàn tay nắm cánh tay Tần Tịch lại căng thẳng hơn.Cô quay đầu nhìn lại, Âu Dương Nguyệt ngồi bên cạnh cô sớm đã khóc nước mắt đầy mặt.Phim vẫn còn nữa, chỉ là nhan sắc sáng người kia đã không còn rồi.Ngay cả tươi cười của nam chính, dường như cũng mất đi theo cái chết của nàng.Đoạt quyền, đoạt vị, chinh chiến thiên hạ, báo thù……Nhân sinh của nam chính giống như trở lại quỹ đạo cũ, nhưng lại có chút gì đó không giống.Hắn không bao giờ cười, giống như một cái xác không hồn.Ngũ quan vốn lạnh như đao khắc, nay lại càng giống như kết băng.Bảy năm sau, đạp lên ngựa chiến dẹp yên thiên hạ, kẻ thù cuối cùng cũng bị hắn diệt sạch.Thiên hạ thái bình, ca vũ hân hoan, thế gian vạn vật bừng bừng sinh sôi nảy nở.Dân chúng lao đao vì chiến loạn cũng bước ra khỏi đống đổ nát thê lương, bước ra khỏi căn nhà duy nhất còn tồn lại, nghe sứ giả bốn phương tám hướng chiêu cáo thiên hạ.Vương triều mới được lập lên, tân hoàng sắp đăng cơ, thiên hạ chắc chắn sẽ thái bình trở lại.Trên núi xanh, mây trắng vẫn lững lờ trôi.Giống như cho dù có bao năm trôi qua, chỉ có nơi này chưa từng thay đổi.Nam chính vẫn cả thân sắc đen, khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.Gió mạnh phất qua tóc hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm đầy phong sương.Ân sư ngày xưa tự mình ra mặt, mời hắn trở về đăng vị.Hắn lại im lặng lắc lắc đầu.Lão nhân gia thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu rời khỏi.Nam chính chậm rãi đứng lên.Hắn nhìn khe núi mây mù mờ mịt, đó là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.Đã từng có một năm, thiếu nữ xinh đẹp tựa tiên từ trời giáng xuống, rực rỡ sinh động đứng trước mặt hắn.Giống như ánh quang chiếu rọi, từ đó bước vào cuộc đời chỉ toàn một màu thù hận của hắn.Mà hắn, cuối cùng lại đánh mất đi.Hắc y nam tử đứng lên, giống như nhỏ giọng cười một tiếng.Đây là lần đầu tiên hắn cười sau bảy năm, kỹ xảo điện ảnh đặc tả cảnh này bằng hai màu đen trắng.Trong màn mây mù giữa núi xanh, thiếu nữ ngoảnh đầu mỉm cười.Miệng cười chúm chím, như hoa nở.Cuộc đời này chẳng thể nào gặp lại, vậy, nguyện kiếp sau đi.Hắn cúi đầu hôn lên một sợi tóc đen dài giữa ngón tay, rướn người nhảy xuống vực sâu.Màn hình chiếu đột nhiên tối sầm lại.Rạp chiếu phim không bật đèn bỗng nhiên tối tăm một mảnh.Trong tiếng đàn cô liêu, bốn chữ màu trắng to rõ xuất hiện trên màn hình.Dâng người tôi yêu..
Máu tươi chảy đầy đất, ngay cả đôi mắt hay cười kia cũng nhuộm lên sắc đỏ.
Chỉ là khi nhìn thấy hắn, trong nháy máy băng lạnh tan đi, chỉ còn lại ánh sáng vui vẻ, vĩnh viễn dành sự ấm áp và ánh sáng.
Hắn bị thương, nàng đưa hắn đi tìm sư phụ nàng cứu chữa.
Trong lúc dưỡng thương, mạnh mẽ như nàng cũng tự mình xuống bếp, rửa tay sắc thuốc.
Người con gái mặc hồng y và chén canh gà, có lẽ là điều duy nhất khiến hắn giãy giụa tỉnh lại trong cơn mê.
Lúc hắn chìm vào đoạn hồi ức chẳng mấy vui vẻ kia.
Nàng dẫn hắn đến bờ biển ngập ánh trăng.
Bọn họ lắng nghe gió biển, sánh bước bên nhau, giống như trời đất này chỉ còn lại hai người.
Trong bức tranh đó, ánh trăng phủ đầy biển rộng.
Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa nở rộ tươi đẹp.
Mà hắn, cúi người hôn xuống, từ đó tình sâu.
Gió biển thổi qua, sóng biển rầm rì.
Ai nấy đều tin, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tươi đẹp nhất của tình yêu.
Nhưng mà cốt truyện, bắt đầu rẽ ngoặt bất ngờ.
Cho đến một ngày nam chính tận tay báo thù, nhìn nữ nhân hại chết mẫu thân hắn ngã xuống trước mặt hắn.
Nhìn thấy bộ dáng ca ca hắn vốn dĩ cao cao tại thượng nay lại kinh khoảng thất thố.
Nhìn hắn ta sợ hãi cố gắng gọi người áp giải nữ chính đang bị thương ra ngoài.
“Ngươi cho rằng….
” Lê Phi trầm giọng nói, âm thanh lạnh lùng tuyệt tình vang lên: “Ta thật sự tin tưởng nàng ta?”Hắn nói: “Ngươi cho rằng, ta thật sự không biết nàng ta là người của ngươi?”Khóe môi hắn nhếch lên, trường kiêm trong tay nhẹ nhàng đưa ra.
Mũi kiếm đẫm máu ca ca ruột thịt cũng cha khác mẹ của hắn.
Sau đó hắn chếch kiếm sang bên trái, mũi kiếm chỉ vào người con gái đã cho hắn tất cả sự ấm áp.
Máu trên mũi kiếm nhỏ xuống từng giọt chậm rãi.
“Không!” Hai tròng mắt của thiếu nữ tươi đẹp bỗng nhiên trừng lớn.
Nam chính vốn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã lao người tới phía trước.
“Phanh” một tiếng vang lớn, màn ảnh giống như cũng chấn động theo.
Cánh tay Tần Tịch, bị Âu Dương Nguyệt nắm chặt.
Sau hình ảnh đảo thiên lộn địa, là cảnh Lê Phi nằm trên mặt đất.
Trường kiếm trong tay hắn vẫn còn đó, người con gái trong lòng hắn cũng vậy.
Giống như vô số lần bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau, cô gái ôm chặt lấy bờ vai hắn.
Chỉ là trường kiếm trong tay hắn đã đâm xuyên ra phía sau cơ thể nàng.
“Giết ta… không phải… không phải là chàng.
” Máu đẫm chậm rãi chảy xuống từ khóe môi nàng, ấn tượng cuối cùng nàng để lại cho nam chính, vẫn luôn là nụ cười xán lạn: “….
.
không phải chàng….
.
báo thù….
”Sau tấm lưng mỏng manh của nàng, có một vết thương thật lớn, máu tươi phun ra như suối.
Trên đầu tường cao phía sau lưng bọn họ, nam nhân khuôn mặt dữ tợn đang đứng đó.
Trong tay nắm chặt một cái ống tròn.
“A….
” Tiếng gào tê tâm liệt phế, giống như dã thú bị thương trước khi chết.
Bàn tay nắm cánh tay Tần Tịch lại căng thẳng hơn.
Cô quay đầu nhìn lại, Âu Dương Nguyệt ngồi bên cạnh cô sớm đã khóc nước mắt đầy mặt.
Phim vẫn còn nữa, chỉ là nhan sắc sáng người kia đã không còn rồi.
Ngay cả tươi cười của nam chính, dường như cũng mất đi theo cái chết của nàng.
Đoạt quyền, đoạt vị, chinh chiến thiên hạ, báo thù……Nhân sinh của nam chính giống như trở lại quỹ đạo cũ, nhưng lại có chút gì đó không giống.
Hắn không bao giờ cười, giống như một cái xác không hồn.
Ngũ quan vốn lạnh như đao khắc, nay lại càng giống như kết băng.
Bảy năm sau, đạp lên ngựa chiến dẹp yên thiên hạ, kẻ thù cuối cùng cũng bị hắn diệt sạch.
Thiên hạ thái bình, ca vũ hân hoan, thế gian vạn vật bừng bừng sinh sôi nảy nở.
Dân chúng lao đao vì chiến loạn cũng bước ra khỏi đống đổ nát thê lương, bước ra khỏi căn nhà duy nhất còn tồn lại, nghe sứ giả bốn phương tám hướng chiêu cáo thiên hạ.
Vương triều mới được lập lên, tân hoàng sắp đăng cơ, thiên hạ chắc chắn sẽ thái bình trở lại.
Trên núi xanh, mây trắng vẫn lững lờ trôi.
Giống như cho dù có bao năm trôi qua, chỉ có nơi này chưa từng thay đổi.
Nam chính vẫn cả thân sắc đen, khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.
Gió mạnh phất qua tóc hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm đầy phong sương.
Ân sư ngày xưa tự mình ra mặt, mời hắn trở về đăng vị.
Hắn lại im lặng lắc lắc đầu.
Lão nhân gia thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu rời khỏi.
Nam chính chậm rãi đứng lên.
Hắn nhìn khe núi mây mù mờ mịt, đó là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Đã từng có một năm, thiếu nữ xinh đẹp tựa tiên từ trời giáng xuống, rực rỡ sinh động đứng trước mặt hắn.
Giống như ánh quang chiếu rọi, từ đó bước vào cuộc đời chỉ toàn một màu thù hận của hắn.
Mà hắn, cuối cùng lại đánh mất đi.
Hắc y nam tử đứng lên, giống như nhỏ giọng cười một tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn cười sau bảy năm, kỹ xảo điện ảnh đặc tả cảnh này bằng hai màu đen trắng.
Trong màn mây mù giữa núi xanh, thiếu nữ ngoảnh đầu mỉm cười.
Miệng cười chúm chím, như hoa nở.
Cuộc đời này chẳng thể nào gặp lại, vậy, nguyện kiếp sau đi.
Hắn cúi đầu hôn lên một sợi tóc đen dài giữa ngón tay, rướn người nhảy xuống vực sâu.
Màn hình chiếu đột nhiên tối sầm lại.
Rạp chiếu phim không bật đèn bỗng nhiên tối tăm một mảnh.
Trong tiếng đàn cô liêu, bốn chữ màu trắng to rõ xuất hiện trên màn hình.
Dâng người tôi yêu.
.
Nữ Chính Mau Học Hành ĐiTác giả: Đường Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 9, là ngày khai giảng. Trong tòa cao ốc văn phòng bốn tầng ở khuôn viên đại học A, Tần Tịch đứng trước cửa một văn phòng trên tầng ba, ngẩng đầu xác nhận lại bảng tên phòng treo trước cửa. Đây là văn phòng của Học viện y học lâm sàng đại học A, là phòng học vụ. Cô đưa tay gõ cửa ba cái, sau khi được sự cho phép, cô bước nhanh đẩy cửa đi vào. “Thưa thầy. ” Tần Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn thầy Ngụy Túc, cố vấn của chuyên ngành bọn họ, “Em muốn rút lại đơn xin chuyển chuyên ngành. ”“Cuối cùng em đã thông suốt!” Ngụy Túc là thanh niên chưa đến ba mươi, từ năm thứ nhất đã bắt đầu phụ trách dẫn dắt lớp Tần Tịch. Anh ngẩng đầu, nhìn về hướng cô gái mặc áo phông vàng nhạt và quần jean. Có lẽ là vừa mới chạy một mạch đến, trên đôi má trắng nõn của Tần Tịch nhuộm một chút ửng hồng. Có chút mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đáng yêu mà tràn đầy sức sống như những giọt sương mai trên cánh hoa vào sáng sớm. “Học viện tài chính của trường mình cũng không tệ, nhưng ở Học viện y học lâm sàng… Máu tươi chảy đầy đất, ngay cả đôi mắt hay cười kia cũng nhuộm lên sắc đỏ.Chỉ là khi nhìn thấy hắn, trong nháy máy băng lạnh tan đi, chỉ còn lại ánh sáng vui vẻ, vĩnh viễn dành sự ấm áp và ánh sáng.Hắn bị thương, nàng đưa hắn đi tìm sư phụ nàng cứu chữa.Trong lúc dưỡng thương, mạnh mẽ như nàng cũng tự mình xuống bếp, rửa tay sắc thuốc.Người con gái mặc hồng y và chén canh gà, có lẽ là điều duy nhất khiến hắn giãy giụa tỉnh lại trong cơn mê.Lúc hắn chìm vào đoạn hồi ức chẳng mấy vui vẻ kia.Nàng dẫn hắn đến bờ biển ngập ánh trăng.Bọn họ lắng nghe gió biển, sánh bước bên nhau, giống như trời đất này chỉ còn lại hai người.Trong bức tranh đó, ánh trăng phủ đầy biển rộng.Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa nở rộ tươi đẹp.Mà hắn, cúi người hôn xuống, từ đó tình sâu.Gió biển thổi qua, sóng biển rầm rì.Ai nấy đều tin, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tươi đẹp nhất của tình yêu.Nhưng mà cốt truyện, bắt đầu rẽ ngoặt bất ngờ.Cho đến một ngày nam chính tận tay báo thù, nhìn nữ nhân hại chết mẫu thân hắn ngã xuống trước mặt hắn.Nhìn thấy bộ dáng ca ca hắn vốn dĩ cao cao tại thượng nay lại kinh khoảng thất thố.Nhìn hắn ta sợ hãi cố gắng gọi người áp giải nữ chính đang bị thương ra ngoài.“Ngươi cho rằng….” Lê Phi trầm giọng nói, âm thanh lạnh lùng tuyệt tình vang lên: “Ta thật sự tin tưởng nàng ta?”Hắn nói: “Ngươi cho rằng, ta thật sự không biết nàng ta là người của ngươi?”Khóe môi hắn nhếch lên, trường kiêm trong tay nhẹ nhàng đưa ra.Mũi kiếm đẫm máu ca ca ruột thịt cũng cha khác mẹ của hắn.Sau đó hắn chếch kiếm sang bên trái, mũi kiếm chỉ vào người con gái đã cho hắn tất cả sự ấm áp.Máu trên mũi kiếm nhỏ xuống từng giọt chậm rãi.“Không!” Hai tròng mắt của thiếu nữ tươi đẹp bỗng nhiên trừng lớn.Nam chính vốn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã lao người tới phía trước.“Phanh” một tiếng vang lớn, màn ảnh giống như cũng chấn động theo.Cánh tay Tần Tịch, bị Âu Dương Nguyệt nắm chặt.Sau hình ảnh đảo thiên lộn địa, là cảnh Lê Phi nằm trên mặt đất.Trường kiếm trong tay hắn vẫn còn đó, người con gái trong lòng hắn cũng vậy.Giống như vô số lần bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau, cô gái ôm chặt lấy bờ vai hắn.Chỉ là trường kiếm trong tay hắn đã đâm xuyên ra phía sau cơ thể nàng.“Giết ta… không phải… không phải là chàng.” Máu đẫm chậm rãi chảy xuống từ khóe môi nàng, ấn tượng cuối cùng nàng để lại cho nam chính, vẫn luôn là nụ cười xán lạn: “…..không phải chàng…..báo thù….”Sau tấm lưng mỏng manh của nàng, có một vết thương thật lớn, máu tươi phun ra như suối.Trên đầu tường cao phía sau lưng bọn họ, nam nhân khuôn mặt dữ tợn đang đứng đó.Trong tay nắm chặt một cái ống tròn.“A….” Tiếng gào tê tâm liệt phế, giống như dã thú bị thương trước khi chết.Bàn tay nắm cánh tay Tần Tịch lại căng thẳng hơn.Cô quay đầu nhìn lại, Âu Dương Nguyệt ngồi bên cạnh cô sớm đã khóc nước mắt đầy mặt.Phim vẫn còn nữa, chỉ là nhan sắc sáng người kia đã không còn rồi.Ngay cả tươi cười của nam chính, dường như cũng mất đi theo cái chết của nàng.Đoạt quyền, đoạt vị, chinh chiến thiên hạ, báo thù……Nhân sinh của nam chính giống như trở lại quỹ đạo cũ, nhưng lại có chút gì đó không giống.Hắn không bao giờ cười, giống như một cái xác không hồn.Ngũ quan vốn lạnh như đao khắc, nay lại càng giống như kết băng.Bảy năm sau, đạp lên ngựa chiến dẹp yên thiên hạ, kẻ thù cuối cùng cũng bị hắn diệt sạch.Thiên hạ thái bình, ca vũ hân hoan, thế gian vạn vật bừng bừng sinh sôi nảy nở.Dân chúng lao đao vì chiến loạn cũng bước ra khỏi đống đổ nát thê lương, bước ra khỏi căn nhà duy nhất còn tồn lại, nghe sứ giả bốn phương tám hướng chiêu cáo thiên hạ.Vương triều mới được lập lên, tân hoàng sắp đăng cơ, thiên hạ chắc chắn sẽ thái bình trở lại.Trên núi xanh, mây trắng vẫn lững lờ trôi.Giống như cho dù có bao năm trôi qua, chỉ có nơi này chưa từng thay đổi.Nam chính vẫn cả thân sắc đen, khoanh chân ngồi trên đỉnh núi.Gió mạnh phất qua tóc hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm đầy phong sương.Ân sư ngày xưa tự mình ra mặt, mời hắn trở về đăng vị.Hắn lại im lặng lắc lắc đầu.Lão nhân gia thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu rời khỏi.Nam chính chậm rãi đứng lên.Hắn nhìn khe núi mây mù mờ mịt, đó là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.Đã từng có một năm, thiếu nữ xinh đẹp tựa tiên từ trời giáng xuống, rực rỡ sinh động đứng trước mặt hắn.Giống như ánh quang chiếu rọi, từ đó bước vào cuộc đời chỉ toàn một màu thù hận của hắn.Mà hắn, cuối cùng lại đánh mất đi.Hắc y nam tử đứng lên, giống như nhỏ giọng cười một tiếng.Đây là lần đầu tiên hắn cười sau bảy năm, kỹ xảo điện ảnh đặc tả cảnh này bằng hai màu đen trắng.Trong màn mây mù giữa núi xanh, thiếu nữ ngoảnh đầu mỉm cười.Miệng cười chúm chím, như hoa nở.Cuộc đời này chẳng thể nào gặp lại, vậy, nguyện kiếp sau đi.Hắn cúi đầu hôn lên một sợi tóc đen dài giữa ngón tay, rướn người nhảy xuống vực sâu.Màn hình chiếu đột nhiên tối sầm lại.Rạp chiếu phim không bật đèn bỗng nhiên tối tăm một mảnh.Trong tiếng đàn cô liêu, bốn chữ màu trắng to rõ xuất hiện trên màn hình.Dâng người tôi yêu..