Trương Tiểu Phương bị lạnh tỉnh, tưởng rằng được cứu rồi.Sau khi nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh, cô bối rối.Vách tường có màu vàng đất, mặt đất cũng màu vàng luôn, phòng ốc rất thấp, từ mặt đất đến đỉnh xà nhà tam giác khoảng hơn hai mét ba, hai mét bốn. Trên nóc nhà là tấm gỗ, một vật trên cái giường gỗ giống như cái chiếu đan bằng cây lúa.Phòng ốc như thế Trương Tiểu Phương đã nhìn thấy từ lâu rồi. Trong thôn, những người của viện dưỡng lão không con không cái sẽ ở kiểu nhà như thế. Trên cây lúa sẽ phết một lớp bùn, sau đó lát gạch trên bùn. Đây cũng là nhà ngói bùn trong truyền thuyết.Từ sáu, bảy năm trước, quốc gia bỏ tiền xây nhà mới cho viện dưỡng lão, khỏi nói thôn các cô, mười dặm tám thôn c*̃ng không tìm được phòng ốc như vậy.Cô đến trang trại phong cách hoài cổ nào đó à?Nhưng cũng không đúng.Nơi cô ngồi rõ ràng cho thấy là giường. Nhà cô lại không ở sông Tùng Hoa vùng Đông Bắc, cũng không ở nơi đất vàng núi cao, đốt sưởi giường gì chứ.Nông thôn mới nhà ai không có…

Chương 33: 33: Điều Tra Rõ Ràng 3

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên ĐạiTác giả: Nguyên Nguyệt Nguyệt BánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrương Tiểu Phương bị lạnh tỉnh, tưởng rằng được cứu rồi.Sau khi nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh, cô bối rối.Vách tường có màu vàng đất, mặt đất cũng màu vàng luôn, phòng ốc rất thấp, từ mặt đất đến đỉnh xà nhà tam giác khoảng hơn hai mét ba, hai mét bốn. Trên nóc nhà là tấm gỗ, một vật trên cái giường gỗ giống như cái chiếu đan bằng cây lúa.Phòng ốc như thế Trương Tiểu Phương đã nhìn thấy từ lâu rồi. Trong thôn, những người của viện dưỡng lão không con không cái sẽ ở kiểu nhà như thế. Trên cây lúa sẽ phết một lớp bùn, sau đó lát gạch trên bùn. Đây cũng là nhà ngói bùn trong truyền thuyết.Từ sáu, bảy năm trước, quốc gia bỏ tiền xây nhà mới cho viện dưỡng lão, khỏi nói thôn các cô, mười dặm tám thôn c*̃ng không tìm được phòng ốc như vậy.Cô đến trang trại phong cách hoài cổ nào đó à?Nhưng cũng không đúng.Nơi cô ngồi rõ ràng cho thấy là giường. Nhà cô lại không ở sông Tùng Hoa vùng Đông Bắc, cũng không ở nơi đất vàng núi cao, đốt sưởi giường gì chứ.Nông thôn mới nhà ai không có… Tổ trưởng Tôn tiếp tục nói: “Nếu mấy người đang nói dối thì cũng nên nói là Phương Kiếm Bình tối hôm qua không đi đâu cả.Cho nên, người nói dối ở đây là Đoạn Y Nhiên.Nếu cô ta bị lừa ra ngoài thì Đoạn Y Nhiên không có khả năng sẽ khai chuyện phát sinh vào lúc 10 giờ nói thành xảy ra từ 8 giờ đến 9 giờ.”Bí thư chi bộ Trương hy vọng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, liền hỏi: “Có thể nào chuyện đã xảy ra từ lúc 8 giờ đến 9 giờ hay không?”Tổ trưởng Tôn rất chắc chắn: “Không có khả năng! Khi Đoạn Y Nhiên trình báo sự việc thì đã nói rằng sau khi xảy ra chuyện này liền sợ hãi đến mức lập tức trở về điểm thanh niên trí thức.Điều này không phù hợp với tình huống mà chúng ta đã biết.”Bí thư chi bộ Trương liền hỏi: “Nhớ nhầm thời gian thì sao?”Tổ trưởng Tôn: “Thời gian 9 giờ và 8h30 rất dễ dàng nhầm lẫn.Đoạn Y Nhiên có nói rằng mỗi ngày cô ta đều đi ngủ lúc 9 giờ.Điểm này cũng giống như ba vị đồng chí nữ ở cùng phòng với cô ta, cho nên trước khi đi ngủ không nhìn thấy Đoạn Y Nhiên thì cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.”“Đoạn Y Nhiên không có đồng hồ, mà con người thì ai cũng có đồng hồ sinh học.Mỗi ngày đều đi ngủ vào lúc 9 giờ, đến hơn 10 giờ còn chưa ngủ thì chắc chắn sẽ cực kỳ buồn ngủ không mở mắt ra được, hoặc là liên tục ngáp.Cô ta sẽ không thể nhớ nhầm.Nhưng mà cũng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Đoạn Y Nhiên đã ngủ nhiều vào ban ngày.”Phương Kiếm Bình nhịn không được nói: “Ngày hôm qua, chúng tôi cả ngày đều ở kho lúa nhào ngô.”Việc nhào ngô rất mệt mỏi, sau khi trở về chạm vào gối đầu thì lập tức sẽ ngủ ngay, Tạ Lan liền hỏi: “Cho nên, thực sự là cô ta đã nói dối à?”Tổ trưởng Tôn nhìn về phía Lưu Quý Tân: “Nếu muốn hãm hại Phương Kiếm Bình thì vì sao không nói thời gian sau mười giờ? Lúc đó mọi người đã ngủ hết rồi, dù sao thì cũng không ai biết anh đã đi ra ngoài.”Tạ Lan nói: “Chỉ lo hại người, đã quên mất kiểm tra lại thời gian rồi.”Tổ trưởng Tôn nhớ lại sắc mặt khẩn trương của Đoạn Y Nhiên.Lúc trước bọn họ nghĩ rằng cô ta như vậy là do quá sợ hãi, còn để lại một đồng chí nữ ở cùng an ủi cô ta.Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là đang chột dạ.“Không nhất định.Còn có hai khả năng khác, một là Đoạn Y Nhiên sợ rằng nếu cô ta nói thời gian sau mười giờ thì tất cả bạn cùng phòng của Lưu Quý Tân đã đi ngủ rồi, không còn ai để chứng minh cho anh ta nữa.Hai là cô ta hối hận, cố ý nói thời gian xảy ra vụ việc cùng lúc với khi Phương Kiếm Bình bị Tiểu Phương khiêng về nhà họ Trương.Nhưng mà sau hơn 8 giờ thì cũng chỉ có Phương Kiếm Bình không ở điểm thanh niên trí thức, cô ta nói việc xảy ra vào lúc hơn 8 giờ và lúc hơn 10 giờ thì cũng không có gì khác mấy, trừ phi cô ta biết khoảng thời gian kia còn có người khác đi ra ngoài.”Ánh mắt của Lưu Quý Tân hơi lóe lên.Tổ trưởng Tôn nhíu mày: “Hơn tám giờ có người đã đi ra ngoài sao? Đoạn Y Nhiên cũng biết điều này hả?” Nói xong liền quay đầu nhìn về phía công an điều tra.Vị công an kia nhìn về phía một thanh niên nam ở điểm thanh niên trí thức.Thanh niên trí thức kia bị anh ta nhìn như vậy thì sợ hãi tới mức buột miệng nói to: “Lưu Quý Tân đã từng đi ra ngoài.” Nói xong còn không chắc chắn lắm bổ sung thêm: “Nhưng mà cậu ấy nói rằng muốn đi vệ sinh, còn tìm tôi mượn đèn pin nữa.”Vị công an kia nhịn không được hỏi lại: “Tại sao một chuyện quan trọng như vậy lại không khai báo?”Sắc mặt của thanh niên nam kia lập tức trở nên trắng bệch.Tổ trưởng Tôn nói: “Anh ta cũng không biết việc này quan trọng.” Sau đó lại hỏi thanh niên trí thức kia: “Lưu Quý Tân đã đi trong bao lâu?”Vị thanh niên trí thức kia không ngờ rằng Lưu Quý Tân không chỉ hãm hại Phương Kiếm Bình mà còn lừa gạt anh ta, cực kỳ tức giận nói: “Khoảng hơn hai mươi phút.” Sau đó nhìn về phía Lưu Quý Tân, bực tức nói: “Anh ta nói rằng bị tiêu chảy, do buổi chiều làm việc mệt mỏi mà lại uống nhiều nước lạnh.”.

Tổ trưởng Tôn tiếp tục nói: “Nếu mấy người đang nói dối thì cũng nên nói là Phương Kiếm Bình tối hôm qua không đi đâu cả.

Cho nên, người nói dối ở đây là Đoạn Y Nhiên.

Nếu cô ta bị lừa ra ngoài thì Đoạn Y Nhiên không có khả năng sẽ khai chuyện phát sinh vào lúc 10 giờ nói thành xảy ra từ 8 giờ đến 9 giờ.”Bí thư chi bộ Trương hy vọng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, liền hỏi: “Có thể nào chuyện đã xảy ra từ lúc 8 giờ đến 9 giờ hay không?”Tổ trưởng Tôn rất chắc chắn: “Không có khả năng! Khi Đoạn Y Nhiên trình báo sự việc thì đã nói rằng sau khi xảy ra chuyện này liền sợ hãi đến mức lập tức trở về điểm thanh niên trí thức.

Điều này không phù hợp với tình huống mà chúng ta đã biết.”Bí thư chi bộ Trương liền hỏi: “Nhớ nhầm thời gian thì sao?”Tổ trưởng Tôn: “Thời gian 9 giờ và 8h30 rất dễ dàng nhầm lẫn.

Đoạn Y Nhiên có nói rằng mỗi ngày cô ta đều đi ngủ lúc 9 giờ.

Điểm này cũng giống như ba vị đồng chí nữ ở cùng phòng với cô ta, cho nên trước khi đi ngủ không nhìn thấy Đoạn Y Nhiên thì cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.”“Đoạn Y Nhiên không có đồng hồ, mà con người thì ai cũng có đồng hồ sinh học.

Mỗi ngày đều đi ngủ vào lúc 9 giờ, đến hơn 10 giờ còn chưa ngủ thì chắc chắn sẽ cực kỳ buồn ngủ không mở mắt ra được, hoặc là liên tục ngáp.

Cô ta sẽ không thể nhớ nhầm.

Nhưng mà cũng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Đoạn Y Nhiên đã ngủ nhiều vào ban ngày.”Phương Kiếm Bình nhịn không được nói: “Ngày hôm qua, chúng tôi cả ngày đều ở kho lúa nhào ngô.”Việc nhào ngô rất mệt mỏi, sau khi trở về chạm vào gối đầu thì lập tức sẽ ngủ ngay, Tạ Lan liền hỏi: “Cho nên, thực sự là cô ta đã nói dối à?”Tổ trưởng Tôn nhìn về phía Lưu Quý Tân: “Nếu muốn hãm hại Phương Kiếm Bình thì vì sao không nói thời gian sau mười giờ? Lúc đó mọi người đã ngủ hết rồi, dù sao thì cũng không ai biết anh đã đi ra ngoài.”Tạ Lan nói: “Chỉ lo hại người, đã quên mất kiểm tra lại thời gian rồi.”Tổ trưởng Tôn nhớ lại sắc mặt khẩn trương của Đoạn Y Nhiên.

Lúc trước bọn họ nghĩ rằng cô ta như vậy là do quá sợ hãi, còn để lại một đồng chí nữ ở cùng an ủi cô ta.

Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là đang chột dạ.“Không nhất định.

Còn có hai khả năng khác, một là Đoạn Y Nhiên sợ rằng nếu cô ta nói thời gian sau mười giờ thì tất cả bạn cùng phòng của Lưu Quý Tân đã đi ngủ rồi, không còn ai để chứng minh cho anh ta nữa.

Hai là cô ta hối hận, cố ý nói thời gian xảy ra vụ việc cùng lúc với khi Phương Kiếm Bình bị Tiểu Phương khiêng về nhà họ Trương.

Nhưng mà sau hơn 8 giờ thì cũng chỉ có Phương Kiếm Bình không ở điểm thanh niên trí thức, cô ta nói việc xảy ra vào lúc hơn 8 giờ và lúc hơn 10 giờ thì cũng không có gì khác mấy, trừ phi cô ta biết khoảng thời gian kia còn có người khác đi ra ngoài.”Ánh mắt của Lưu Quý Tân hơi lóe lên.Tổ trưởng Tôn nhíu mày: “Hơn tám giờ có người đã đi ra ngoài sao? Đoạn Y Nhiên cũng biết điều này hả?” Nói xong liền quay đầu nhìn về phía công an điều tra.Vị công an kia nhìn về phía một thanh niên nam ở điểm thanh niên trí thức.Thanh niên trí thức kia bị anh ta nhìn như vậy thì sợ hãi tới mức buột miệng nói to: “Lưu Quý Tân đã từng đi ra ngoài.” Nói xong còn không chắc chắn lắm bổ sung thêm: “Nhưng mà cậu ấy nói rằng muốn đi vệ sinh, còn tìm tôi mượn đèn pin nữa.”Vị công an kia nhịn không được hỏi lại: “Tại sao một chuyện quan trọng như vậy lại không khai báo?”Sắc mặt của thanh niên nam kia lập tức trở nên trắng bệch.Tổ trưởng Tôn nói: “Anh ta cũng không biết việc này quan trọng.” Sau đó lại hỏi thanh niên trí thức kia: “Lưu Quý Tân đã đi trong bao lâu?”Vị thanh niên trí thức kia không ngờ rằng Lưu Quý Tân không chỉ hãm hại Phương Kiếm Bình mà còn lừa gạt anh ta, cực kỳ tức giận nói: “Khoảng hơn hai mươi phút.” Sau đó nhìn về phía Lưu Quý Tân, bực tức nói: “Anh ta nói rằng bị tiêu chảy, do buổi chiều làm việc mệt mỏi mà lại uống nhiều nước lạnh.”.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên ĐạiTác giả: Nguyên Nguyệt Nguyệt BánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrương Tiểu Phương bị lạnh tỉnh, tưởng rằng được cứu rồi.Sau khi nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh, cô bối rối.Vách tường có màu vàng đất, mặt đất cũng màu vàng luôn, phòng ốc rất thấp, từ mặt đất đến đỉnh xà nhà tam giác khoảng hơn hai mét ba, hai mét bốn. Trên nóc nhà là tấm gỗ, một vật trên cái giường gỗ giống như cái chiếu đan bằng cây lúa.Phòng ốc như thế Trương Tiểu Phương đã nhìn thấy từ lâu rồi. Trong thôn, những người của viện dưỡng lão không con không cái sẽ ở kiểu nhà như thế. Trên cây lúa sẽ phết một lớp bùn, sau đó lát gạch trên bùn. Đây cũng là nhà ngói bùn trong truyền thuyết.Từ sáu, bảy năm trước, quốc gia bỏ tiền xây nhà mới cho viện dưỡng lão, khỏi nói thôn các cô, mười dặm tám thôn c*̃ng không tìm được phòng ốc như vậy.Cô đến trang trại phong cách hoài cổ nào đó à?Nhưng cũng không đúng.Nơi cô ngồi rõ ràng cho thấy là giường. Nhà cô lại không ở sông Tùng Hoa vùng Đông Bắc, cũng không ở nơi đất vàng núi cao, đốt sưởi giường gì chứ.Nông thôn mới nhà ai không có… Tổ trưởng Tôn tiếp tục nói: “Nếu mấy người đang nói dối thì cũng nên nói là Phương Kiếm Bình tối hôm qua không đi đâu cả.Cho nên, người nói dối ở đây là Đoạn Y Nhiên.Nếu cô ta bị lừa ra ngoài thì Đoạn Y Nhiên không có khả năng sẽ khai chuyện phát sinh vào lúc 10 giờ nói thành xảy ra từ 8 giờ đến 9 giờ.”Bí thư chi bộ Trương hy vọng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, liền hỏi: “Có thể nào chuyện đã xảy ra từ lúc 8 giờ đến 9 giờ hay không?”Tổ trưởng Tôn rất chắc chắn: “Không có khả năng! Khi Đoạn Y Nhiên trình báo sự việc thì đã nói rằng sau khi xảy ra chuyện này liền sợ hãi đến mức lập tức trở về điểm thanh niên trí thức.Điều này không phù hợp với tình huống mà chúng ta đã biết.”Bí thư chi bộ Trương liền hỏi: “Nhớ nhầm thời gian thì sao?”Tổ trưởng Tôn: “Thời gian 9 giờ và 8h30 rất dễ dàng nhầm lẫn.Đoạn Y Nhiên có nói rằng mỗi ngày cô ta đều đi ngủ lúc 9 giờ.Điểm này cũng giống như ba vị đồng chí nữ ở cùng phòng với cô ta, cho nên trước khi đi ngủ không nhìn thấy Đoạn Y Nhiên thì cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.”“Đoạn Y Nhiên không có đồng hồ, mà con người thì ai cũng có đồng hồ sinh học.Mỗi ngày đều đi ngủ vào lúc 9 giờ, đến hơn 10 giờ còn chưa ngủ thì chắc chắn sẽ cực kỳ buồn ngủ không mở mắt ra được, hoặc là liên tục ngáp.Cô ta sẽ không thể nhớ nhầm.Nhưng mà cũng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Đoạn Y Nhiên đã ngủ nhiều vào ban ngày.”Phương Kiếm Bình nhịn không được nói: “Ngày hôm qua, chúng tôi cả ngày đều ở kho lúa nhào ngô.”Việc nhào ngô rất mệt mỏi, sau khi trở về chạm vào gối đầu thì lập tức sẽ ngủ ngay, Tạ Lan liền hỏi: “Cho nên, thực sự là cô ta đã nói dối à?”Tổ trưởng Tôn nhìn về phía Lưu Quý Tân: “Nếu muốn hãm hại Phương Kiếm Bình thì vì sao không nói thời gian sau mười giờ? Lúc đó mọi người đã ngủ hết rồi, dù sao thì cũng không ai biết anh đã đi ra ngoài.”Tạ Lan nói: “Chỉ lo hại người, đã quên mất kiểm tra lại thời gian rồi.”Tổ trưởng Tôn nhớ lại sắc mặt khẩn trương của Đoạn Y Nhiên.Lúc trước bọn họ nghĩ rằng cô ta như vậy là do quá sợ hãi, còn để lại một đồng chí nữ ở cùng an ủi cô ta.Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là đang chột dạ.“Không nhất định.Còn có hai khả năng khác, một là Đoạn Y Nhiên sợ rằng nếu cô ta nói thời gian sau mười giờ thì tất cả bạn cùng phòng của Lưu Quý Tân đã đi ngủ rồi, không còn ai để chứng minh cho anh ta nữa.Hai là cô ta hối hận, cố ý nói thời gian xảy ra vụ việc cùng lúc với khi Phương Kiếm Bình bị Tiểu Phương khiêng về nhà họ Trương.Nhưng mà sau hơn 8 giờ thì cũng chỉ có Phương Kiếm Bình không ở điểm thanh niên trí thức, cô ta nói việc xảy ra vào lúc hơn 8 giờ và lúc hơn 10 giờ thì cũng không có gì khác mấy, trừ phi cô ta biết khoảng thời gian kia còn có người khác đi ra ngoài.”Ánh mắt của Lưu Quý Tân hơi lóe lên.Tổ trưởng Tôn nhíu mày: “Hơn tám giờ có người đã đi ra ngoài sao? Đoạn Y Nhiên cũng biết điều này hả?” Nói xong liền quay đầu nhìn về phía công an điều tra.Vị công an kia nhìn về phía một thanh niên nam ở điểm thanh niên trí thức.Thanh niên trí thức kia bị anh ta nhìn như vậy thì sợ hãi tới mức buột miệng nói to: “Lưu Quý Tân đã từng đi ra ngoài.” Nói xong còn không chắc chắn lắm bổ sung thêm: “Nhưng mà cậu ấy nói rằng muốn đi vệ sinh, còn tìm tôi mượn đèn pin nữa.”Vị công an kia nhịn không được hỏi lại: “Tại sao một chuyện quan trọng như vậy lại không khai báo?”Sắc mặt của thanh niên nam kia lập tức trở nên trắng bệch.Tổ trưởng Tôn nói: “Anh ta cũng không biết việc này quan trọng.” Sau đó lại hỏi thanh niên trí thức kia: “Lưu Quý Tân đã đi trong bao lâu?”Vị thanh niên trí thức kia không ngờ rằng Lưu Quý Tân không chỉ hãm hại Phương Kiếm Bình mà còn lừa gạt anh ta, cực kỳ tức giận nói: “Khoảng hơn hai mươi phút.” Sau đó nhìn về phía Lưu Quý Tân, bực tức nói: “Anh ta nói rằng bị tiêu chảy, do buổi chiều làm việc mệt mỏi mà lại uống nhiều nước lạnh.”.

Chương 33: 33: Điều Tra Rõ Ràng 3