Tác giả:

CHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm…

Chương 172

Chàng Rể Quyền QuýTác giả: Vân ThụTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm… CHƯƠNG 172Vù vù vù vù!Lúc này, tiếng hỗn loạn vang lên từ trên không.Mặt sông Thanh Vân nổi sóng cuồn cuộn, trên sông, một chiếc trực thăng màu đen bay vù vù theo hình xoắn ốc rồi chậm rãi đáp xuống.Chu Bân híp mắt nhìn chằm chằm chiếc trực thăng, tất cả những người đàn ông ngồi trên xe việt dã đều tập trung tầm nhìn sang đó.Trên trực thăng, Lâm Tinh Vũ hiếm khi mà mặc thêm chiếc áo gió màu đen, sắc mặt anh lạnh lùng mà đầy sát khí. Dập tắt điếu thuốc trong tay, đi tới trước cửa máy bay và mở cửa khoang ra, một trận gió to rít gào lao đến, thổi cho tóc bay tứ tung.“Cậu Lâm, ông Thẩm Tam đang đàm phán với Chu Bân ở bên dưới, khoảng ba phút nữa trực thăng sẽ đáp xuống đất, anh ngồi chờ chút ạ.” Phi công lái máy bay có biệt hiệu là Phi Hổ nói, không rõ cậu Lâm muốn làm gì.“Không chờ nữa.”Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói xong, bước ra một bước, đón gió nhảy xuống.“A!”Phi Hổ sợ hãi hùng khiếp vía, hai tay suýt mất năng lưng điều khiển, trực thăng cũng lắc lư dao động nhẹ. Anh ta đờ đẫn nhìn cửa khoang, sắc mặt không thể tin nổi.Anh ta nhìn xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt, còn mấy chục mét nữa trực thăng mới đáp xuống mặt đất, độ cao gần bằng mười tầng lầu đó! Một người sống sờ sờ nhảy xuống như thế sao?Ở bên dưới Chu Bân nhìn đến choáng váng, mọi người đều sững sờ, chăm chú nhìn bóng người bay xuống từ trên trực thăng.Độ cao này gần bằng độ cao của mười tầng lầu nhỉ? Người bình thường nhảy tầng hai tầng ba đã suýt chết rồi!Phịch!Một chàng trai trẻ từ trên trời nhảy xuống, vững vàng đáp xuống nền xi măng, người khom lại một tay chống đất, áo khoác tung bay. Sau đó người đứng thẳng, bàn tay đeo gang tay đen cầm một va ly xách tay màu trắng, bước từng bước tới chỗ Chu Bân.Chàng trai mặc áo khoác gió màu đen, vạt áo tung bay, mái tóc phất phơ theo gió, ánh mắt tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo kinh người, có một loại sát khí lẫm liệt đáng sợ.Chu Bân bị dọa cho sợ gần chết, mắt trợn to nhìn chằm chằm người đàn ông thần bí từ trên trời giáng xuống này.“Anh! Rốt cuộc anh là ai?”“Sư đệ, sư huynh không hoa mắt phải không?”Ba cao thủ ở bên cạnh Chu Bân dụi mắt, trố mắt nhìn nhau không dám tin tưởng.Bọn họ cũng không thấy dù và dây an toàn! Đây đang dùng kĩ xảo của phim ảnh nào hay sao? Làm sao mà đáp xuống đất an toàn?Mọi người đều bị chấn động, đúng là thần kì!“Cậu Lâm, anh đến rồi!” Thẩm Tam sợ hãi nói. Vừa thấy Lâm Tinh Vũ đến, ông ta cũng cảm thấy cực kì phấn khích và xem nhẹ luôn cao thủ mạnh mẽ mà Chu Bân mang đến.Tuy đã từng thấy cảnh tượng né đạn kinh người của cậu Lâm, nhưng hôm nay thấy cảnh cậu Lâm từ trên trời giáng xuống cũng bị không ít chấn động.Nhất là khí chất của Lâm Tinh Vũ hôm nay khiến Thẩm Tam có một cảm giác hoàn toàn khác với khi trước.

CHƯƠNG 172

Vù vù vù vù!

Lúc này, tiếng hỗn loạn vang lên từ trên không.

Mặt sông Thanh Vân nổi sóng cuồn cuộn, trên sông, một chiếc trực thăng màu đen bay vù vù theo hình xoắn ốc rồi chậm rãi đáp xuống.

Chu Bân híp mắt nhìn chằm chằm chiếc trực thăng, tất cả những người đàn ông ngồi trên xe việt dã đều tập trung tầm nhìn sang đó.

Trên trực thăng, Lâm Tinh Vũ hiếm khi mà mặc thêm chiếc áo gió màu đen, sắc mặt anh lạnh lùng mà đầy sát khí. Dập tắt điếu thuốc trong tay, đi tới trước cửa máy bay và mở cửa khoang ra, một trận gió to rít gào lao đến, thổi cho tóc bay tứ tung.

“Cậu Lâm, ông Thẩm Tam đang đàm phán với Chu Bân ở bên dưới, khoảng ba phút nữa trực thăng sẽ đáp xuống đất, anh ngồi chờ chút ạ.” Phi công lái máy bay có biệt hiệu là Phi Hổ nói, không rõ cậu Lâm muốn làm gì.

“Không chờ nữa.”

Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói xong, bước ra một bước, đón gió nhảy xuống.

“A!”

Phi Hổ sợ hãi hùng khiếp vía, hai tay suýt mất năng lưng điều khiển, trực thăng cũng lắc lư dao động nhẹ. Anh ta đờ đẫn nhìn cửa khoang, sắc mặt không thể tin nổi.

Anh ta nhìn xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt, còn mấy chục mét nữa trực thăng mới đáp xuống mặt đất, độ cao gần bằng mười tầng lầu đó! Một người sống sờ sờ nhảy xuống như thế sao?

Ở bên dưới Chu Bân nhìn đến choáng váng, mọi người đều sững sờ, chăm chú nhìn bóng người bay xuống từ trên trực thăng.

Độ cao này gần bằng độ cao của mười tầng lầu nhỉ? Người bình thường nhảy tầng hai tầng ba đã suýt chết rồi!

Phịch!

Một chàng trai trẻ từ trên trời nhảy xuống, vững vàng đáp xuống nền xi măng, người khom lại một tay chống đất, áo khoác tung bay. Sau đó người đứng thẳng, bàn tay đeo gang tay đen cầm một va ly xách tay màu trắng, bước từng bước tới chỗ Chu Bân.

Chàng trai mặc áo khoác gió màu đen, vạt áo tung bay, mái tóc phất phơ theo gió, ánh mắt tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo kinh người, có một loại sát khí lẫm liệt đáng sợ.

Chu Bân bị dọa cho sợ gần chết, mắt trợn to nhìn chằm chằm người đàn ông thần bí từ trên trời giáng xuống này.

“Anh! Rốt cuộc anh là ai?”

“Sư đệ, sư huynh không hoa mắt phải không?”

Ba cao thủ ở bên cạnh Chu Bân dụi mắt, trố mắt nhìn nhau không dám tin tưởng.

Bọn họ cũng không thấy dù và dây an toàn! Đây đang dùng kĩ xảo của phim ảnh nào hay sao? Làm sao mà đáp xuống đất an toàn?

Mọi người đều bị chấn động, đúng là thần kì!

“Cậu Lâm, anh đến rồi!” Thẩm Tam sợ hãi nói. Vừa thấy Lâm Tinh Vũ đến, ông ta cũng cảm thấy cực kì phấn khích và xem nhẹ luôn cao thủ mạnh mẽ mà Chu Bân mang đến.

Tuy đã từng thấy cảnh tượng né đạn kinh người của cậu Lâm, nhưng hôm nay thấy cảnh cậu Lâm từ trên trời giáng xuống cũng bị không ít chấn động.

Nhất là khí chất của Lâm Tinh Vũ hôm nay khiến Thẩm Tam có một cảm giác hoàn toàn khác với khi trước.

Chàng Rể Quyền QuýTác giả: Vân ThụTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm… CHƯƠNG 172Vù vù vù vù!Lúc này, tiếng hỗn loạn vang lên từ trên không.Mặt sông Thanh Vân nổi sóng cuồn cuộn, trên sông, một chiếc trực thăng màu đen bay vù vù theo hình xoắn ốc rồi chậm rãi đáp xuống.Chu Bân híp mắt nhìn chằm chằm chiếc trực thăng, tất cả những người đàn ông ngồi trên xe việt dã đều tập trung tầm nhìn sang đó.Trên trực thăng, Lâm Tinh Vũ hiếm khi mà mặc thêm chiếc áo gió màu đen, sắc mặt anh lạnh lùng mà đầy sát khí. Dập tắt điếu thuốc trong tay, đi tới trước cửa máy bay và mở cửa khoang ra, một trận gió to rít gào lao đến, thổi cho tóc bay tứ tung.“Cậu Lâm, ông Thẩm Tam đang đàm phán với Chu Bân ở bên dưới, khoảng ba phút nữa trực thăng sẽ đáp xuống đất, anh ngồi chờ chút ạ.” Phi công lái máy bay có biệt hiệu là Phi Hổ nói, không rõ cậu Lâm muốn làm gì.“Không chờ nữa.”Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói xong, bước ra một bước, đón gió nhảy xuống.“A!”Phi Hổ sợ hãi hùng khiếp vía, hai tay suýt mất năng lưng điều khiển, trực thăng cũng lắc lư dao động nhẹ. Anh ta đờ đẫn nhìn cửa khoang, sắc mặt không thể tin nổi.Anh ta nhìn xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt, còn mấy chục mét nữa trực thăng mới đáp xuống mặt đất, độ cao gần bằng mười tầng lầu đó! Một người sống sờ sờ nhảy xuống như thế sao?Ở bên dưới Chu Bân nhìn đến choáng váng, mọi người đều sững sờ, chăm chú nhìn bóng người bay xuống từ trên trực thăng.Độ cao này gần bằng độ cao của mười tầng lầu nhỉ? Người bình thường nhảy tầng hai tầng ba đã suýt chết rồi!Phịch!Một chàng trai trẻ từ trên trời nhảy xuống, vững vàng đáp xuống nền xi măng, người khom lại một tay chống đất, áo khoác tung bay. Sau đó người đứng thẳng, bàn tay đeo gang tay đen cầm một va ly xách tay màu trắng, bước từng bước tới chỗ Chu Bân.Chàng trai mặc áo khoác gió màu đen, vạt áo tung bay, mái tóc phất phơ theo gió, ánh mắt tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo kinh người, có một loại sát khí lẫm liệt đáng sợ.Chu Bân bị dọa cho sợ gần chết, mắt trợn to nhìn chằm chằm người đàn ông thần bí từ trên trời giáng xuống này.“Anh! Rốt cuộc anh là ai?”“Sư đệ, sư huynh không hoa mắt phải không?”Ba cao thủ ở bên cạnh Chu Bân dụi mắt, trố mắt nhìn nhau không dám tin tưởng.Bọn họ cũng không thấy dù và dây an toàn! Đây đang dùng kĩ xảo của phim ảnh nào hay sao? Làm sao mà đáp xuống đất an toàn?Mọi người đều bị chấn động, đúng là thần kì!“Cậu Lâm, anh đến rồi!” Thẩm Tam sợ hãi nói. Vừa thấy Lâm Tinh Vũ đến, ông ta cũng cảm thấy cực kì phấn khích và xem nhẹ luôn cao thủ mạnh mẽ mà Chu Bân mang đến.Tuy đã từng thấy cảnh tượng né đạn kinh người của cậu Lâm, nhưng hôm nay thấy cảnh cậu Lâm từ trên trời giáng xuống cũng bị không ít chấn động.Nhất là khí chất của Lâm Tinh Vũ hôm nay khiến Thẩm Tam có một cảm giác hoàn toàn khác với khi trước.

Chương 172