CHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm…
Chương 174
Chàng Rể Quyền QuýTác giả: Vân ThụTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm… CHƯƠNG 174“Sao lại thế?” Chu Bân bị dọa cho sững sờ nên hốt hoảng vội vã lui hai bước.Ba anh em Lưu Thị là cao thủ mà anh ta phải chi mấy tỷ để mời đến! Có thể bẻ dao bằng tay không, đập nát bia đá! Dễ dàng đánh bay mười mấy tay đấm có tiếng trong tay Thẩm Tam, nhưng lại bị tên ở rể vô dụng trong truyền thuyết này đá bay bằng một cú đá và đánh bại trong mười giây?Đây đúng là máy đấm hình người, là kẻ luôn chiến thắng!“Dù anh có đang dùng trò gian gì đi nữa thì anh cũng chết chắc rồi!” Chu Bân dữ tợn nói rồi giơ tay ra hiệu.Lâm Tinh Vũ đang định tiến lên trước nhưng lại bị một luồng sáng màu đỏ làm cho chói mắt, anh khẽ nhíu mày.Chẳng biết tia hồng ngoại từ đâu chiếu tới ngắm thẳng vào hai mắt anh.Đây là cảnh báo của bắn tỉa hạng nặng, quanh đây có tay bắn tỉa đang ẩn náu!“Chu Bân, cậu không tuân theo quy tắc, thua rồi mà còn giở trò sao? Dám giấu một tay bắn tỉa hạng nặng trước sao?” Thẩm Tam tức giận nói.Ông ta thấy điểm sáng màu đỏ nhạt trên trán Lâm Tinh Vũ là biết chuyện thế nào rồi, đây là đang bị bắn tỉa ngắm thẳng vào đầu.Chu Bân cười ẩm hiểm nói: “Chỉ là tôi quen giữ một con bài chưa lật cho mình thôi. Không ngờ các ông có thể ép tôi đến nước này.”Đây là thói quen mà anh ta có được khi xông xáo ở nước ngoài, chẳng biết nó đã cứu anh ta bao nhiêu lần.“Người mà tôi sắp xếp là tay bắn tỉa át chủ bài lăn lộn ở Trung Đông, trăm phát trúng cả trăm, chưa từng thất thủ!” Chu Bân u ám nhìn Lâm Tinh Vũ: “Anh mà còn dám lộn xộn sẽ bắn anh nát óc!”Lâm Tinh Vũ nở một nụ cười chế nhạo rồi đi về phía Chu Bân.Ánh mắt của Chu Bân trở nên rất âm hiểm, bật lửa trong tay vang lên tiếng tách tách như đang đưa ra ám thị nào đó.Ầm!Dường như không khí đang rít lên, gió to nổi lên, sóng âm chói tai lập tức vang lên!Người bên cạnh Thẩm Tam ai cũng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh!Keng!Một tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, một viên đạn trường rớt xuống đất và ma sát tạo thành tia lửa trên nền xi măng, để lại một dấu vết rất sâu.Lâm Tinh Vũ vẫn đứng tại chỗ, nhưng hình như đã di chuyển một chút.“Sao lại không có đạn? Chẳng lẽ là sẩy tay?” Chu Bân sợ hãi mặt tái mét.Tay bắn tỉa này là người nước ngoài về từ nước ngoài với anh ta, không thể nào bị Thẩm Tam mua chuộc được! Cũng sẽ không phạm lỗi sai cấp thấp như không có đạn!Hay là Lâm Tinh Vũ kịp phản ứng nhanh nên đã tránh được?Chu Bân sắp nổ não mà cũng nghĩ không thông chuyện là thế nào.Ánh mặt Lâm Tinh Vũ lạnh lẽo nhìn lên phía trên bên phải của một nhà xưởng, va ly xách tay đã mở ra từ lâu, bàn tay đeo găng đen của anh cầm khẩu D.Eagle thuần một màu bạc.Đùng! Đùng! Đùng!Bắn ba phát súng liên tiếp, bắn vỡ cửa sổ thủy tinh của tầng sáu nhà xưởng trong nháy mắt, rào rào, một người ở trên tầng rơi xuống theo phương thẳng đứng, ngã xuống đất không rõ sống chết.
CHƯƠNG 174
“Sao lại thế?” Chu Bân bị dọa cho sững sờ nên hốt hoảng vội vã lui hai bước.
Ba anh em Lưu Thị là cao thủ mà anh ta phải chi mấy tỷ để mời đến! Có thể bẻ dao bằng tay không, đập nát bia đá! Dễ dàng đánh bay mười mấy tay đấm có tiếng trong tay Thẩm Tam, nhưng lại bị tên ở rể vô dụng trong truyền thuyết này đá bay bằng một cú đá và đánh bại trong mười giây?
Đây đúng là máy đấm hình người, là kẻ luôn chiến thắng!
“Dù anh có đang dùng trò gian gì đi nữa thì anh cũng chết chắc rồi!” Chu Bân dữ tợn nói rồi giơ tay ra hiệu.
Lâm Tinh Vũ đang định tiến lên trước nhưng lại bị một luồng sáng màu đỏ làm cho chói mắt, anh khẽ nhíu mày.
Chẳng biết tia hồng ngoại từ đâu chiếu tới ngắm thẳng vào hai mắt anh.
Đây là cảnh báo của bắn tỉa hạng nặng, quanh đây có tay bắn tỉa đang ẩn náu!
“Chu Bân, cậu không tuân theo quy tắc, thua rồi mà còn giở trò sao? Dám giấu một tay bắn tỉa hạng nặng trước sao?” Thẩm Tam tức giận nói.
Ông ta thấy điểm sáng màu đỏ nhạt trên trán Lâm Tinh Vũ là biết chuyện thế nào rồi, đây là đang bị bắn tỉa ngắm thẳng vào đầu.
Chu Bân cười ẩm hiểm nói: “Chỉ là tôi quen giữ một con bài chưa lật cho mình thôi. Không ngờ các ông có thể ép tôi đến nước này.”
Đây là thói quen mà anh ta có được khi xông xáo ở nước ngoài, chẳng biết nó đã cứu anh ta bao nhiêu lần.
“Người mà tôi sắp xếp là tay bắn tỉa át chủ bài lăn lộn ở Trung Đông, trăm phát trúng cả trăm, chưa từng thất thủ!” Chu Bân u ám nhìn Lâm Tinh Vũ: “Anh mà còn dám lộn xộn sẽ bắn anh nát óc!”
Lâm Tinh Vũ nở một nụ cười chế nhạo rồi đi về phía Chu Bân.
Ánh mắt của Chu Bân trở nên rất âm hiểm, bật lửa trong tay vang lên tiếng tách tách như đang đưa ra ám thị nào đó.
Ầm!
Dường như không khí đang rít lên, gió to nổi lên, sóng âm chói tai lập tức vang lên!
Người bên cạnh Thẩm Tam ai cũng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh!
Keng!
Một tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, một viên đạn trường rớt xuống đất và ma sát tạo thành tia lửa trên nền xi măng, để lại một dấu vết rất sâu.
Lâm Tinh Vũ vẫn đứng tại chỗ, nhưng hình như đã di chuyển một chút.
“Sao lại không có đạn? Chẳng lẽ là sẩy tay?” Chu Bân sợ hãi mặt tái mét.
Tay bắn tỉa này là người nước ngoài về từ nước ngoài với anh ta, không thể nào bị Thẩm Tam mua chuộc được! Cũng sẽ không phạm lỗi sai cấp thấp như không có đạn!
Hay là Lâm Tinh Vũ kịp phản ứng nhanh nên đã tránh được?
Chu Bân sắp nổ não mà cũng nghĩ không thông chuyện là thế nào.
Ánh mặt Lâm Tinh Vũ lạnh lẽo nhìn lên phía trên bên phải của một nhà xưởng, va ly xách tay đã mở ra từ lâu, bàn tay đeo găng đen của anh cầm khẩu D.Eagle thuần một màu bạc.
Đùng! Đùng! Đùng!
Bắn ba phát súng liên tiếp, bắn vỡ cửa sổ thủy tinh của tầng sáu nhà xưởng trong nháy mắt, rào rào, một người ở trên tầng rơi xuống theo phương thẳng đứng, ngã xuống đất không rõ sống chết.
Chàng Rể Quyền QuýTác giả: Vân ThụTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm… CHƯƠNG 174“Sao lại thế?” Chu Bân bị dọa cho sững sờ nên hốt hoảng vội vã lui hai bước.Ba anh em Lưu Thị là cao thủ mà anh ta phải chi mấy tỷ để mời đến! Có thể bẻ dao bằng tay không, đập nát bia đá! Dễ dàng đánh bay mười mấy tay đấm có tiếng trong tay Thẩm Tam, nhưng lại bị tên ở rể vô dụng trong truyền thuyết này đá bay bằng một cú đá và đánh bại trong mười giây?Đây đúng là máy đấm hình người, là kẻ luôn chiến thắng!“Dù anh có đang dùng trò gian gì đi nữa thì anh cũng chết chắc rồi!” Chu Bân dữ tợn nói rồi giơ tay ra hiệu.Lâm Tinh Vũ đang định tiến lên trước nhưng lại bị một luồng sáng màu đỏ làm cho chói mắt, anh khẽ nhíu mày.Chẳng biết tia hồng ngoại từ đâu chiếu tới ngắm thẳng vào hai mắt anh.Đây là cảnh báo của bắn tỉa hạng nặng, quanh đây có tay bắn tỉa đang ẩn náu!“Chu Bân, cậu không tuân theo quy tắc, thua rồi mà còn giở trò sao? Dám giấu một tay bắn tỉa hạng nặng trước sao?” Thẩm Tam tức giận nói.Ông ta thấy điểm sáng màu đỏ nhạt trên trán Lâm Tinh Vũ là biết chuyện thế nào rồi, đây là đang bị bắn tỉa ngắm thẳng vào đầu.Chu Bân cười ẩm hiểm nói: “Chỉ là tôi quen giữ một con bài chưa lật cho mình thôi. Không ngờ các ông có thể ép tôi đến nước này.”Đây là thói quen mà anh ta có được khi xông xáo ở nước ngoài, chẳng biết nó đã cứu anh ta bao nhiêu lần.“Người mà tôi sắp xếp là tay bắn tỉa át chủ bài lăn lộn ở Trung Đông, trăm phát trúng cả trăm, chưa từng thất thủ!” Chu Bân u ám nhìn Lâm Tinh Vũ: “Anh mà còn dám lộn xộn sẽ bắn anh nát óc!”Lâm Tinh Vũ nở một nụ cười chế nhạo rồi đi về phía Chu Bân.Ánh mắt của Chu Bân trở nên rất âm hiểm, bật lửa trong tay vang lên tiếng tách tách như đang đưa ra ám thị nào đó.Ầm!Dường như không khí đang rít lên, gió to nổi lên, sóng âm chói tai lập tức vang lên!Người bên cạnh Thẩm Tam ai cũng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh!Keng!Một tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, một viên đạn trường rớt xuống đất và ma sát tạo thành tia lửa trên nền xi măng, để lại một dấu vết rất sâu.Lâm Tinh Vũ vẫn đứng tại chỗ, nhưng hình như đã di chuyển một chút.“Sao lại không có đạn? Chẳng lẽ là sẩy tay?” Chu Bân sợ hãi mặt tái mét.Tay bắn tỉa này là người nước ngoài về từ nước ngoài với anh ta, không thể nào bị Thẩm Tam mua chuộc được! Cũng sẽ không phạm lỗi sai cấp thấp như không có đạn!Hay là Lâm Tinh Vũ kịp phản ứng nhanh nên đã tránh được?Chu Bân sắp nổ não mà cũng nghĩ không thông chuyện là thế nào.Ánh mặt Lâm Tinh Vũ lạnh lẽo nhìn lên phía trên bên phải của một nhà xưởng, va ly xách tay đã mở ra từ lâu, bàn tay đeo găng đen của anh cầm khẩu D.Eagle thuần một màu bạc.Đùng! Đùng! Đùng!Bắn ba phát súng liên tiếp, bắn vỡ cửa sổ thủy tinh của tầng sáu nhà xưởng trong nháy mắt, rào rào, một người ở trên tầng rơi xuống theo phương thẳng đứng, ngã xuống đất không rõ sống chết.