CHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm…
Chương 176
Chàng Rể Quyền QuýTác giả: Vân ThụTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm… CHƯƠNG 176Đúng thật là, kiếm thần tuyệt thế chân chính, dù có che giấu thế nào cũng không thể che được khí thế sắc bén trên người. Dù có để nó trong túi vải thì nó cũng sẽ đâm túi mà ra, phong nhã tài hoa khiến kẻ khác thán phục.Thẩm Tam nghĩ lại đủ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hiện giờ cậu Lâm khiến ông ta cảm thấy, thay đổi cực lớn, để lộ chút hơi thở tàn ác, luồng sát khi đó đúng là khiến người khác sợ hãi tận linh hồn.Hình như đó chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm, không ai biết rốt cuộc cậu Lâm đáng sợ đến mức nào!Thẩm Tam đã ngửi thấy hơi thở tanh mùi máu đang bao phủ tỉnh Đông Hải. Ông ta biết một đạo lý, kẻ vô học tức giận, đấm ngực giậm chân, con của trời tức giận, xác người chất chồng.Người kém cỏi nổi giận, cùng lắm là mắng chửi đánh nhau trên đường phố, mà kẻ là con của trời như Lâm Tinh Vũ, một khi tức giận chính là xác người chất chồng! Máy chảy thành sông!…Lâm Tinh Vũ trở về sơn trang Tuyết Long, gấp gáp muốn gặp mặt quản gia Lý.Căn cứ của máy bay trực thăng kia là một hòn đảo nhỏ trên sông Thanh Vân, cách sơn trang Tuyết Long không xa, là tuyến đường hàng không Thẩm Tam đã chi rất nhiều tiền và quan hệ mới được cấp quyền sử dụng.“Cậu chủ, cậu xong việc trở về rồi à?” Quản gia Lý hỏi, trông ông ta đã khỏe hơn không ít.“Ông nghĩ kỹ càng chưa, có manh mối hay không, đi đâu mới tìm được người nhà họ Văn sai tới?” Lâm Tinh Vũ hỏi.Quản gia Lý tỏ vẻ chần chừ, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, tôi vẫn muốn hỏi lại cậu lần nữa, cậu không ra nước ngoài thật sao? Cậu định đối phó nhà họ Văn thế nào?”“Diệt môn.” Lâm Tinh Vũ nói.Quản gia Lý hãi hùng nhìn anh, lúc anh nói ra lời này, trong mắt toát ra sự tự tin tuyệt đối!Ông ta bỗng dưng phát hiện, cậu chủ thất lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Tề, chỉ e là không phải người tầm thường!Quản gia Lý lăn lộn trong giới thượng lưu Đế Kinh nửa đời người, từng gặp vô số người, có kiểu người nào chưa từng thấy?Ông ta cảm thấy, cậu chủ nhất định không phải thằng con rể vô dụng của nhà họ Trương như bề ngoài, càng không phải là thứ bỏ đi của nhà họ Tề, nhất định là anh có thân phận khiến người khác không thể tưởng tượng được!Bảo sao khi xưa cậu chủ lại từ chối cơ hội một bước lên trời ông chủ cho, ngay cả khối tài sản hơn 3000 tỷ mà ông chủ để lại ở thành phố Thanh Vân, anh cũng không lấy một đồng.Ông ta từng nghĩ rằng đó là do anh oán trách ông chủ, tự ái nên không nhận. Nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ là cậu chủ vốn coi thường chút tiền bạc đó của nhà họ Tề!Quản gia Lý hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, khách sạn Thanh Vân! Bọn họ không biết thân phận hiện tại của cậu, nhất định sẽ ở đó há miệng chờ sung, nhăm nhe khối tài sản ông chủ để lại cho cậu! Chờ cậu tự chui đầu vào lưới.”“Khách sạn Thanh Vân?” Trong mắt Lâm Tinh Vũ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không nói thêm nữa mà lập tức xoay người rời khỏi biệt thự sang trọng.Anh dám đối đầu với nhà giàu mới nổi đang như diều gặp gió – nhà họ Văn Đế Kinh, đương nhiên là có tài lực tuyệt đối.Tài lực của Lâm Tinh Vũ, từ đó tới giờ không phải là người thừa kế của nhà họ Tề Đế Kinh, càng không phải đại trưởng lão của nhà họ Ninh Đế Kinh.Mà là thân phận truyền nhân Long Phủ, còn có những gì đã học đã gần đạt đến trạng thái đỉnh phong của võ học.
CHƯƠNG 176
Đúng thật là, kiếm thần tuyệt thế chân chính, dù có che giấu thế nào cũng không thể che được khí thế sắc bén trên người. Dù có để nó trong túi vải thì nó cũng sẽ đâm túi mà ra, phong nhã tài hoa khiến kẻ khác thán phục.
Thẩm Tam nghĩ lại đủ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hiện giờ cậu Lâm khiến ông ta cảm thấy, thay đổi cực lớn, để lộ chút hơi thở tàn ác, luồng sát khi đó đúng là khiến người khác sợ hãi tận linh hồn.
Hình như đó chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm, không ai biết rốt cuộc cậu Lâm đáng sợ đến mức nào!
Thẩm Tam đã ngửi thấy hơi thở tanh mùi máu đang bao phủ tỉnh Đông Hải. Ông ta biết một đạo lý, kẻ vô học tức giận, đấm ngực giậm chân, con của trời tức giận, xác người chất chồng.
Người kém cỏi nổi giận, cùng lắm là mắng chửi đánh nhau trên đường phố, mà kẻ là con của trời như Lâm Tinh Vũ, một khi tức giận chính là xác người chất chồng! Máy chảy thành sông!
…
Lâm Tinh Vũ trở về sơn trang Tuyết Long, gấp gáp muốn gặp mặt quản gia Lý.
Căn cứ của máy bay trực thăng kia là một hòn đảo nhỏ trên sông Thanh Vân, cách sơn trang Tuyết Long không xa, là tuyến đường hàng không Thẩm Tam đã chi rất nhiều tiền và quan hệ mới được cấp quyền sử dụng.
“Cậu chủ, cậu xong việc trở về rồi à?” Quản gia Lý hỏi, trông ông ta đã khỏe hơn không ít.
“Ông nghĩ kỹ càng chưa, có manh mối hay không, đi đâu mới tìm được người nhà họ Văn sai tới?” Lâm Tinh Vũ hỏi.
Quản gia Lý tỏ vẻ chần chừ, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, tôi vẫn muốn hỏi lại cậu lần nữa, cậu không ra nước ngoài thật sao? Cậu định đối phó nhà họ Văn thế nào?”
“Diệt môn.” Lâm Tinh Vũ nói.
Quản gia Lý hãi hùng nhìn anh, lúc anh nói ra lời này, trong mắt toát ra sự tự tin tuyệt đối!
Ông ta bỗng dưng phát hiện, cậu chủ thất lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Tề, chỉ e là không phải người tầm thường!
Quản gia Lý lăn lộn trong giới thượng lưu Đế Kinh nửa đời người, từng gặp vô số người, có kiểu người nào chưa từng thấy?
Ông ta cảm thấy, cậu chủ nhất định không phải thằng con rể vô dụng của nhà họ Trương như bề ngoài, càng không phải là thứ bỏ đi của nhà họ Tề, nhất định là anh có thân phận khiến người khác không thể tưởng tượng được!
Bảo sao khi xưa cậu chủ lại từ chối cơ hội một bước lên trời ông chủ cho, ngay cả khối tài sản hơn 3000 tỷ mà ông chủ để lại ở thành phố Thanh Vân, anh cũng không lấy một đồng.
Ông ta từng nghĩ rằng đó là do anh oán trách ông chủ, tự ái nên không nhận. Nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ là cậu chủ vốn coi thường chút tiền bạc đó của nhà họ Tề!
Quản gia Lý hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, khách sạn Thanh Vân! Bọn họ không biết thân phận hiện tại của cậu, nhất định sẽ ở đó há miệng chờ sung, nhăm nhe khối tài sản ông chủ để lại cho cậu! Chờ cậu tự chui đầu vào lưới.”
“Khách sạn Thanh Vân?” Trong mắt Lâm Tinh Vũ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không nói thêm nữa mà lập tức xoay người rời khỏi biệt thự sang trọng.
Anh dám đối đầu với nhà giàu mới nổi đang như diều gặp gió – nhà họ Văn Đế Kinh, đương nhiên là có tài lực tuyệt đối.
Tài lực của Lâm Tinh Vũ, từ đó tới giờ không phải là người thừa kế của nhà họ Tề Đế Kinh, càng không phải đại trưởng lão của nhà họ Ninh Đế Kinh.
Mà là thân phận truyền nhân Long Phủ, còn có những gì đã học đã gần đạt đến trạng thái đỉnh phong của võ học.
Chàng Rể Quyền QuýTác giả: Vân ThụTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: “Cậu Tề, ngài thật sự muốn từ chối lời mời của ông cụ?” “Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm.” “Nhưng mà dù sao trong người của cậu cũng chảy dòng máu của người nhà họ Tề.” “Bắt đầu kể từ khi bọn họ đuổi mẹ con bọn tôi ra khỏi nhà họ Tề, tôi vĩnh viễn không liên quan đến đám người nhà họ Tề.” Vào buổi chiều, trên đường Duyên Giang ở thành phố Thanh Vân, có một chiếc Bentley mulsanne màu đen sang trọng đậu ở khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, trông rất nổi bật và hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Trước quầy bán đồ nướng, một cậu thanh niên với gương mặt thanh tú đang dọn dẹp dụng cụ nướng thịt và xe đẩy. Có một ông già mặc đồ vest màu đen bước xuống từ trên chiếc Bentley, khom người đứng trước quầy bán đồ nướng, giống như là đang cầu xin cậu thanh niên cái gì đó. “Cậu chủ, ngài cũng biết chuyện năm đó là do ông cụ bị ép buộc, mặc dù đã làm bà chủ phải chịu uất ức, nhưng mà chưa từng đuổi ngài đi mà…” “Hơn một năm trước, ông cụ bị bệnh nặng, ông cụ đã cho chúng tôi tìm… CHƯƠNG 176Đúng thật là, kiếm thần tuyệt thế chân chính, dù có che giấu thế nào cũng không thể che được khí thế sắc bén trên người. Dù có để nó trong túi vải thì nó cũng sẽ đâm túi mà ra, phong nhã tài hoa khiến kẻ khác thán phục.Thẩm Tam nghĩ lại đủ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hiện giờ cậu Lâm khiến ông ta cảm thấy, thay đổi cực lớn, để lộ chút hơi thở tàn ác, luồng sát khi đó đúng là khiến người khác sợ hãi tận linh hồn.Hình như đó chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm, không ai biết rốt cuộc cậu Lâm đáng sợ đến mức nào!Thẩm Tam đã ngửi thấy hơi thở tanh mùi máu đang bao phủ tỉnh Đông Hải. Ông ta biết một đạo lý, kẻ vô học tức giận, đấm ngực giậm chân, con của trời tức giận, xác người chất chồng.Người kém cỏi nổi giận, cùng lắm là mắng chửi đánh nhau trên đường phố, mà kẻ là con của trời như Lâm Tinh Vũ, một khi tức giận chính là xác người chất chồng! Máy chảy thành sông!…Lâm Tinh Vũ trở về sơn trang Tuyết Long, gấp gáp muốn gặp mặt quản gia Lý.Căn cứ của máy bay trực thăng kia là một hòn đảo nhỏ trên sông Thanh Vân, cách sơn trang Tuyết Long không xa, là tuyến đường hàng không Thẩm Tam đã chi rất nhiều tiền và quan hệ mới được cấp quyền sử dụng.“Cậu chủ, cậu xong việc trở về rồi à?” Quản gia Lý hỏi, trông ông ta đã khỏe hơn không ít.“Ông nghĩ kỹ càng chưa, có manh mối hay không, đi đâu mới tìm được người nhà họ Văn sai tới?” Lâm Tinh Vũ hỏi.Quản gia Lý tỏ vẻ chần chừ, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, tôi vẫn muốn hỏi lại cậu lần nữa, cậu không ra nước ngoài thật sao? Cậu định đối phó nhà họ Văn thế nào?”“Diệt môn.” Lâm Tinh Vũ nói.Quản gia Lý hãi hùng nhìn anh, lúc anh nói ra lời này, trong mắt toát ra sự tự tin tuyệt đối!Ông ta bỗng dưng phát hiện, cậu chủ thất lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Tề, chỉ e là không phải người tầm thường!Quản gia Lý lăn lộn trong giới thượng lưu Đế Kinh nửa đời người, từng gặp vô số người, có kiểu người nào chưa từng thấy?Ông ta cảm thấy, cậu chủ nhất định không phải thằng con rể vô dụng của nhà họ Trương như bề ngoài, càng không phải là thứ bỏ đi của nhà họ Tề, nhất định là anh có thân phận khiến người khác không thể tưởng tượng được!Bảo sao khi xưa cậu chủ lại từ chối cơ hội một bước lên trời ông chủ cho, ngay cả khối tài sản hơn 3000 tỷ mà ông chủ để lại ở thành phố Thanh Vân, anh cũng không lấy một đồng.Ông ta từng nghĩ rằng đó là do anh oán trách ông chủ, tự ái nên không nhận. Nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ là cậu chủ vốn coi thường chút tiền bạc đó của nhà họ Tề!Quản gia Lý hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, khách sạn Thanh Vân! Bọn họ không biết thân phận hiện tại của cậu, nhất định sẽ ở đó há miệng chờ sung, nhăm nhe khối tài sản ông chủ để lại cho cậu! Chờ cậu tự chui đầu vào lưới.”“Khách sạn Thanh Vân?” Trong mắt Lâm Tinh Vũ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không nói thêm nữa mà lập tức xoay người rời khỏi biệt thự sang trọng.Anh dám đối đầu với nhà giàu mới nổi đang như diều gặp gió – nhà họ Văn Đế Kinh, đương nhiên là có tài lực tuyệt đối.Tài lực của Lâm Tinh Vũ, từ đó tới giờ không phải là người thừa kế của nhà họ Tề Đế Kinh, càng không phải đại trưởng lão của nhà họ Ninh Đế Kinh.Mà là thân phận truyền nhân Long Phủ, còn có những gì đã học đã gần đạt đến trạng thái đỉnh phong của võ học.