Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…
Chương 7: 7: Xé Sổ Tiết Kiệm
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Hệ thống: "Không phải lấy trộm, vậy cô còn lén lén lút lút! ""Câm mồm!" Lần này đến lượt Diệp Chiêu cảnh cáo: "Đừng cản trở ta làm việc vào thời khắc mẫu chốt."Hệ thống giận dữ đến mức ngũ quan vặn vẹo: "! "Diệp Chiêu định đóng ngăn kéo lại thì thấy bác gái đang đánh chửi Diệp Tiểu Cầm trên sân thượng, đây còn là có khách nên đã bớt đi nhiều, những gì Diệp Tiểu Cầm trải qua chính là mô phỏng lại những gì nguyên thân của Diệp Chiêu từng trải qua.Diệp Chiêu nhìn vết bỏng trên tay, nó do bác gái gây ra khi cô còn bé.Ký ức của nguyên thân dường như đang thức tỉnh trong dòng máu, cô lôi quyển sổ tiết kiệm màu đỏ ra, xé nát thành từng mảnh, sau đó vo thành một cục ném lên nóc tủ quần áo.Hệ thống bất đắc dĩ hô lên: "Cô làm vậy là không được!"Được hay không được là do cô quyết định.Lấy sổ tiết kiệm chỉ là chuyện nhỏ, Bạch Vận Liên muốn dễ dàng làm mẹ kế của cô, đã từng hỏi cô chưa?Sau bữa tối, đám đàn ông ngồi tán gẫu trong phòng khách.Tiếng tivi rất to, tiếng nói chuyện còn to hơn.Diệp Chiêu tiện tay cầm một quyển sách, ngồi trước bàn học lật xem.Thực ra cô đọc không vào, chỉ đang giả vờ mà thôi.Nếu tất cả thuận lời, giờ này ngày mai, cô đã ở trên xe lửa rồi.Hệ thống lải nhải mắng mỏ cô một tràng.Khoảng thời gian sống chung với hệ thống, Diệp Chiêu đã sớm hiểu tính nết nó, chỉ là một người máy thùng rỗng kêu to, mà lại còn nhỏ tuổi, dỗ dành chút là được rồi.Ngoài cửa có tiếng động.Diệp Chiêu quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vận Liên cầm một miếng dưa hấu đi vào."Tiểu Chiêu, sao con lại ở một mình trong phòng vậy?"Bạch Vận Liên có mái tóc hơi quăn, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt.Bà ta đi tới đưa miếng dưa hấu cho Diệp Chiêu: "Con ăn dưa hấu đi, ngọt lắm."Diệp Chiêu biết đây là viên đạn bọc đường, trong sách thì Bạch Vận Liên chính là một đóa sen trắng thảo mai, thủ đoạn cao hơn bác Hai rất nhiều.Bà ta không bới móc thói xấu của Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Diệp Định Quốc tự bới lỗi con gái mình.Nguyên thân sinh non, vốn không đủ thông minh, chỉ số EQ cũng không cao, nên dễ bị châm ngòi.Sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn gia sản cho con gái kế Bạch Lộ không có mối quan hệ máu mủ, nguyên thân lập tức đi lên con đường hắc hóa không lối về.Diệp Chiêu gập sách lại, lễ phép mỉm cười.Thôi cô cố mà ăn viên đạn bọc đường này trước vậy.Cô nhận miếng dưa hấu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn dì Bạch.".
Hệ thống: "Không phải lấy trộm, vậy cô còn lén lén lút lút! ""Câm mồm!" Lần này đến lượt Diệp Chiêu cảnh cáo: "Đừng cản trở ta làm việc vào thời khắc mẫu chốt.
"Hệ thống giận dữ đến mức ngũ quan vặn vẹo: "! "Diệp Chiêu định đóng ngăn kéo lại thì thấy bác gái đang đánh chửi Diệp Tiểu Cầm trên sân thượng, đây còn là có khách nên đã bớt đi nhiều, những gì Diệp Tiểu Cầm trải qua chính là mô phỏng lại những gì nguyên thân của Diệp Chiêu từng trải qua.
Diệp Chiêu nhìn vết bỏng trên tay, nó do bác gái gây ra khi cô còn bé.
Ký ức của nguyên thân dường như đang thức tỉnh trong dòng máu, cô lôi quyển sổ tiết kiệm màu đỏ ra, xé nát thành từng mảnh, sau đó vo thành một cục ném lên nóc tủ quần áo.
Hệ thống bất đắc dĩ hô lên: "Cô làm vậy là không được!"Được hay không được là do cô quyết định.
Lấy sổ tiết kiệm chỉ là chuyện nhỏ, Bạch Vận Liên muốn dễ dàng làm mẹ kế của cô, đã từng hỏi cô chưa?Sau bữa tối, đám đàn ông ngồi tán gẫu trong phòng khách.
Tiếng tivi rất to, tiếng nói chuyện còn to hơn.
Diệp Chiêu tiện tay cầm một quyển sách, ngồi trước bàn học lật xem.
Thực ra cô đọc không vào, chỉ đang giả vờ mà thôi.
Nếu tất cả thuận lời, giờ này ngày mai, cô đã ở trên xe lửa rồi.
Hệ thống lải nhải mắng mỏ cô một tràng.
Khoảng thời gian sống chung với hệ thống, Diệp Chiêu đã sớm hiểu tính nết nó, chỉ là một người máy thùng rỗng kêu to, mà lại còn nhỏ tuổi, dỗ dành chút là được rồi.
Ngoài cửa có tiếng động.
Diệp Chiêu quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vận Liên cầm một miếng dưa hấu đi vào.
"Tiểu Chiêu, sao con lại ở một mình trong phòng vậy?"Bạch Vận Liên có mái tóc hơi quăn, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt.
Bà ta đi tới đưa miếng dưa hấu cho Diệp Chiêu: "Con ăn dưa hấu đi, ngọt lắm.
"Diệp Chiêu biết đây là viên đạn bọc đường, trong sách thì Bạch Vận Liên chính là một đóa sen trắng thảo mai, thủ đoạn cao hơn bác Hai rất nhiều.
Bà ta không bới móc thói xấu của Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Diệp Định Quốc tự bới lỗi con gái mình.
Nguyên thân sinh non, vốn không đủ thông minh, chỉ số EQ cũng không cao, nên dễ bị châm ngòi.
Sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn gia sản cho con gái kế Bạch Lộ không có mối quan hệ máu mủ, nguyên thân lập tức đi lên con đường hắc hóa không lối về.
Diệp Chiêu gập sách lại, lễ phép mỉm cười.
Thôi cô cố mà ăn viên đạn bọc đường này trước vậy.
Cô nhận miếng dưa hấu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn dì Bạch.
".
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Hệ thống: "Không phải lấy trộm, vậy cô còn lén lén lút lút! ""Câm mồm!" Lần này đến lượt Diệp Chiêu cảnh cáo: "Đừng cản trở ta làm việc vào thời khắc mẫu chốt."Hệ thống giận dữ đến mức ngũ quan vặn vẹo: "! "Diệp Chiêu định đóng ngăn kéo lại thì thấy bác gái đang đánh chửi Diệp Tiểu Cầm trên sân thượng, đây còn là có khách nên đã bớt đi nhiều, những gì Diệp Tiểu Cầm trải qua chính là mô phỏng lại những gì nguyên thân của Diệp Chiêu từng trải qua.Diệp Chiêu nhìn vết bỏng trên tay, nó do bác gái gây ra khi cô còn bé.Ký ức của nguyên thân dường như đang thức tỉnh trong dòng máu, cô lôi quyển sổ tiết kiệm màu đỏ ra, xé nát thành từng mảnh, sau đó vo thành một cục ném lên nóc tủ quần áo.Hệ thống bất đắc dĩ hô lên: "Cô làm vậy là không được!"Được hay không được là do cô quyết định.Lấy sổ tiết kiệm chỉ là chuyện nhỏ, Bạch Vận Liên muốn dễ dàng làm mẹ kế của cô, đã từng hỏi cô chưa?Sau bữa tối, đám đàn ông ngồi tán gẫu trong phòng khách.Tiếng tivi rất to, tiếng nói chuyện còn to hơn.Diệp Chiêu tiện tay cầm một quyển sách, ngồi trước bàn học lật xem.Thực ra cô đọc không vào, chỉ đang giả vờ mà thôi.Nếu tất cả thuận lời, giờ này ngày mai, cô đã ở trên xe lửa rồi.Hệ thống lải nhải mắng mỏ cô một tràng.Khoảng thời gian sống chung với hệ thống, Diệp Chiêu đã sớm hiểu tính nết nó, chỉ là một người máy thùng rỗng kêu to, mà lại còn nhỏ tuổi, dỗ dành chút là được rồi.Ngoài cửa có tiếng động.Diệp Chiêu quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vận Liên cầm một miếng dưa hấu đi vào."Tiểu Chiêu, sao con lại ở một mình trong phòng vậy?"Bạch Vận Liên có mái tóc hơi quăn, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt.Bà ta đi tới đưa miếng dưa hấu cho Diệp Chiêu: "Con ăn dưa hấu đi, ngọt lắm."Diệp Chiêu biết đây là viên đạn bọc đường, trong sách thì Bạch Vận Liên chính là một đóa sen trắng thảo mai, thủ đoạn cao hơn bác Hai rất nhiều.Bà ta không bới móc thói xấu của Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Diệp Định Quốc tự bới lỗi con gái mình.Nguyên thân sinh non, vốn không đủ thông minh, chỉ số EQ cũng không cao, nên dễ bị châm ngòi.Sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn gia sản cho con gái kế Bạch Lộ không có mối quan hệ máu mủ, nguyên thân lập tức đi lên con đường hắc hóa không lối về.Diệp Chiêu gập sách lại, lễ phép mỉm cười.Thôi cô cố mà ăn viên đạn bọc đường này trước vậy.Cô nhận miếng dưa hấu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn dì Bạch.".