Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 11: 11: Trộm Hộ Khẩu 1

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Định Quốc nằm ngủ trong phòng của em út.Em út ngủ cùng ba mẹ.Đêm xuống, trong phòng dần lạnh.Diệp Chiêu nằm ở ngoài cùng, kế bên là Tiểu Cầm, tận cùng là Diệp Tiểu Trân.Cửa sổ phòng các cô mở ra, ngoài đường im ắng.Ba gian phòng nhà họ Diệp đều mở cửa phòng ngủ khi trời nóng.Tiếng ngáy của hai bác liên tục vang lên.Khi đồng hồ treo tường ngoài phòng khách vang lên ba tiếng, Diệp Chiêu lặng lẽ bò dậy.Cô rón rén đi vào phòng em út.Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, khi đã quen với bóng tối ban đêm là có thể nhìn thấy rõ ba cô nằm trên giường, một tay gối lên đầu, gần như không có tiếng ngáy nào.Túi du lịch mà Diệp Định Quốc luôn mang bên mình được đặt ở cuối giường, ở nơi mà cô có thể dễ lấy được.Nhưng điều phiền toái là chân của ba cô đặt trên túi.Trong tình huống không đánh thức ba cô mà muốn rút túi du lịch này ra thì khá là khó.Hệ thống đang ngủ chợt tỉnh giấc: "Cô lại định làm chuyện trái pháp luật gì sao? Không được làm."Diệp Chiêu không để ý tới hệ thống.Cô đứng ở cuối giường một lát, ba cô vẫn nằm im không nhúc nhích, dường như sẽ ngủ như vậy tới sáng.Cô không thể tiếp tục chờ đợi như thế.Diệp Chiêu đi tới phòng khách, rót một cốc nước suôi để nguội rồi quay lại phòng em út.Diệp Định Quốc vẫn giữ nguyên tư thế trước, hoàn toàn không hề di chuyển.Diệp Chiêu giơ tay kéo bật điện, đánh bạo đi tới đẩy ba cô."Ba, có phải ba muốn uống nước không?"Diệp Định Quốc đang thìu thìu ngủ, bị đẩy thì tỉnh lại.Thấy con gái đứng trước giường, ông ta đang không biết có chuyện gì, lại nghe Diệp Chiêu nói: "Ban nãy ba bảo khát nước, nên con đi rót nước cho ba."Diệp Định Quốc uống nhiều rượu nên đúng là khát thật.Ông ta cho rằng mình nói mớ muốn uống nước nên được Diệp Chiêu nghe thấy.Ông ta ngồi dậy, liếc nhìn con gái.Không biết sao mà lần này trở về, tuy Diệp Chiêu chống đối ông ta, nhưng lại không đáng ghét như trước nữa.Biết tranh cãi còn tốt hơn là kẻ ngu đần.Trong thế giới của Diệp Định Quốc, không thông minh là nguồn gốc tội lỗi.Ừng ực, ông ta uống sạch cốc nước mà Diệp Chiêu đưa cho."Dì Bạch của mày đâu?"Xem ra là ngủ tới mơ hồ rồi.Diệp Chiêu đáp: "Dì ấy về nhà anh trai rồi."Diệp Định Quốc dường như nhớ ra.Ông ta cầm đồng hồ trên đầu giường nhìn thời gian, đã hơn ba giờ.Diệp Chiêu vừa định nhắc ông ta có muốn đi vệ sinh không thì Diệp Định Quốc đã đứng dậy, hơi lảo đảo bước ra ngoài..

Diệp Định Quốc nằm ngủ trong phòng của em út.

Em út ngủ cùng ba mẹ.

Đêm xuống, trong phòng dần lạnh.

Diệp Chiêu nằm ở ngoài cùng, kế bên là Tiểu Cầm, tận cùng là Diệp Tiểu Trân.

Cửa sổ phòng các cô mở ra, ngoài đường im ắng.

Ba gian phòng nhà họ Diệp đều mở cửa phòng ngủ khi trời nóng.

Tiếng ngáy của hai bác liên tục vang lên.

Khi đồng hồ treo tường ngoài phòng khách vang lên ba tiếng, Diệp Chiêu lặng lẽ bò dậy.

Cô rón rén đi vào phòng em út.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, khi đã quen với bóng tối ban đêm là có thể nhìn thấy rõ ba cô nằm trên giường, một tay gối lên đầu, gần như không có tiếng ngáy nào.

Túi du lịch mà Diệp Định Quốc luôn mang bên mình được đặt ở cuối giường, ở nơi mà cô có thể dễ lấy được.

Nhưng điều phiền toái là chân của ba cô đặt trên túi.

Trong tình huống không đánh thức ba cô mà muốn rút túi du lịch này ra thì khá là khó.

Hệ thống đang ngủ chợt tỉnh giấc: "Cô lại định làm chuyện trái pháp luật gì sao? Không được làm.

"Diệp Chiêu không để ý tới hệ thống.

Cô đứng ở cuối giường một lát, ba cô vẫn nằm im không nhúc nhích, dường như sẽ ngủ như vậy tới sáng.

Cô không thể tiếp tục chờ đợi như thế.

Diệp Chiêu đi tới phòng khách, rót một cốc nước suôi để nguội rồi quay lại phòng em út.

Diệp Định Quốc vẫn giữ nguyên tư thế trước, hoàn toàn không hề di chuyển.

Diệp Chiêu giơ tay kéo bật điện, đánh bạo đi tới đẩy ba cô.

"Ba, có phải ba muốn uống nước không?"Diệp Định Quốc đang thìu thìu ngủ, bị đẩy thì tỉnh lại.

Thấy con gái đứng trước giường, ông ta đang không biết có chuyện gì, lại nghe Diệp Chiêu nói: "Ban nãy ba bảo khát nước, nên con đi rót nước cho ba.

"Diệp Định Quốc uống nhiều rượu nên đúng là khát thật.

Ông ta cho rằng mình nói mớ muốn uống nước nên được Diệp Chiêu nghe thấy.

Ông ta ngồi dậy, liếc nhìn con gái.

Không biết sao mà lần này trở về, tuy Diệp Chiêu chống đối ông ta, nhưng lại không đáng ghét như trước nữa.

Biết tranh cãi còn tốt hơn là kẻ ngu đần.

Trong thế giới của Diệp Định Quốc, không thông minh là nguồn gốc tội lỗi.

Ừng ực, ông ta uống sạch cốc nước mà Diệp Chiêu đưa cho.

"Dì Bạch của mày đâu?"Xem ra là ngủ tới mơ hồ rồi.

Diệp Chiêu đáp: "Dì ấy về nhà anh trai rồi.

"Diệp Định Quốc dường như nhớ ra.

Ông ta cầm đồng hồ trên đầu giường nhìn thời gian, đã hơn ba giờ.

Diệp Chiêu vừa định nhắc ông ta có muốn đi vệ sinh không thì Diệp Định Quốc đã đứng dậy, hơi lảo đảo bước ra ngoài.

.

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Định Quốc nằm ngủ trong phòng của em út.Em út ngủ cùng ba mẹ.Đêm xuống, trong phòng dần lạnh.Diệp Chiêu nằm ở ngoài cùng, kế bên là Tiểu Cầm, tận cùng là Diệp Tiểu Trân.Cửa sổ phòng các cô mở ra, ngoài đường im ắng.Ba gian phòng nhà họ Diệp đều mở cửa phòng ngủ khi trời nóng.Tiếng ngáy của hai bác liên tục vang lên.Khi đồng hồ treo tường ngoài phòng khách vang lên ba tiếng, Diệp Chiêu lặng lẽ bò dậy.Cô rón rén đi vào phòng em út.Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, khi đã quen với bóng tối ban đêm là có thể nhìn thấy rõ ba cô nằm trên giường, một tay gối lên đầu, gần như không có tiếng ngáy nào.Túi du lịch mà Diệp Định Quốc luôn mang bên mình được đặt ở cuối giường, ở nơi mà cô có thể dễ lấy được.Nhưng điều phiền toái là chân của ba cô đặt trên túi.Trong tình huống không đánh thức ba cô mà muốn rút túi du lịch này ra thì khá là khó.Hệ thống đang ngủ chợt tỉnh giấc: "Cô lại định làm chuyện trái pháp luật gì sao? Không được làm."Diệp Chiêu không để ý tới hệ thống.Cô đứng ở cuối giường một lát, ba cô vẫn nằm im không nhúc nhích, dường như sẽ ngủ như vậy tới sáng.Cô không thể tiếp tục chờ đợi như thế.Diệp Chiêu đi tới phòng khách, rót một cốc nước suôi để nguội rồi quay lại phòng em út.Diệp Định Quốc vẫn giữ nguyên tư thế trước, hoàn toàn không hề di chuyển.Diệp Chiêu giơ tay kéo bật điện, đánh bạo đi tới đẩy ba cô."Ba, có phải ba muốn uống nước không?"Diệp Định Quốc đang thìu thìu ngủ, bị đẩy thì tỉnh lại.Thấy con gái đứng trước giường, ông ta đang không biết có chuyện gì, lại nghe Diệp Chiêu nói: "Ban nãy ba bảo khát nước, nên con đi rót nước cho ba."Diệp Định Quốc uống nhiều rượu nên đúng là khát thật.Ông ta cho rằng mình nói mớ muốn uống nước nên được Diệp Chiêu nghe thấy.Ông ta ngồi dậy, liếc nhìn con gái.Không biết sao mà lần này trở về, tuy Diệp Chiêu chống đối ông ta, nhưng lại không đáng ghét như trước nữa.Biết tranh cãi còn tốt hơn là kẻ ngu đần.Trong thế giới của Diệp Định Quốc, không thông minh là nguồn gốc tội lỗi.Ừng ực, ông ta uống sạch cốc nước mà Diệp Chiêu đưa cho."Dì Bạch của mày đâu?"Xem ra là ngủ tới mơ hồ rồi.Diệp Chiêu đáp: "Dì ấy về nhà anh trai rồi."Diệp Định Quốc dường như nhớ ra.Ông ta cầm đồng hồ trên đầu giường nhìn thời gian, đã hơn ba giờ.Diệp Chiêu vừa định nhắc ông ta có muốn đi vệ sinh không thì Diệp Định Quốc đã đứng dậy, hơi lảo đảo bước ra ngoài..

Chương 11: 11: Trộm Hộ Khẩu 1