Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 19: 19: Giận Quá Mất Khôn

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Định Quốc tức tới phát điên.Ông ta không hiểu ý nghĩ của con mình, không hiểu sao nó lại điên cuồng và không biết lý lẽ như vậy.Ông ta giận quá mất khôn:"Mày muốn so sánh với Bạch Lộ, mày có xứng không? Mày có biết con bé thi thử được bao nhiêu điểm không? Mày còn nhớ lúc trước mày thi được bao nhiêu điểm không? Mày còn chẳng xứng xách giày cho con bé.Hôm nay vốn lên kế hoạch hẳn hoi rồi, nhưng đều bị mày phá rối hết.Đồ không biết trời cao đất dày.Mày nghĩ thế nào thế?Mày nói xem tại sao mày lại đột ngột muốn so với Bạch Lộ? Mày dựa vào cái gì mà so với con bé? Nếu thi đại học mà mày thi tốt hơn Bạch Lộ, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là bố luôn."Hệ thống đang hóng chuyện bên cạnh bị những lời này của Diệp Định Quốc k*ch th*ch tới mức hưng phấn kêu la: "Làm cho ông ta quỳ xuống, để ông ta quỳ."Diệp Chiêu thản nhiên cười lạnh một tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Đã biết.Con thi tốt hơn Bạch Lộ, ba sẽ quỳ xuống gọi con là bố.Ba đừng có nuốt lời đấy."Diệp Định Quốc phát điên: "Mẹ kiếp, mày nhanh chóng quay về cho tao."Diệp Chiêu lập tức hỏi: "Ba, ba còn nhớ sinh nhật của con không?"Diệp Định Quốc ngây ngẩn cả người.Ông ta dường như đang cố gắng nhớ lại xem Diệp Chiêu sinh ra vào ngày nào.Ngày đó, ông ta không thể nào quên được.Cả đời này ông ta cũng khó lòng quên nổi.Ngày đó, ông ta run rẩy cầm kéo cắt cuống rốn, trên tay đầy là máu, chỗ nào cũng là máu, ông ta không thể quên được.Bên tai vang lên tiếng xe lửa thổi còi, Diệp Chiêu không chờ được đáp án, cô trực tiếp cúp máy.Diệp Chiêu chợp mắt chừng hai ba tiếng là tỉnh.Giường rất nhỏ, nên để tránh chèn ép Tiểu Cầm, cô nhẹ nhàng xoay người hướng ra ngoài.Trên tàu rất yên tĩnh, hành khách đều đang ngủ say, trong tai đầy những tiếng bánh tàu ma sát đường ray.Cô nhất định phải sinh tồn được ở nơi đây, bất kể là dùng cách gì, bởi cô không muốn trở lại thế giới cũ nữa.Không chỉ vì trở về thì sẽ phải làm người thực vật, mà thế giới đó đã sớm không còn người hay vật khiến cô nhung nhớ, chỉ toàn những ký ức tồi tệ.Cô vĩnh viễn không quên được cảnh bị đưa tới cô nhi viện khi mình năm tuổi.Đám bạn nhỏ đều tránh né cô, những ánh mắt dò xét, vừa quay người đi thì nghe thấy những lời ra tiếng vào về chính cô.Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, tiếc rằng gia đình ấm áp ấy đã vỡ nát trong thời kỳ đại suy thoái kinh tế..

Diệp Định Quốc tức tới phát điên.

Ông ta không hiểu ý nghĩ của con mình, không hiểu sao nó lại điên cuồng và không biết lý lẽ như vậy.

Ông ta giận quá mất khôn:"Mày muốn so sánh với Bạch Lộ, mày có xứng không? Mày có biết con bé thi thử được bao nhiêu điểm không? Mày còn nhớ lúc trước mày thi được bao nhiêu điểm không? Mày còn chẳng xứng xách giày cho con bé.

Hôm nay vốn lên kế hoạch hẳn hoi rồi, nhưng đều bị mày phá rối hết.

Đồ không biết trời cao đất dày.

Mày nghĩ thế nào thế?Mày nói xem tại sao mày lại đột ngột muốn so với Bạch Lộ? Mày dựa vào cái gì mà so với con bé? Nếu thi đại học mà mày thi tốt hơn Bạch Lộ, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là bố luôn.

"Hệ thống đang hóng chuyện bên cạnh bị những lời này của Diệp Định Quốc k*ch th*ch tới mức hưng phấn kêu la: "Làm cho ông ta quỳ xuống, để ông ta quỳ.

"Diệp Chiêu thản nhiên cười lạnh một tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Đã biết.

Con thi tốt hơn Bạch Lộ, ba sẽ quỳ xuống gọi con là bố.

Ba đừng có nuốt lời đấy.

"Diệp Định Quốc phát điên: "Mẹ kiếp, mày nhanh chóng quay về cho tao.

"Diệp Chiêu lập tức hỏi: "Ba, ba còn nhớ sinh nhật của con không?"Diệp Định Quốc ngây ngẩn cả người.

Ông ta dường như đang cố gắng nhớ lại xem Diệp Chiêu sinh ra vào ngày nào.

Ngày đó, ông ta không thể nào quên được.

Cả đời này ông ta cũng khó lòng quên nổi.

Ngày đó, ông ta run rẩy cầm kéo cắt cuống rốn, trên tay đầy là máu, chỗ nào cũng là máu, ông ta không thể quên được.

Bên tai vang lên tiếng xe lửa thổi còi, Diệp Chiêu không chờ được đáp án, cô trực tiếp cúp máy.

Diệp Chiêu chợp mắt chừng hai ba tiếng là tỉnh.

Giường rất nhỏ, nên để tránh chèn ép Tiểu Cầm, cô nhẹ nhàng xoay người hướng ra ngoài.

Trên tàu rất yên tĩnh, hành khách đều đang ngủ say, trong tai đầy những tiếng bánh tàu ma sát đường ray.

Cô nhất định phải sinh tồn được ở nơi đây, bất kể là dùng cách gì, bởi cô không muốn trở lại thế giới cũ nữa.

Không chỉ vì trở về thì sẽ phải làm người thực vật, mà thế giới đó đã sớm không còn người hay vật khiến cô nhung nhớ, chỉ toàn những ký ức tồi tệ.

Cô vĩnh viễn không quên được cảnh bị đưa tới cô nhi viện khi mình năm tuổi.

Đám bạn nhỏ đều tránh né cô, những ánh mắt dò xét, vừa quay người đi thì nghe thấy những lời ra tiếng vào về chính cô.

Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, tiếc rằng gia đình ấm áp ấy đã vỡ nát trong thời kỳ đại suy thoái kinh tế.

.

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Định Quốc tức tới phát điên.Ông ta không hiểu ý nghĩ của con mình, không hiểu sao nó lại điên cuồng và không biết lý lẽ như vậy.Ông ta giận quá mất khôn:"Mày muốn so sánh với Bạch Lộ, mày có xứng không? Mày có biết con bé thi thử được bao nhiêu điểm không? Mày còn nhớ lúc trước mày thi được bao nhiêu điểm không? Mày còn chẳng xứng xách giày cho con bé.Hôm nay vốn lên kế hoạch hẳn hoi rồi, nhưng đều bị mày phá rối hết.Đồ không biết trời cao đất dày.Mày nghĩ thế nào thế?Mày nói xem tại sao mày lại đột ngột muốn so với Bạch Lộ? Mày dựa vào cái gì mà so với con bé? Nếu thi đại học mà mày thi tốt hơn Bạch Lộ, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là bố luôn."Hệ thống đang hóng chuyện bên cạnh bị những lời này của Diệp Định Quốc k*ch th*ch tới mức hưng phấn kêu la: "Làm cho ông ta quỳ xuống, để ông ta quỳ."Diệp Chiêu thản nhiên cười lạnh một tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Đã biết.Con thi tốt hơn Bạch Lộ, ba sẽ quỳ xuống gọi con là bố.Ba đừng có nuốt lời đấy."Diệp Định Quốc phát điên: "Mẹ kiếp, mày nhanh chóng quay về cho tao."Diệp Chiêu lập tức hỏi: "Ba, ba còn nhớ sinh nhật của con không?"Diệp Định Quốc ngây ngẩn cả người.Ông ta dường như đang cố gắng nhớ lại xem Diệp Chiêu sinh ra vào ngày nào.Ngày đó, ông ta không thể nào quên được.Cả đời này ông ta cũng khó lòng quên nổi.Ngày đó, ông ta run rẩy cầm kéo cắt cuống rốn, trên tay đầy là máu, chỗ nào cũng là máu, ông ta không thể quên được.Bên tai vang lên tiếng xe lửa thổi còi, Diệp Chiêu không chờ được đáp án, cô trực tiếp cúp máy.Diệp Chiêu chợp mắt chừng hai ba tiếng là tỉnh.Giường rất nhỏ, nên để tránh chèn ép Tiểu Cầm, cô nhẹ nhàng xoay người hướng ra ngoài.Trên tàu rất yên tĩnh, hành khách đều đang ngủ say, trong tai đầy những tiếng bánh tàu ma sát đường ray.Cô nhất định phải sinh tồn được ở nơi đây, bất kể là dùng cách gì, bởi cô không muốn trở lại thế giới cũ nữa.Không chỉ vì trở về thì sẽ phải làm người thực vật, mà thế giới đó đã sớm không còn người hay vật khiến cô nhung nhớ, chỉ toàn những ký ức tồi tệ.Cô vĩnh viễn không quên được cảnh bị đưa tới cô nhi viện khi mình năm tuổi.Đám bạn nhỏ đều tránh né cô, những ánh mắt dò xét, vừa quay người đi thì nghe thấy những lời ra tiếng vào về chính cô.Cô sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, tiếc rằng gia đình ấm áp ấy đã vỡ nát trong thời kỳ đại suy thoái kinh tế..

Chương 19: 19: Giận Quá Mất Khôn