Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…
Chương 35: 35: Nhà Máy Đồ Chơi
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Trong lòng Diệp Chiêu bực bội như muốn trút ra, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của bé chim cút mà cô không nỡ lòng mắng mỏ.Cô đành kìm nén xuống, mắng Tiểu Cầm vài câu.Tiểu Cầm đảm bảo sau này không đi nhặt ve chai nữa thì cô mới thôi.Nghĩ lại thì vẫn nợ Bking một ơn huệ, Diệp Chiêu bèn khó hiểu: "Em nhặt những mẩu sắt này còn chưa đủ trả ơn huệ ấy!"Tiểu Cầm lập tức nói với vẻ mặt sùng bái: "Anh trai là người tốt, anh ấy giỏi lắm, có một tên xấu xa muốn tới cướp sắt của em, mà anh trai chỉ hai ba cái đã đuổi người ta đi rồi."Thôn bá mà không lợi hại ư?Diệp Chiêu trừng em gái một cái, luôn mồm gọi anh trai, nghe thân thiết quá đấy.***Sáng sớm hôm sau, Diệp Chiêu dậy định đi đồn công an làm chứng minh thư.Nào ngờ người chuyện làm hộ tịch không ở, bảo cô chiều hãy tới.Diệp Chiêu đành phải ăn trưa xong mới đi.Chứng minh thư thì làm nhanh thôi, nhưng phải chờ mười ngày mới lấy được.Diệp Chiêu làm giấy chứng minh thư tạm thời trước.Ra khỏi đồn công an, cô mở sổ ghi điện thoại gọi cho chú Tô Ứng Dân, bạn thân của ba cô.Tô Ứng Dân và Diệp Định Quốc là thanh niên trí thức từ Uyển thành xuống vùng quê.Năm đó bọn họ không nhận được suất về thành phố, ở lại làng chài nhỏ này đâm ra trong cái rủi có cái may, gặp được cơ hội cải cách mở cửa.Làng chài nhỏ biến thành đặc khu kinh tế, bọn họ nằm trong nhóm những người tham gia kinh doanh làm giàu sớm nhất.Diệp Định Quốc dựa vào buôn vỏ hàu lời được một khoản tiền, sau đó mở xưởng gia công.Xưởng này có quy mô càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành nhà máy đồ chơi Eileen bây giờ.Vì chuyển nhà nên ban đầu Tô Ứng Dân khá bảo thủ.Sau này ông ta mới nhập cổ phần vào nhà máy đồ chơi, trở thành cổ đông thứ hai.Nhưng ông ta có chút tài giỏi, chính là năng lực quản lý cực tốt, bởi vậy Diệp Định Quốc rất ỷ lại vào ông ta.Mỗi lần Tô Ứng Dân về Uyển thành thì đều tới thăm Diệp Chiêu.Bởi vì hai vợ chồng ông ta làm thanh niên trí thức, đều là bạn tốt của mẹ Diệp Chiêu.Trong sách, sau này khi nguyên thân đấu với Bạch Lộ thì Tô Ứng Dân nghiêng về Diệp Chiêu.Chỉ là nguyên thân quá ăn hại, có chú Tô hỗ trợ mà còn không đấu thắng được Bạch Lộ.Tô Ứng Dân nhận được điện thoại của Diệp Chiêu, dường như ông cũng không hề tỏ ra bất ngờ.Hẳn là Diệp Định Quốc biết Diệp Chiêu tới Thâm Quyến nên đã báo qua với ông ta trước.Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu tới xưởng tìm ông ta.Nhà máy đồ chơi Eileen, gần như không ai ở Tăng Ốc Vi này mà không biết.Diệp Chiêu từ buồng điện thoại đi bộ qua đó cũng chỉ mất vài phút..
Trong lòng Diệp Chiêu bực bội như muốn trút ra, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của bé chim cút mà cô không nỡ lòng mắng mỏ.
Cô đành kìm nén xuống, mắng Tiểu Cầm vài câu.
Tiểu Cầm đảm bảo sau này không đi nhặt ve chai nữa thì cô mới thôi.
Nghĩ lại thì vẫn nợ Bking một ơn huệ, Diệp Chiêu bèn khó hiểu: "Em nhặt những mẩu sắt này còn chưa đủ trả ơn huệ ấy!"Tiểu Cầm lập tức nói với vẻ mặt sùng bái: "Anh trai là người tốt, anh ấy giỏi lắm, có một tên xấu xa muốn tới cướp sắt của em, mà anh trai chỉ hai ba cái đã đuổi người ta đi rồi.
"Thôn bá mà không lợi hại ư?Diệp Chiêu trừng em gái một cái, luôn mồm gọi anh trai, nghe thân thiết quá đấy.
***Sáng sớm hôm sau, Diệp Chiêu dậy định đi đồn công an làm chứng minh thư.
Nào ngờ người chuyện làm hộ tịch không ở, bảo cô chiều hãy tới.
Diệp Chiêu đành phải ăn trưa xong mới đi.
Chứng minh thư thì làm nhanh thôi, nhưng phải chờ mười ngày mới lấy được.
Diệp Chiêu làm giấy chứng minh thư tạm thời trước.
Ra khỏi đồn công an, cô mở sổ ghi điện thoại gọi cho chú Tô Ứng Dân, bạn thân của ba cô.
Tô Ứng Dân và Diệp Định Quốc là thanh niên trí thức từ Uyển thành xuống vùng quê.
Năm đó bọn họ không nhận được suất về thành phố, ở lại làng chài nhỏ này đâm ra trong cái rủi có cái may, gặp được cơ hội cải cách mở cửa.
Làng chài nhỏ biến thành đặc khu kinh tế, bọn họ nằm trong nhóm những người tham gia kinh doanh làm giàu sớm nhất.
Diệp Định Quốc dựa vào buôn vỏ hàu lời được một khoản tiền, sau đó mở xưởng gia công.
Xưởng này có quy mô càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành nhà máy đồ chơi Eileen bây giờ.
Vì chuyển nhà nên ban đầu Tô Ứng Dân khá bảo thủ.
Sau này ông ta mới nhập cổ phần vào nhà máy đồ chơi, trở thành cổ đông thứ hai.
Nhưng ông ta có chút tài giỏi, chính là năng lực quản lý cực tốt, bởi vậy Diệp Định Quốc rất ỷ lại vào ông ta.
Mỗi lần Tô Ứng Dân về Uyển thành thì đều tới thăm Diệp Chiêu.
Bởi vì hai vợ chồng ông ta làm thanh niên trí thức, đều là bạn tốt của mẹ Diệp Chiêu.
Trong sách, sau này khi nguyên thân đấu với Bạch Lộ thì Tô Ứng Dân nghiêng về Diệp Chiêu.
Chỉ là nguyên thân quá ăn hại, có chú Tô hỗ trợ mà còn không đấu thắng được Bạch Lộ.
Tô Ứng Dân nhận được điện thoại của Diệp Chiêu, dường như ông cũng không hề tỏ ra bất ngờ.
Hẳn là Diệp Định Quốc biết Diệp Chiêu tới Thâm Quyến nên đã báo qua với ông ta trước.
Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu tới xưởng tìm ông ta.
Nhà máy đồ chơi Eileen, gần như không ai ở Tăng Ốc Vi này mà không biết.
Diệp Chiêu từ buồng điện thoại đi bộ qua đó cũng chỉ mất vài phút.
.
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Trong lòng Diệp Chiêu bực bội như muốn trút ra, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của bé chim cút mà cô không nỡ lòng mắng mỏ.Cô đành kìm nén xuống, mắng Tiểu Cầm vài câu.Tiểu Cầm đảm bảo sau này không đi nhặt ve chai nữa thì cô mới thôi.Nghĩ lại thì vẫn nợ Bking một ơn huệ, Diệp Chiêu bèn khó hiểu: "Em nhặt những mẩu sắt này còn chưa đủ trả ơn huệ ấy!"Tiểu Cầm lập tức nói với vẻ mặt sùng bái: "Anh trai là người tốt, anh ấy giỏi lắm, có một tên xấu xa muốn tới cướp sắt của em, mà anh trai chỉ hai ba cái đã đuổi người ta đi rồi."Thôn bá mà không lợi hại ư?Diệp Chiêu trừng em gái một cái, luôn mồm gọi anh trai, nghe thân thiết quá đấy.***Sáng sớm hôm sau, Diệp Chiêu dậy định đi đồn công an làm chứng minh thư.Nào ngờ người chuyện làm hộ tịch không ở, bảo cô chiều hãy tới.Diệp Chiêu đành phải ăn trưa xong mới đi.Chứng minh thư thì làm nhanh thôi, nhưng phải chờ mười ngày mới lấy được.Diệp Chiêu làm giấy chứng minh thư tạm thời trước.Ra khỏi đồn công an, cô mở sổ ghi điện thoại gọi cho chú Tô Ứng Dân, bạn thân của ba cô.Tô Ứng Dân và Diệp Định Quốc là thanh niên trí thức từ Uyển thành xuống vùng quê.Năm đó bọn họ không nhận được suất về thành phố, ở lại làng chài nhỏ này đâm ra trong cái rủi có cái may, gặp được cơ hội cải cách mở cửa.Làng chài nhỏ biến thành đặc khu kinh tế, bọn họ nằm trong nhóm những người tham gia kinh doanh làm giàu sớm nhất.Diệp Định Quốc dựa vào buôn vỏ hàu lời được một khoản tiền, sau đó mở xưởng gia công.Xưởng này có quy mô càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành nhà máy đồ chơi Eileen bây giờ.Vì chuyển nhà nên ban đầu Tô Ứng Dân khá bảo thủ.Sau này ông ta mới nhập cổ phần vào nhà máy đồ chơi, trở thành cổ đông thứ hai.Nhưng ông ta có chút tài giỏi, chính là năng lực quản lý cực tốt, bởi vậy Diệp Định Quốc rất ỷ lại vào ông ta.Mỗi lần Tô Ứng Dân về Uyển thành thì đều tới thăm Diệp Chiêu.Bởi vì hai vợ chồng ông ta làm thanh niên trí thức, đều là bạn tốt của mẹ Diệp Chiêu.Trong sách, sau này khi nguyên thân đấu với Bạch Lộ thì Tô Ứng Dân nghiêng về Diệp Chiêu.Chỉ là nguyên thân quá ăn hại, có chú Tô hỗ trợ mà còn không đấu thắng được Bạch Lộ.Tô Ứng Dân nhận được điện thoại của Diệp Chiêu, dường như ông cũng không hề tỏ ra bất ngờ.Hẳn là Diệp Định Quốc biết Diệp Chiêu tới Thâm Quyến nên đã báo qua với ông ta trước.Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu tới xưởng tìm ông ta.Nhà máy đồ chơi Eileen, gần như không ai ở Tăng Ốc Vi này mà không biết.Diệp Chiêu từ buồng điện thoại đi bộ qua đó cũng chỉ mất vài phút..