Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…
Chương 37: 37: Bị Chặn 2
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Công nhân nào dám chọc vào người của bên văn phòng.Lý Thụy Hương định kéo Diệp Chiêu đi, Cao Nguyệt Nguyệt thờ ơ thì đã quay người đi trước vài bước rồi.Diệp Chiêu nhìn người phụ nữ kia: "Tôi tới tìm chú Tô Ứng Dân."Người phụ nữ kia lại quan sát Diệp Chiêu, thấy cô khá quen mắt.Bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày, vờ như không nghe thấy lời Diệp Chiêu nói, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi: "Lão Lý! Lão Lý! Đuổi hết đi, đừng cho người vớ vẩn vào đây."Chú bảo vệ hớt ha hớt hải chạy tới.Diệp Chiêu quan sát người phụ nữ này, khuôn mặt trông giống Bạch Vận Liên vài phần, chẳng lẽ là em gái Bạch Vận Bình của Bạch Vận Liên?Bạch Vận Liên quản lý tài vụ của nhà máy, còn Bạch Vận Bình quản lý nhân sự, xem ra khả năng rất cao là người này.Có lẽ lúc trước Bạch Vận Bình được xem ảnh chụp của Diệp Chiêu, nên bà ta mới nhận ra cô, nên mới vội vã đuổi cô đi như vậy.Diệp Chiêu cũng không còn thời gian nghĩ gì nhiều, cô trực tiếp hô lên với tòa văn phòng: "Tô Ứng Dân! Tô Ứng Dân! Chú Tô!""Gọi cái gì!" Người phụ nữ kia cuống lên: "Đừng có gọi, trên đó đang có khách quý đấy.Mau cút ra ngoài! Cút ngay!"Dứt lời, bà ta đẩy Diệp Chiêu một cái.Lúc này Lý Thụy Hương đã hiểu Diệp Chiêu tới đây không tìm cô ta, nhưng cô ta lại không biết Tô Ứng Dân là ai.Cô ta khẽ khuyên: "Tiểu Chiêu, lát nữa tôi sẽ tìm chú giúp cậu, giờ chúng ta ra ngoài trước."Mấy người phụ nữ ra ngoài văn phòng, đều xì xào hỏi nhau xem đang xảy ra chuyện gì.Lão Lý bảo vệ đã chạy tới.Ông ta không kiên nhẫn vẫy tay: "Đi đi.Cô bé ra ngoài trước đã, đừng làm bác khó xử."Cao Nguyệt Nguyệt giơ tay che mặt, bạn cũ làm cô ta quá mất mặt.Cô ta gọi Lý Thụy Hương: "Đi thôi.Phiền chết."Diệp Chiêu vừa vô duyên vô cớ bị đẩy một cái, đang cực kỳ khó chịu.Cô nhìn chằm chằm ả đàn bà đang vênh mặt hất hàm:"Tôi đã gọi cho chú Tô, chú ấy bảo tôi tới đây.Tôi ra ngoài rồi thì vẫn sẽ gọi cho chú ấy, tôi sẽ nói với chú ấy là một bà cô già không cho tôi vào, cứ phải đuổi tôi đi, bảo tôi cút...!Bà họ Bạch đúng không?"Nghe được ba từ "bà cô già" vô cùng chói tai, bà ta đang định nổi quạu thì lại nghe Diệp Chiêu hỏi có phải họ Bạch không, sắc mặt bà ta lập tức khó coi như phủ thêm một lớp bụi.Lúc trước bà ta nghe chị gái nói, con gái của ông chủ có chút ngu ngơ, ủa, ngu ngơ chỗ nào?Lão Lý bảo vệ là người thông minh, ông ta lập tức nhận ra điều gì, bèn hỏi: "Quản lý Bạch, hay là tôi đi hỏi Tô tổng nhé?"Quản lý Bạch?.
Công nhân nào dám chọc vào người của bên văn phòng.Lý Thụy Hương định kéo Diệp Chiêu đi, Cao Nguyệt Nguyệt thờ ơ thì đã quay người đi trước vài bước rồi.Diệp Chiêu nhìn người phụ nữ kia: "Tôi tới tìm chú Tô Ứng Dân."Người phụ nữ kia lại quan sát Diệp Chiêu, thấy cô khá quen mắt.Bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày, vờ như không nghe thấy lời Diệp Chiêu nói, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi: "Lão Lý! Lão Lý! Đuổi hết đi, đừng cho người vớ vẩn vào đây."Chú bảo vệ hớt ha hớt hải chạy tới.Diệp Chiêu quan sát người phụ nữ này, khuôn mặt trông giống Bạch Vận Liên vài phần, chẳng lẽ là em gái Bạch Vận Bình của Bạch Vận Liên?Bạch Vận Liên quản lý tài vụ của nhà máy, còn Bạch Vận Bình quản lý nhân sự, xem ra khả năng rất cao là người này.Có lẽ lúc trước Bạch Vận Bình được xem ảnh chụp của Diệp Chiêu, nên bà ta mới nhận ra cô, nên mới vội vã đuổi cô đi như vậy.Diệp Chiêu cũng không còn thời gian nghĩ gì nhiều, cô trực tiếp hô lên với tòa văn phòng: "Tô Ứng Dân! Tô Ứng Dân! Chú Tô!""Gọi cái gì!" Người phụ nữ kia cuống lên: "Đừng có gọi, trên đó đang có khách quý đấy.
Mau cút ra ngoài! Cút ngay!"Dứt lời, bà ta đẩy Diệp Chiêu một cái.Lúc này Lý Thụy Hương đã hiểu Diệp Chiêu tới đây không tìm cô ta, nhưng cô ta lại không biết Tô Ứng Dân là ai.Cô ta khẽ khuyên: "Tiểu Chiêu, lát nữa tôi sẽ tìm chú giúp cậu, giờ chúng ta ra ngoài trước."Mấy người phụ nữ ra ngoài văn phòng, đều xì xào hỏi nhau xem đang xảy ra chuyện gì.Lão Lý bảo vệ đã chạy tới.
Ông ta không kiên nhẫn vẫy tay: "Đi đi.
Cô bé ra ngoài trước đã, đừng làm bác khó xử."Cao Nguyệt Nguyệt giơ tay che mặt, bạn cũ làm cô ta quá mất mặt.
Cô ta gọi Lý Thụy Hương: "Đi thôi.
Phiền chết."Diệp Chiêu vừa vô duyên vô cớ bị đẩy một cái, đang cực kỳ khó chịu.Cô nhìn chằm chằm ả đàn bà đang vênh mặt hất hàm:"Tôi đã gọi cho chú Tô, chú ấy bảo tôi tới đây.
Tôi ra ngoài rồi thì vẫn sẽ gọi cho chú ấy, tôi sẽ nói với chú ấy là một bà cô già không cho tôi vào, cứ phải đuổi tôi đi, bảo tôi cút...!Bà họ Bạch đúng không?"Nghe được ba từ "bà cô già" vô cùng chói tai, bà ta đang định nổi quạu thì lại nghe Diệp Chiêu hỏi có phải họ Bạch không, sắc mặt bà ta lập tức khó coi như phủ thêm một lớp bụi.Lúc trước bà ta nghe chị gái nói, con gái của ông chủ có chút ngu ngơ, ủa, ngu ngơ chỗ nào?Lão Lý bảo vệ là người thông minh, ông ta lập tức nhận ra điều gì, bèn hỏi: "Quản lý Bạch, hay là tôi đi hỏi Tô tổng nhé?"Quản lý Bạch?.
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Công nhân nào dám chọc vào người của bên văn phòng.Lý Thụy Hương định kéo Diệp Chiêu đi, Cao Nguyệt Nguyệt thờ ơ thì đã quay người đi trước vài bước rồi.Diệp Chiêu nhìn người phụ nữ kia: "Tôi tới tìm chú Tô Ứng Dân."Người phụ nữ kia lại quan sát Diệp Chiêu, thấy cô khá quen mắt.Bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày, vờ như không nghe thấy lời Diệp Chiêu nói, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi: "Lão Lý! Lão Lý! Đuổi hết đi, đừng cho người vớ vẩn vào đây."Chú bảo vệ hớt ha hớt hải chạy tới.Diệp Chiêu quan sát người phụ nữ này, khuôn mặt trông giống Bạch Vận Liên vài phần, chẳng lẽ là em gái Bạch Vận Bình của Bạch Vận Liên?Bạch Vận Liên quản lý tài vụ của nhà máy, còn Bạch Vận Bình quản lý nhân sự, xem ra khả năng rất cao là người này.Có lẽ lúc trước Bạch Vận Bình được xem ảnh chụp của Diệp Chiêu, nên bà ta mới nhận ra cô, nên mới vội vã đuổi cô đi như vậy.Diệp Chiêu cũng không còn thời gian nghĩ gì nhiều, cô trực tiếp hô lên với tòa văn phòng: "Tô Ứng Dân! Tô Ứng Dân! Chú Tô!""Gọi cái gì!" Người phụ nữ kia cuống lên: "Đừng có gọi, trên đó đang có khách quý đấy.Mau cút ra ngoài! Cút ngay!"Dứt lời, bà ta đẩy Diệp Chiêu một cái.Lúc này Lý Thụy Hương đã hiểu Diệp Chiêu tới đây không tìm cô ta, nhưng cô ta lại không biết Tô Ứng Dân là ai.Cô ta khẽ khuyên: "Tiểu Chiêu, lát nữa tôi sẽ tìm chú giúp cậu, giờ chúng ta ra ngoài trước."Mấy người phụ nữ ra ngoài văn phòng, đều xì xào hỏi nhau xem đang xảy ra chuyện gì.Lão Lý bảo vệ đã chạy tới.Ông ta không kiên nhẫn vẫy tay: "Đi đi.Cô bé ra ngoài trước đã, đừng làm bác khó xử."Cao Nguyệt Nguyệt giơ tay che mặt, bạn cũ làm cô ta quá mất mặt.Cô ta gọi Lý Thụy Hương: "Đi thôi.Phiền chết."Diệp Chiêu vừa vô duyên vô cớ bị đẩy một cái, đang cực kỳ khó chịu.Cô nhìn chằm chằm ả đàn bà đang vênh mặt hất hàm:"Tôi đã gọi cho chú Tô, chú ấy bảo tôi tới đây.Tôi ra ngoài rồi thì vẫn sẽ gọi cho chú ấy, tôi sẽ nói với chú ấy là một bà cô già không cho tôi vào, cứ phải đuổi tôi đi, bảo tôi cút...!Bà họ Bạch đúng không?"Nghe được ba từ "bà cô già" vô cùng chói tai, bà ta đang định nổi quạu thì lại nghe Diệp Chiêu hỏi có phải họ Bạch không, sắc mặt bà ta lập tức khó coi như phủ thêm một lớp bụi.Lúc trước bà ta nghe chị gái nói, con gái của ông chủ có chút ngu ngơ, ủa, ngu ngơ chỗ nào?Lão Lý bảo vệ là người thông minh, ông ta lập tức nhận ra điều gì, bèn hỏi: "Quản lý Bạch, hay là tôi đi hỏi Tô tổng nhé?"Quản lý Bạch?.