Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 45: 45: Không Phải Uy Hiếp 2

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Đúng là biết nhẫn nhịn thật.Diệp Chiêu không nên giáng thêm một búa: "Nãy ba con thừa nhận rồi, ba còn yêu mẹ lắm."Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy đắc chí của Diệp Chiêu, Bạch Vận Liên tức tới mặt tái mét.Nhóc con trở mặt như vậy trước mặt người khác, chính là muốn sỉ nhục bà ta sao? Đúng là khinh người quá."Một đứa con gái riêng như mày, khoe khoang cái gì! Khoe khoang cái gì!"Bình thường Bạch Vận Liên nhẫn nhịn đủ rồi, nhưng Diệp Chiêu trộm sổ hộ khẩu làm bà ta không kết hôn với Diệp Định Quốc được.Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn mãi, hổ không phát uy, tưởng bà ta là mèo bệnh sao?Thư ký Lưu lau dọn mảnh thủy tinh vỡ với người đứng xem ngoài cửa đều im thít, thậm chí còn không dám xì xào bàn tán, nhưng khuôn miệng khẽ há to thể hiện tin này hay đấy.So với Bạch Vận Liên kích động, Diệp Chiêu lại khá tỉnh táo, cô hỏi vặn lại: "Ai là con gái riêng?""Ba mày hoàn toàn không kết hôn! Ba mày nhận mày, nuôi mày lớn là đã hết lòng hết dạ rồi! Còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại còn muốn uy h**p bọn tao.""Vậy sao? Ba tôi không kết hôn với mẹ tôi?"Diệp Chiêu lấy sổ hộ khẩu màu đỏ ra khỏi túi, lật tới tờ chủ hộ, cô chỉ vào một hàng chữ nhỏ: "Bà chưa xem sổ hộ khẩu của ba tôi chứ gì? Hai từ ly dị này, bà nhận ra chứ?""Cái này!" Khuôn mặt Bạch Vận Liên lúc tái mét lúc trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.Bà ta quay sang nhìn Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, không phải anh nói! "Diệp Định Quốc đã không kiên nhẫn gầm lên: "Mẹ kiếp im miệng hết đi!"Mặc dù hóng chuyện vui thật, nhưng ông chủ nổi đóa, làm đám người hóng hớt sợ bị vạ lây đều nhanh chóng chạy.Bạch Vận Liên ấm ức rưng rưng nước mắt.Bà ta cũng muốn quay người bỏ đi, nhưng lại không cam lòng, sợ con nhóc kia tiếp tục châm ngòi.Diệp Chiêu chậm rãi cất hộ khẩu đi, dường như không hề quan tâm chút nào, cô ngồi tựa vào ghế, thờ ơ lạnh nhạt.Diệp Định Quốc vẫy vẫy tay với người bên cạnh: "Em về trước đi.""Lão Diệp!" Bạch Vận Liên không muốn đi.Trên đường về đã bàn với nhau rồi, trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, rồi đuổi về Uyển Thành, nhưng như bây giờ là thế nào?"Đừng để anh nói lần hai!"Diệp Định Quốc chưa bao giờ to tiếng với Bạch Vận Liên như vậy khi bên ngoài.Bạch Vận Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt long nhãn.Lúc này bà ta xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại không dám thật sự chống đối Diệp Định Quốc, chỉ phải gắng hết sức đè lửa giận xuống, rồi dịu giọng nói: "Em về làm bữa tối chờ anh.".

Đúng là biết nhẫn nhịn thật.

Diệp Chiêu không nên giáng thêm một búa: "Nãy ba con thừa nhận rồi, ba còn yêu mẹ lắm.

"Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy đắc chí của Diệp Chiêu, Bạch Vận Liên tức tới mặt tái mét.

Nhóc con trở mặt như vậy trước mặt người khác, chính là muốn sỉ nhục bà ta sao? Đúng là khinh người quá.

"Một đứa con gái riêng như mày, khoe khoang cái gì! Khoe khoang cái gì!"Bình thường Bạch Vận Liên nhẫn nhịn đủ rồi, nhưng Diệp Chiêu trộm sổ hộ khẩu làm bà ta không kết hôn với Diệp Định Quốc được.

Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn mãi, hổ không phát uy, tưởng bà ta là mèo bệnh sao?Thư ký Lưu lau dọn mảnh thủy tinh vỡ với người đứng xem ngoài cửa đều im thít, thậm chí còn không dám xì xào bàn tán, nhưng khuôn miệng khẽ há to thể hiện tin này hay đấy.

So với Bạch Vận Liên kích động, Diệp Chiêu lại khá tỉnh táo, cô hỏi vặn lại: "Ai là con gái riêng?""Ba mày hoàn toàn không kết hôn! Ba mày nhận mày, nuôi mày lớn là đã hết lòng hết dạ rồi! Còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại còn muốn uy h**p bọn tao.

""Vậy sao? Ba tôi không kết hôn với mẹ tôi?"Diệp Chiêu lấy sổ hộ khẩu màu đỏ ra khỏi túi, lật tới tờ chủ hộ, cô chỉ vào một hàng chữ nhỏ: "Bà chưa xem sổ hộ khẩu của ba tôi chứ gì? Hai từ ly dị này, bà nhận ra chứ?""Cái này!" Khuôn mặt Bạch Vận Liên lúc tái mét lúc trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.

Bà ta quay sang nhìn Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, không phải anh nói! "Diệp Định Quốc đã không kiên nhẫn gầm lên: "Mẹ kiếp im miệng hết đi!"Mặc dù hóng chuyện vui thật, nhưng ông chủ nổi đóa, làm đám người hóng hớt sợ bị vạ lây đều nhanh chóng chạy.

Bạch Vận Liên ấm ức rưng rưng nước mắt.

Bà ta cũng muốn quay người bỏ đi, nhưng lại không cam lòng, sợ con nhóc kia tiếp tục châm ngòi.

Diệp Chiêu chậm rãi cất hộ khẩu đi, dường như không hề quan tâm chút nào, cô ngồi tựa vào ghế, thờ ơ lạnh nhạt.

Diệp Định Quốc vẫy vẫy tay với người bên cạnh: "Em về trước đi.

""Lão Diệp!" Bạch Vận Liên không muốn đi.

Trên đường về đã bàn với nhau rồi, trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, rồi đuổi về Uyển Thành, nhưng như bây giờ là thế nào?"Đừng để anh nói lần hai!"Diệp Định Quốc chưa bao giờ to tiếng với Bạch Vận Liên như vậy khi bên ngoài.

Bạch Vận Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt long nhãn.

Lúc này bà ta xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại không dám thật sự chống đối Diệp Định Quốc, chỉ phải gắng hết sức đè lửa giận xuống, rồi dịu giọng nói: "Em về làm bữa tối chờ anh.

".

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Đúng là biết nhẫn nhịn thật.Diệp Chiêu không nên giáng thêm một búa: "Nãy ba con thừa nhận rồi, ba còn yêu mẹ lắm."Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy đắc chí của Diệp Chiêu, Bạch Vận Liên tức tới mặt tái mét.Nhóc con trở mặt như vậy trước mặt người khác, chính là muốn sỉ nhục bà ta sao? Đúng là khinh người quá."Một đứa con gái riêng như mày, khoe khoang cái gì! Khoe khoang cái gì!"Bình thường Bạch Vận Liên nhẫn nhịn đủ rồi, nhưng Diệp Chiêu trộm sổ hộ khẩu làm bà ta không kết hôn với Diệp Định Quốc được.Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn mãi, hổ không phát uy, tưởng bà ta là mèo bệnh sao?Thư ký Lưu lau dọn mảnh thủy tinh vỡ với người đứng xem ngoài cửa đều im thít, thậm chí còn không dám xì xào bàn tán, nhưng khuôn miệng khẽ há to thể hiện tin này hay đấy.So với Bạch Vận Liên kích động, Diệp Chiêu lại khá tỉnh táo, cô hỏi vặn lại: "Ai là con gái riêng?""Ba mày hoàn toàn không kết hôn! Ba mày nhận mày, nuôi mày lớn là đã hết lòng hết dạ rồi! Còn nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại còn muốn uy h**p bọn tao.""Vậy sao? Ba tôi không kết hôn với mẹ tôi?"Diệp Chiêu lấy sổ hộ khẩu màu đỏ ra khỏi túi, lật tới tờ chủ hộ, cô chỉ vào một hàng chữ nhỏ: "Bà chưa xem sổ hộ khẩu của ba tôi chứ gì? Hai từ ly dị này, bà nhận ra chứ?""Cái này!" Khuôn mặt Bạch Vận Liên lúc tái mét lúc trắng bệch, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.Bà ta quay sang nhìn Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, không phải anh nói! "Diệp Định Quốc đã không kiên nhẫn gầm lên: "Mẹ kiếp im miệng hết đi!"Mặc dù hóng chuyện vui thật, nhưng ông chủ nổi đóa, làm đám người hóng hớt sợ bị vạ lây đều nhanh chóng chạy.Bạch Vận Liên ấm ức rưng rưng nước mắt.Bà ta cũng muốn quay người bỏ đi, nhưng lại không cam lòng, sợ con nhóc kia tiếp tục châm ngòi.Diệp Chiêu chậm rãi cất hộ khẩu đi, dường như không hề quan tâm chút nào, cô ngồi tựa vào ghế, thờ ơ lạnh nhạt.Diệp Định Quốc vẫy vẫy tay với người bên cạnh: "Em về trước đi.""Lão Diệp!" Bạch Vận Liên không muốn đi.Trên đường về đã bàn với nhau rồi, trở về sẽ dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, rồi đuổi về Uyển Thành, nhưng như bây giờ là thế nào?"Đừng để anh nói lần hai!"Diệp Định Quốc chưa bao giờ to tiếng với Bạch Vận Liên như vậy khi bên ngoài.Bạch Vận Liên liếc nhìn thư ký Lưu đang nhặt long nhãn.Lúc này bà ta xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại không dám thật sự chống đối Diệp Định Quốc, chỉ phải gắng hết sức đè lửa giận xuống, rồi dịu giọng nói: "Em về làm bữa tối chờ anh.".

Chương 45: 45: Không Phải Uy Hiếp 2