Tác giả:

“…. Cứu tôi với. ” Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên. Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc! Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ. Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được. Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng. “ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa. Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó. Quần…

Chương 151: Chương 151

Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc GiaTác giả: Nhạc Hành XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“…. Cứu tôi với. ” Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên. Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc! Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ. Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được. Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng. “ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa. Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó. Quần… chị tới đây ăn cơm cùng ai thế?”Vân Thanh không ngẳng đầu: “ Hòi cái này làm gì chứ?”Anh ta không tiện nói, là để thảm dò tình địch của anh Tư? Lục Tu gượng cười,“ Em chỉ tò mò.”“ Đừng tò mò nữa, vô ích thôi.”“ồ.”Chị dâu anh ta giữ tiếng, anh ta lại nhát gan, không dò la được chuyện gì.Vân Thanh đang định chợp mắt nghỉ ngơi một lát, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên, cô cúi đầu lướt nhìn màn hình, hiện lên người gọi ‘Hoắc Cảnh Thâm’.Vân Thanh đơ người ra một lúc, trong lòng nghĩ có phải anh gọi nhằm.____Nhưng cô nhấc máy điện thoại lẽn chờ nử phút sau, đổi phương cũng không có ý địn cúp máy.Vân Thanh hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay trắng muốt bất giác run rẩy, nhấn nghe máy.“Alo?”Bên tai, là giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm.“ Tới bệnh viện.”Ánh mắt của Vân Thanh dừng lại ngoài cửa xe, ánh đèn rực rỡ trong hàng ngàn ngôi nhà, làm đêm tối sáng rực.Nó rắt xa, sự náo nhiệt dường như chẳng liên quan gì tới cô.hôm khác.Hoắc Cảnh Thâm im lặng, bình tĩnh khác thường nói: “Em không muốn, hay không dám gặp tôi?”Đây đúng là phong thái của Hoắc Cảnh Thâm, tấn công trực tiếp, khồng vòng vo, không nói lời ngọt ngào.Chưa đợi Vản Thanh nói, anh đã nói hậu quả trước mắt cho cô nghe.“ Nếu như em không dám, sáng sớm mai tôi sẽ cho người về đưa em đến.Nếu như em không muốn, giờ tôi sai người đưa em đến trước mặt tôl ngay.”Không dám, cô còn cơ hội nghỉ ngơi lấy lại tinh thần và sự dũng cảm.Nhưng nếu như ‘không muốn’…, anh ép tới mức cơ hội từ chối cũng không cho cô.Dựa vào đâu?Anh rõ ràng đã có người trong lòng, sao vẫn không buông tay cô chứ?Vân Thanh hạ giọng cười, giọng nói lạnh lùng.“ Hoắc Cảnh Thâm, anh thật sự có bản lĩnh thì đưa xác tôi qua đó!”Nói rồi, cô trực tiếp cúp máy, vứt điện thoại • vào trong túi.Lục Tu ngồi bên cạnh lái xe bất lực, không cả dám thở mạnh, nhưng trong lòng đang thầm sùng bái Vân Thanh.Mẹ ơi, chị dâu tuyệt quá, dám cãi lại Hoắc Cảnh Thâm, còn tắt điện thoại cùa anh ấy – Đây đúng là xúc phạm người có quyền có thể mà, điện Diêm Vương bày đầy những vật phấm thượng hạng tính mệnh! ỊLục Tu cho rằng, sau này phối hợp cùng chị dâu sẽ càng có tiền đồ hơn.Cúp điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm, còn nhanh chóng nói chuyện này với anh, thực ra thật sự kiểm tra tâm lý anh một chút.Sau khi Vân Thanh bình tĩnh trở lại, chân cò mềm nhũn.Điều gi sẽ xảy ra nếu tên khốn Hoắc Cảnh Thâm đó thực sự tức giận, cho người giết cô thì làm thế nào?Lưu Phong bên cạnh nhất định sẽ rát vui vè đích thản làm việc đó …Vàn Thanh thả Rust ra khòi lồng nhốt ờ cửa phòng.Cô sờ sờ đẩu nó, sốt sắng nói: “Rust, tính mạng của tao giao cho mày canh giữ, chủ nhân của mày không phải người!”Rust bất mản r*n r*, cỏ chút cáu kỉnh hất đuôi.

chị tới đây ăn cơm cùng ai thế?”

Vân Thanh không ngẳng đầu: “ Hòi cái này làm gì chứ?”

Anh ta không tiện nói, là để thảm dò tình địch của anh Tư? Lục Tu gượng cười,

“ Em chỉ tò mò.

“ Đừng tò mò nữa, vô ích thôi.

“ồ.

Chị dâu anh ta giữ tiếng, anh ta lại nhát gan, không dò la được chuyện gì.

Vân Thanh đang định chợp mắt nghỉ ngơi một lát, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên, cô cúi đầu lướt nhìn màn hình, hiện lên người gọi ‘Hoắc Cảnh Thâm’.

Vân Thanh đơ người ra một lúc, trong lòng nghĩ có phải anh gọi nhằm.

____

Nhưng cô nhấc máy điện thoại lẽn chờ nử phút sau, đổi phương cũng không có ý địn cúp máy.

Vân Thanh hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay trắng muốt bất giác run rẩy, nhấn nghe máy.

“Alo?”

Bên tai, là giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm.

“ Tới bệnh viện.

Ánh mắt của Vân Thanh dừng lại ngoài cửa xe, ánh đèn rực rỡ trong hàng ngàn ngôi nhà, làm đêm tối sáng rực.

Nó rắt xa, sự náo nhiệt dường như chẳng liên quan gì tới cô.

hôm khác.

Hoắc Cảnh Thâm im lặng, bình tĩnh khác thường nói: “Em không muốn, hay không dám gặp tôi?”

Đây đúng là phong thái của Hoắc Cảnh Thâm, tấn công trực tiếp, khồng vòng vo, không nói lời ngọt ngào.

Chưa đợi Vản Thanh nói, anh đã nói hậu quả trước mắt cho cô nghe.

“ Nếu như em không dám, sáng sớm mai tôi sẽ cho người về đưa em đến.

Nếu như em không muốn, giờ tôi sai người đưa em đến trước mặt tôl ngay.

Không dám, cô còn cơ hội nghỉ ngơi lấy lại tinh thần và sự dũng cảm.

Nhưng nếu như ‘không muốn’…, anh ép tới mức cơ hội từ chối cũng không cho cô.

Dựa vào đâu?

Anh rõ ràng đã có người trong lòng, sao vẫn không buông tay cô chứ?

Vân Thanh hạ giọng cười, giọng nói lạnh lùng.

“ Hoắc Cảnh Thâm, anh thật sự có bản lĩnh thì đưa xác tôi qua đó!”

Nói rồi, cô trực tiếp cúp máy, vứt điện thoại • vào trong túi.

Lục Tu ngồi bên cạnh lái xe bất lực, không cả dám thở mạnh, nhưng trong lòng đang thầm sùng bái Vân Thanh.

Mẹ ơi, chị dâu tuyệt quá, dám cãi lại Hoắc Cảnh Thâm, còn tắt điện thoại cùa anh ấy – Đây đúng là xúc phạm người có quyền có thể mà, điện Diêm Vương bày đầy những vật phấm thượng hạng tính mệnh! Ị

Lục Tu cho rằng, sau này phối hợp cùng chị dâu sẽ càng có tiền đồ hơn.

Cúp điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm, còn nhanh chóng nói chuyện này với anh, thực ra thật sự kiểm tra tâm lý anh một chút.

Sau khi Vân Thanh bình tĩnh trở lại, chân cò mềm nhũn.

Điều gi sẽ xảy ra nếu tên khốn Hoắc Cảnh Thâm đó thực sự tức giận, cho người giết cô thì làm thế nào?

Lưu Phong bên cạnh nhất định sẽ rát vui vè đích thản làm việc đó …

Vàn Thanh thả Rust ra khòi lồng nhốt ờ cửa phòng.

Cô sờ sờ đẩu nó, sốt sắng nói: “Rust, tính mạng của tao giao cho mày canh giữ, chủ nhân của mày không phải người!”

Rust bất mản r*n r*, cỏ chút cáu kỉnh hất đuôi.

Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc GiaTác giả: Nhạc Hành XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“…. Cứu tôi với. ” Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên. Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc! Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ. Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được. Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng. “ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa. Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó. Quần… chị tới đây ăn cơm cùng ai thế?”Vân Thanh không ngẳng đầu: “ Hòi cái này làm gì chứ?”Anh ta không tiện nói, là để thảm dò tình địch của anh Tư? Lục Tu gượng cười,“ Em chỉ tò mò.”“ Đừng tò mò nữa, vô ích thôi.”“ồ.”Chị dâu anh ta giữ tiếng, anh ta lại nhát gan, không dò la được chuyện gì.Vân Thanh đang định chợp mắt nghỉ ngơi một lát, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên, cô cúi đầu lướt nhìn màn hình, hiện lên người gọi ‘Hoắc Cảnh Thâm’.Vân Thanh đơ người ra một lúc, trong lòng nghĩ có phải anh gọi nhằm.____Nhưng cô nhấc máy điện thoại lẽn chờ nử phút sau, đổi phương cũng không có ý địn cúp máy.Vân Thanh hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay trắng muốt bất giác run rẩy, nhấn nghe máy.“Alo?”Bên tai, là giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm.“ Tới bệnh viện.”Ánh mắt của Vân Thanh dừng lại ngoài cửa xe, ánh đèn rực rỡ trong hàng ngàn ngôi nhà, làm đêm tối sáng rực.Nó rắt xa, sự náo nhiệt dường như chẳng liên quan gì tới cô.hôm khác.Hoắc Cảnh Thâm im lặng, bình tĩnh khác thường nói: “Em không muốn, hay không dám gặp tôi?”Đây đúng là phong thái của Hoắc Cảnh Thâm, tấn công trực tiếp, khồng vòng vo, không nói lời ngọt ngào.Chưa đợi Vản Thanh nói, anh đã nói hậu quả trước mắt cho cô nghe.“ Nếu như em không dám, sáng sớm mai tôi sẽ cho người về đưa em đến.Nếu như em không muốn, giờ tôi sai người đưa em đến trước mặt tôl ngay.”Không dám, cô còn cơ hội nghỉ ngơi lấy lại tinh thần và sự dũng cảm.Nhưng nếu như ‘không muốn’…, anh ép tới mức cơ hội từ chối cũng không cho cô.Dựa vào đâu?Anh rõ ràng đã có người trong lòng, sao vẫn không buông tay cô chứ?Vân Thanh hạ giọng cười, giọng nói lạnh lùng.“ Hoắc Cảnh Thâm, anh thật sự có bản lĩnh thì đưa xác tôi qua đó!”Nói rồi, cô trực tiếp cúp máy, vứt điện thoại • vào trong túi.Lục Tu ngồi bên cạnh lái xe bất lực, không cả dám thở mạnh, nhưng trong lòng đang thầm sùng bái Vân Thanh.Mẹ ơi, chị dâu tuyệt quá, dám cãi lại Hoắc Cảnh Thâm, còn tắt điện thoại cùa anh ấy – Đây đúng là xúc phạm người có quyền có thể mà, điện Diêm Vương bày đầy những vật phấm thượng hạng tính mệnh! ỊLục Tu cho rằng, sau này phối hợp cùng chị dâu sẽ càng có tiền đồ hơn.Cúp điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm, còn nhanh chóng nói chuyện này với anh, thực ra thật sự kiểm tra tâm lý anh một chút.Sau khi Vân Thanh bình tĩnh trở lại, chân cò mềm nhũn.Điều gi sẽ xảy ra nếu tên khốn Hoắc Cảnh Thâm đó thực sự tức giận, cho người giết cô thì làm thế nào?Lưu Phong bên cạnh nhất định sẽ rát vui vè đích thản làm việc đó …Vàn Thanh thả Rust ra khòi lồng nhốt ờ cửa phòng.Cô sờ sờ đẩu nó, sốt sắng nói: “Rust, tính mạng của tao giao cho mày canh giữ, chủ nhân của mày không phải người!”Rust bất mản r*n r*, cỏ chút cáu kỉnh hất đuôi.

Chương 151: Chương 151