Tác giả:

“…. Cứu tôi với. ” Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên. Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc! Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ. Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được. Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng. “ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa. Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó. Quần…

Chương 197: Chương 197

Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc GiaTác giả: Nhạc Hành XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“…. Cứu tôi với. ” Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên. Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc! Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ. Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được. Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng. “ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa. Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó. Quần… Những giám đốc điều hành đã nhìn thấy thế giới rộng lớn, lại thấy tỉnh cảnh kích động đến vậy, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tinh thần, lắc lắc đầu một cái rồi cung kinh nói: “Không có gi, cò cử tuy y.”Đôi mắt u ám lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm hờ hững liếc nhìn, nhưng với áp lực quá lớn, anh lập tức buộc lời nói của Lưu Phong đừng lại.Sống lưng lạnh lẽo, nỗi sợ hãi thấu xương khiến Lưu Phong cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.Sự quan tâm của cậu chủ đối với người phụ nữ này … thật sự chỉ là hửng thú nhất thời sao?Ý nghĩ này khiến trong lòng Lưu Phong rùng mình.không biết cô gái đột nhập đột nhập là ai, nhưng họ đã sớm phát hiện ra rằng với sự hiện diện của cô gái nhỏ này, mặc dù không thể nhìn ra manh mối trên khuôn mặt của chủ tịch, nhưng anh rõ ràng là có tâm trạng tốt hơn.Bầu không khí của cả phòng họp cuối cùng cũng thoát khỏi âm phù, quay về với loài người.Vân Thanh không nhận thấy có gì bất thường, vừa ăn vừa đút cho Hoắc Cảnh Thảm ăn, cắn một miếng rồi duỗi tay đút cho anh ăn, đé cân bằng dinh dưỡng cho Hoắc Cảnh Thâm, cô trộn thịt và rau.lưaCảnh Thâm không mở miệng trả lời, nhìn cô nghiêng người.“Làm sao vậy?” Vân Thanh có chút hoang mang trên mặt, còn không có đụng tới cơm, tay giơ ra có chút chua xót.Hoắc Cảnh Thâm không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nắm cổ tay cô, có chút dùng sức, trực tiếp kéo người ngồi xuống đùi.“Ngồi đây đút tiện hơn.” Đôi môi mềm mại của người đàn ông chạm vào d** tai cô, như là đáng lẽ phải như vậy.Vân Thanh mặt trong phút chốc đó Iiưòi co chút xàuhổ, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm.“Ở đây có nhiều người đang nhìn kìa …”“Không cằn quan tâm.” Hoắc Cành Thâm dưa tay ôm eo cô, khẽ nhếch mi.Những giám đốc điều hành rõ ràng đã được đào tạo bài bàn, nếu không có gì xảy ra, thì cũng không được liếc mắt.Vân Thanh có chút khâm phục bọn họ, chuyện phiếm của sếp lớn ờ ngay trước mặt, bọn họ không kim đưọ’C nhưng … rất tập trung!Chẳng trách họ lại có thể chen chân vào vị trí giám đốc điều hành dưó’i tay một đại ác ma như Hoắc Cảnh Thâm.Cảm giác khó chịu ban đầu của Vân Thanh cũng biến mất, cô nép vào vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm, đút cho anh ăn xong, cô có chút chán, dưa tay cầm tập tài liệu trước mặt Hoắc Cảnh Thâm lất ra xem … Vân Thanh cứ nghe cứ nghe, những báo cáo cùa giám đốc điều hành toàn những từ ngữ khó hiều … Vân Thanh bắt đầu chống mi mắt, có chút buồn ngủ …Nhận ra người phụ nữ nhỏ bé trong tay anh đột nhiên yên lặng, Hoắc k Cánh Thâm hơi cụp mắt xuống, lúc JLi..X * __• Jmặt yên bình đang say giấc nồng của Vân Thanh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy vạt áo của anh, tựa đầu vào ngực anh rồi cứ thế ngủ thiếp đi …Đôi mày đen lạnh lùng của người đàn ông bất giác khẽ nhếch lên, anh khẽ giơ tay lên tỏ ý ngăn người giám sát nhân sự đang báo cáo dừng lại.Hoắc Cảnh Thâm vươn tay bịt tai cô gái nhỏ, nói: “Cuộc họp kết thúc.”Các giám đốc điều hành đang thở phào nhẹ nhõm, nghe sếp nói thêm một câu mà không khỏi ấm ức.“Đừng phát ra tiếng.”hàng chục triệu xếp hàng rời khỏi phòng họp như một tên trộm …Vân Thanh không ngờ rẳng mình thực sự đã ngủ quên.Khi tỉnh dậy, cỏ thấy mình đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thâm, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.Còn Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi sau bàn làm việc, đeo tai nghe Bluetooth họp video.

Những giám đốc điều hành đã nhìn thấy thế giới rộng lớn, lại thấy tỉnh cảnh kích động đến vậy, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tinh thần, lắc lắc đầu một cái rồi cung kinh nói: “Không có gi, cò cử tuy y.

Đôi mắt u ám lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm hờ hững liếc nhìn, nhưng với áp lực quá lớn, anh lập tức buộc lời nói của Lưu Phong đừng lại.

Sống lưng lạnh lẽo, nỗi sợ hãi thấu xương khiến Lưu Phong cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.

Sự quan tâm của cậu chủ đối với người phụ nữ này … thật sự chỉ là hửng thú nhất thời sao?

Ý nghĩ này khiến trong lòng Lưu Phong rùng mình.

không biết cô gái đột nhập đột nhập là ai, nhưng họ đã sớm phát hiện ra rằng với sự hiện diện của cô gái nhỏ này, mặc dù không thể nhìn ra manh mối trên khuôn mặt của chủ tịch, nhưng anh rõ ràng là có tâm trạng tốt hơn.

Bầu không khí của cả phòng họp cuối cùng cũng thoát khỏi âm phù, quay về với loài người.

Vân Thanh không nhận thấy có gì bất thường, vừa ăn vừa đút cho Hoắc Cảnh Thảm ăn, cắn một miếng rồi duỗi tay đút cho anh ăn, đé cân bằng dinh dưỡng cho Hoắc Cảnh Thâm, cô trộn thịt và rau.

lưa

Cảnh Thâm không mở miệng trả lời, nhìn cô nghiêng người.

“Làm sao vậy?” Vân Thanh có chút hoang mang trên mặt, còn không có đụng tới cơm, tay giơ ra có chút chua xót.

Hoắc Cảnh Thâm không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nắm cổ tay cô, có chút dùng sức, trực tiếp kéo người ngồi xuống đùi.

“Ngồi đây đút tiện hơn.

” Đôi môi mềm mại của người đàn ông chạm vào d** tai cô, như là đáng lẽ phải như vậy.

Vân Thanh mặt trong phút chốc đó I

iưòi co chút xàu

hổ, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm.

“Ở đây có nhiều người đang nhìn kìa …”

“Không cằn quan tâm.

” Hoắc Cành Thâm dưa tay ôm eo cô, khẽ nhếch mi.

Những giám đốc điều hành rõ ràng đã được đào tạo bài bàn, nếu không có gì xảy ra, thì cũng không được liếc mắt.

Vân Thanh có chút khâm phục bọn họ, chuyện phiếm của sếp lớn ờ ngay trước mặt, bọn họ không kim đưọ’C nhưng … rất tập trung!

Chẳng trách họ lại có thể chen chân vào vị trí giám đốc điều hành dưó’i tay một đại ác ma như Hoắc Cảnh Thâm.

Cảm giác khó chịu ban đầu của Vân Thanh cũng biến mất, cô nép vào vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm, đút cho anh ăn xong, cô có chút chán, dưa tay cầm tập tài liệu trước mặt Hoắc Cảnh Thâm lất ra xem … Vân Thanh cứ nghe cứ nghe, những báo cáo cùa giám đốc điều hành toàn những từ ngữ khó hiều … Vân Thanh bắt đầu chống mi mắt, có chút buồn ngủ …

Nhận ra người phụ nữ nhỏ bé trong tay anh đột nhiên yên lặng, Hoắc k Cánh Thâm hơi cụp mắt xuống, lúc J

Li.

.

X * __• J

mặt yên bình đang say giấc nồng của Vân Thanh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy vạt áo của anh, tựa đầu vào ngực anh rồi cứ thế ngủ thiếp đi …

Đôi mày đen lạnh lùng của người đàn ông bất giác khẽ nhếch lên, anh khẽ giơ tay lên tỏ ý ngăn người giám sát nhân sự đang báo cáo dừng lại.

Hoắc Cảnh Thâm vươn tay bịt tai cô gái nhỏ, nói: “Cuộc họp kết thúc.

Các giám đốc điều hành đang thở phào nhẹ nhõm, nghe sếp nói thêm một câu mà không khỏi ấm ức.

“Đừng phát ra tiếng.

hàng chục triệu xếp hàng rời khỏi phòng họp như một tên trộm …

Vân Thanh không ngờ rẳng mình thực sự đã ngủ quên.

Khi tỉnh dậy, cỏ thấy mình đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thâm, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.

Còn Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi sau bàn làm việc, đeo tai nghe Bluetooth họp video.

Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc GiaTác giả: Nhạc Hành XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“…. Cứu tôi với. ” Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lớn nóng rát giữ chặt, Vân Thanh đang chú tâm hái thuốc bị dọa nhảy dựng lên. Cô hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu ngã xuống bên chân cô, mặt bê bết máu, nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng khóe môi tím bầm, rõ ràng lả trúng độc! Vân Thanh nín thờ bắt mạch cho anh ta, trong lòng đã biết rõ. Cô nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc mang theo bên người, không biết làm sao người đàn ông đã rơi vào hôn mê, nhét vào miệng cũng không nuốt xuống được. Vân Thanh quyết liều ngậm viên thuốc, cúi người xuống bóp chặt đôi môi mỏng cùa người đàn ông, miệng truyền miệng bón thuốc vào bên trong. Hai mươi năm qua chưa tửng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giời, mang tal Vân Thanh đỏ bừng. “ Đoàng—” Trời đột nhiên có sám sét, mây đen cuồn cuộn, trời sắp mưa. Không thể kẻo dàl thời giần, Vãn Thanh cắn chặt răng, dốc hết sức bỉnh sinh kéo người đàn ông đã roi vào hôn mê tởl hang dộng gần đó. Quần… Những giám đốc điều hành đã nhìn thấy thế giới rộng lớn, lại thấy tỉnh cảnh kích động đến vậy, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tinh thần, lắc lắc đầu một cái rồi cung kinh nói: “Không có gi, cò cử tuy y.”Đôi mắt u ám lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm hờ hững liếc nhìn, nhưng với áp lực quá lớn, anh lập tức buộc lời nói của Lưu Phong đừng lại.Sống lưng lạnh lẽo, nỗi sợ hãi thấu xương khiến Lưu Phong cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.Sự quan tâm của cậu chủ đối với người phụ nữ này … thật sự chỉ là hửng thú nhất thời sao?Ý nghĩ này khiến trong lòng Lưu Phong rùng mình.không biết cô gái đột nhập đột nhập là ai, nhưng họ đã sớm phát hiện ra rằng với sự hiện diện của cô gái nhỏ này, mặc dù không thể nhìn ra manh mối trên khuôn mặt của chủ tịch, nhưng anh rõ ràng là có tâm trạng tốt hơn.Bầu không khí của cả phòng họp cuối cùng cũng thoát khỏi âm phù, quay về với loài người.Vân Thanh không nhận thấy có gì bất thường, vừa ăn vừa đút cho Hoắc Cảnh Thảm ăn, cắn một miếng rồi duỗi tay đút cho anh ăn, đé cân bằng dinh dưỡng cho Hoắc Cảnh Thâm, cô trộn thịt và rau.lưaCảnh Thâm không mở miệng trả lời, nhìn cô nghiêng người.“Làm sao vậy?” Vân Thanh có chút hoang mang trên mặt, còn không có đụng tới cơm, tay giơ ra có chút chua xót.Hoắc Cảnh Thâm không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nắm cổ tay cô, có chút dùng sức, trực tiếp kéo người ngồi xuống đùi.“Ngồi đây đút tiện hơn.” Đôi môi mềm mại của người đàn ông chạm vào d** tai cô, như là đáng lẽ phải như vậy.Vân Thanh mặt trong phút chốc đó Iiưòi co chút xàuhổ, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm.“Ở đây có nhiều người đang nhìn kìa …”“Không cằn quan tâm.” Hoắc Cành Thâm dưa tay ôm eo cô, khẽ nhếch mi.Những giám đốc điều hành rõ ràng đã được đào tạo bài bàn, nếu không có gì xảy ra, thì cũng không được liếc mắt.Vân Thanh có chút khâm phục bọn họ, chuyện phiếm của sếp lớn ờ ngay trước mặt, bọn họ không kim đưọ’C nhưng … rất tập trung!Chẳng trách họ lại có thể chen chân vào vị trí giám đốc điều hành dưó’i tay một đại ác ma như Hoắc Cảnh Thâm.Cảm giác khó chịu ban đầu của Vân Thanh cũng biến mất, cô nép vào vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm, đút cho anh ăn xong, cô có chút chán, dưa tay cầm tập tài liệu trước mặt Hoắc Cảnh Thâm lất ra xem … Vân Thanh cứ nghe cứ nghe, những báo cáo cùa giám đốc điều hành toàn những từ ngữ khó hiều … Vân Thanh bắt đầu chống mi mắt, có chút buồn ngủ …Nhận ra người phụ nữ nhỏ bé trong tay anh đột nhiên yên lặng, Hoắc k Cánh Thâm hơi cụp mắt xuống, lúc JLi..X * __• Jmặt yên bình đang say giấc nồng của Vân Thanh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy vạt áo của anh, tựa đầu vào ngực anh rồi cứ thế ngủ thiếp đi …Đôi mày đen lạnh lùng của người đàn ông bất giác khẽ nhếch lên, anh khẽ giơ tay lên tỏ ý ngăn người giám sát nhân sự đang báo cáo dừng lại.Hoắc Cảnh Thâm vươn tay bịt tai cô gái nhỏ, nói: “Cuộc họp kết thúc.”Các giám đốc điều hành đang thở phào nhẹ nhõm, nghe sếp nói thêm một câu mà không khỏi ấm ức.“Đừng phát ra tiếng.”hàng chục triệu xếp hàng rời khỏi phòng họp như một tên trộm …Vân Thanh không ngờ rẳng mình thực sự đã ngủ quên.Khi tỉnh dậy, cỏ thấy mình đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thâm, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.Còn Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi sau bàn làm việc, đeo tai nghe Bluetooth họp video.

Chương 197: Chương 197