Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ…

Chương 2: 2: Ngủ Với Tôi Còn Muốn Chạy

Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Cơ thể cô đang run rẩy, chỉ mờ màng choáng ngợp và không biết phải làm sao.Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Sao lại trở thành như vậy.Nhưng khi cô đi được mấy bước, cô không cẩn thận vấp ngã trên đất, điện thoại vốn dĩ để trong túi áo rơi ra.Lục Thanh Uyển nhìn màn hình điện thoại đen, cô thử chạm vào, mới phát hiện điện thoại đang tắt nguồn.Sau khi đợi điện thoại bật nguồn, nhìn thấy hàng tá cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là chị gái mình.Lúc này, điện thoại lần nữa reo lên, vẫn là chị gái Lục Thanh Sương gọi đến.Nước mắt của Lục Thanh Uyển lần nữa rơi xuống, do dự một lúc, vẫn là bắt máy.“Thanh Uyển, cả đêm em đi đâu?”“Em sao không nói gì rời khỏi buổi tiệc, chị đều không tìm thấy em, điện thoại tắt máy”.Trong điện thoại truyền đến giọng dịu dàng của chị gái.Nghe xong, nước mắt Lục Thanh Uyển càng rơi nhiều, nhưng chỉ có thể kiên cường nhẫn nhịn.Nhìn như vậy chị gái chắc không biết sự tình.Cô không thể để chị gái biết được tình trạng bây giờ của cô, nếu không thì, chị gái sẽ thêm đau lòng.Hơn nữa chị gái mới đính hôn tối qua, đây là ngày vui, cô không muốn phá vỡ hạnh phúc của chị.Vì vậy Lục Thanh Uyển chỉ có thể thẳng thắn nói dối, không để cho chị gái nghe thấy tiếng khóc trong lời nói của mình, “Chị ơi, em vừa rồi tình cờ gặp lại một bạn học cũ đã lâu không gặp, cho nên chúng ta đi ra ngoài nói chuyện phiếm, sau đó té xỉu, sau đó ngủ quên.Xin lỗi, vì đã làm chị lo lắng”.Lục Thanh Sương lúc này mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu dịu đi, “Không sao đâu, tối hôm qua em trốn khỏi tiệc đính hôn của chị, nhưng lần sau không được làm như vậy, suy cho cùng đợi đến hôn lễ của chị, em sẽ làm phụ dâu của chị, tháng sau là đám cưới của chị và anh rễ em, ngày đã chọn xong rồi.Phù dâu không được bỏ chạy giữa chừng”.Nghe xong, khóe mắt Lục Thanh Uyển lộ ra độ cong cay đắng, chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Được rồi, chị gái”.Cô cố gắn không để chị gái nghe được tiếng khóc của mình, cô bây giờ xảy ra chuyện này đã quá hoang đường rồi, khoảng cách của cô và anh càng ngày càng xa rồi.Vì vậy bây giờ có thể từ bỏ rồi, chỉ có thể chúc phúc cho chị gái và anh.Sau khi Lục Thanh Sương tắt máy, có một tia khó chịu trong mắt cô.Cô cũng không rõ, tối qua sao lại xảy ra sai lầm như vậy, vốn dĩ kế hoạch của cô tốt rồi.Đúng lúc này, trong phòng ngủ, người đàn ông chậm rãi mở mắt.Vệ sĩ cá nhân Lôi Nhược nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt anh, không dám nói.Anh sáng sớm thức dậy, đã phát hiện tổng tài đã nằm trên giường rồi.Chỉ nhìn, cũng đủ thấy được trên giường đã từng xảy ra chuyện gì rồi.Lôi Nhược cảm thấy lông măng sắp dựng đứng cả lên.Ai cũng không biết, lúc tổng tài uống say, lại xảy ra chuyện như vậy.Lại có người phụ nữ to gan như vậy dám treo lên giường câu dẫn tổng tài, hơn nữa lại khoe khoang, đây là lần đầu tiên.Vì biết, tổng tài là một người đàn ông rất sạch sẽ, bình dường đến chạm cũng sẽ không chạm vào phụ nữ.Lý do chỉ có một, tổng tài chê bẩn..

Cơ thể cô đang run rẩy, chỉ mờ màng choáng ngợp và không biết phải làm sao.

Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Sao lại trở thành như vậy.

Nhưng khi cô đi được mấy bước, cô không cẩn thận vấp ngã trên đất, điện thoại vốn dĩ để trong túi áo rơi ra.

Lục Thanh Uyển nhìn màn hình điện thoại đen, cô thử chạm vào, mới phát hiện điện thoại đang tắt nguồn.

Sau khi đợi điện thoại bật nguồn, nhìn thấy hàng tá cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là chị gái mình.

Lúc này, điện thoại lần nữa reo lên, vẫn là chị gái Lục Thanh Sương gọi đến.

Nước mắt của Lục Thanh Uyển lần nữa rơi xuống, do dự một lúc, vẫn là bắt máy.

“Thanh Uyển, cả đêm em đi đâu?”“Em sao không nói gì rời khỏi buổi tiệc, chị đều không tìm thấy em, điện thoại tắt máy”.

Trong điện thoại truyền đến giọng dịu dàng của chị gái.

Nghe xong, nước mắt Lục Thanh Uyển càng rơi nhiều, nhưng chỉ có thể kiên cường nhẫn nhịn.

Nhìn như vậy chị gái chắc không biết sự tình.

Cô không thể để chị gái biết được tình trạng bây giờ của cô, nếu không thì, chị gái sẽ thêm đau lòng.

Hơn nữa chị gái mới đính hôn tối qua, đây là ngày vui, cô không muốn phá vỡ hạnh phúc của chị.

Vì vậy Lục Thanh Uyển chỉ có thể thẳng thắn nói dối, không để cho chị gái nghe thấy tiếng khóc trong lời nói của mình, “Chị ơi, em vừa rồi tình cờ gặp lại một bạn học cũ đã lâu không gặp, cho nên chúng ta đi ra ngoài nói chuyện phiếm, sau đó té xỉu, sau đó ngủ quên.

Xin lỗi, vì đã làm chị lo lắng”.

Lục Thanh Sương lúc này mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu dịu đi, “Không sao đâu, tối hôm qua em trốn khỏi tiệc đính hôn của chị, nhưng lần sau không được làm như vậy, suy cho cùng đợi đến hôn lễ của chị, em sẽ làm phụ dâu của chị, tháng sau là đám cưới của chị và anh rễ em, ngày đã chọn xong rồi.

Phù dâu không được bỏ chạy giữa chừng”.

Nghe xong, khóe mắt Lục Thanh Uyển lộ ra độ cong cay đắng, chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Được rồi, chị gái”.

Cô cố gắn không để chị gái nghe được tiếng khóc của mình, cô bây giờ xảy ra chuyện này đã quá hoang đường rồi, khoảng cách của cô và anh càng ngày càng xa rồi.

Vì vậy bây giờ có thể từ bỏ rồi, chỉ có thể chúc phúc cho chị gái và anh.

Sau khi Lục Thanh Sương tắt máy, có một tia khó chịu trong mắt cô.

Cô cũng không rõ, tối qua sao lại xảy ra sai lầm như vậy, vốn dĩ kế hoạch của cô tốt rồi.

Đúng lúc này, trong phòng ngủ, người đàn ông chậm rãi mở mắt.

Vệ sĩ cá nhân Lôi Nhược nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt anh, không dám nói.

Anh sáng sớm thức dậy, đã phát hiện tổng tài đã nằm trên giường rồi.

Chỉ nhìn, cũng đủ thấy được trên giường đã từng xảy ra chuyện gì rồi.

Lôi Nhược cảm thấy lông măng sắp dựng đứng cả lên.

Ai cũng không biết, lúc tổng tài uống say, lại xảy ra chuyện như vậy.

Lại có người phụ nữ to gan như vậy dám treo lên giường câu dẫn tổng tài, hơn nữa lại khoe khoang, đây là lần đầu tiên.

Vì biết, tổng tài là một người đàn ông rất sạch sẽ, bình dường đến chạm cũng sẽ không chạm vào phụ nữ.

Lý do chỉ có một, tổng tài chê bẩn.

.

Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Cơ thể cô đang run rẩy, chỉ mờ màng choáng ngợp và không biết phải làm sao.Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Sao lại trở thành như vậy.Nhưng khi cô đi được mấy bước, cô không cẩn thận vấp ngã trên đất, điện thoại vốn dĩ để trong túi áo rơi ra.Lục Thanh Uyển nhìn màn hình điện thoại đen, cô thử chạm vào, mới phát hiện điện thoại đang tắt nguồn.Sau khi đợi điện thoại bật nguồn, nhìn thấy hàng tá cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là chị gái mình.Lúc này, điện thoại lần nữa reo lên, vẫn là chị gái Lục Thanh Sương gọi đến.Nước mắt của Lục Thanh Uyển lần nữa rơi xuống, do dự một lúc, vẫn là bắt máy.“Thanh Uyển, cả đêm em đi đâu?”“Em sao không nói gì rời khỏi buổi tiệc, chị đều không tìm thấy em, điện thoại tắt máy”.Trong điện thoại truyền đến giọng dịu dàng của chị gái.Nghe xong, nước mắt Lục Thanh Uyển càng rơi nhiều, nhưng chỉ có thể kiên cường nhẫn nhịn.Nhìn như vậy chị gái chắc không biết sự tình.Cô không thể để chị gái biết được tình trạng bây giờ của cô, nếu không thì, chị gái sẽ thêm đau lòng.Hơn nữa chị gái mới đính hôn tối qua, đây là ngày vui, cô không muốn phá vỡ hạnh phúc của chị.Vì vậy Lục Thanh Uyển chỉ có thể thẳng thắn nói dối, không để cho chị gái nghe thấy tiếng khóc trong lời nói của mình, “Chị ơi, em vừa rồi tình cờ gặp lại một bạn học cũ đã lâu không gặp, cho nên chúng ta đi ra ngoài nói chuyện phiếm, sau đó té xỉu, sau đó ngủ quên.Xin lỗi, vì đã làm chị lo lắng”.Lục Thanh Sương lúc này mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu dịu đi, “Không sao đâu, tối hôm qua em trốn khỏi tiệc đính hôn của chị, nhưng lần sau không được làm như vậy, suy cho cùng đợi đến hôn lễ của chị, em sẽ làm phụ dâu của chị, tháng sau là đám cưới của chị và anh rễ em, ngày đã chọn xong rồi.Phù dâu không được bỏ chạy giữa chừng”.Nghe xong, khóe mắt Lục Thanh Uyển lộ ra độ cong cay đắng, chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Được rồi, chị gái”.Cô cố gắn không để chị gái nghe được tiếng khóc của mình, cô bây giờ xảy ra chuyện này đã quá hoang đường rồi, khoảng cách của cô và anh càng ngày càng xa rồi.Vì vậy bây giờ có thể từ bỏ rồi, chỉ có thể chúc phúc cho chị gái và anh.Sau khi Lục Thanh Sương tắt máy, có một tia khó chịu trong mắt cô.Cô cũng không rõ, tối qua sao lại xảy ra sai lầm như vậy, vốn dĩ kế hoạch của cô tốt rồi.Đúng lúc này, trong phòng ngủ, người đàn ông chậm rãi mở mắt.Vệ sĩ cá nhân Lôi Nhược nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt anh, không dám nói.Anh sáng sớm thức dậy, đã phát hiện tổng tài đã nằm trên giường rồi.Chỉ nhìn, cũng đủ thấy được trên giường đã từng xảy ra chuyện gì rồi.Lôi Nhược cảm thấy lông măng sắp dựng đứng cả lên.Ai cũng không biết, lúc tổng tài uống say, lại xảy ra chuyện như vậy.Lại có người phụ nữ to gan như vậy dám treo lên giường câu dẫn tổng tài, hơn nữa lại khoe khoang, đây là lần đầu tiên.Vì biết, tổng tài là một người đàn ông rất sạch sẽ, bình dường đến chạm cũng sẽ không chạm vào phụ nữ.Lý do chỉ có một, tổng tài chê bẩn..

Chương 2: 2: Ngủ Với Tôi Còn Muốn Chạy