Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ…
Chương 14: 14: Cô Muốn Trốn Chạy
Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Lục Thanh Uyển cứng đầu cầm bút máy, đang chuẩn bị tùy tiện ký tên, ai biết được bên tai bỗng dưng nghe tiếng luật sư.“Tiểu thư Lục, tên của cô nếu như ký sai không sao, tôi còn một bản, cô có thể ký lại”.Lời vừa nói, chỉ thấy luật sư thật sự cầm ra thêm một phần văn kiện đưa trước mặt Lục Thanh Uyển.Lục Thanh Uyển sống lưng rùng mình, lúc này biết tên thật sự của cô.Có lẽ nào, là đã điều tra rõ về lai lịch của cô rồi sao?Trong chớp mắt Lục Thanh Uyển bất an, chỉ có thể kinh hoàng khiếp sợ ký tên thật sự của mình.Sau khi cô viết tên xong, đặt bút máy xuống, vội vàng đứng dậy, dường như vội vàng nói rằng: “Tôi có thể đi chưa? Tôi còn phải đi làm”“Đương nhiên có thể rồi.Nhưng dưới sự đồng ý của thiếu gia, thời gian ban ngày cô có thể hoạt động ở bên ngoài.Chúng tôi sẽ cử người đưa đón cô đi làm, nhưng 6 giờ cô cần chuẩn bị đến đây.Nếu không thiếu gia sẽ tức giận, hậu quả tự chịu”.Luật sư Từ cười nói, sau đó lời của anh ta đầy ý nghĩa.Lục Thanh Uyển nghe được cảm thấy sởn cả da gà.Ngồi trong xe hạng sang, Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cả người lạnh đi.Cô thẫn thờ nhìn khung cảnh chuyển động nhanh ngoài cửa sổ, lòng rối bời.Tinh thần của cô vẫn còn trong trạng thái thôi miên.Cô vẫn không thể tin rằng tất cả những gì đã xảy ra những ngày này là sự thật.Có phải chỉ là một giấc mơ.Nhưng quan trọng là, cô hoàn toàn không biết người đó rốt cuộc là ai.Khi cô gần đến công ty, Lục Thanh Uyển lúc này mới đột nhiên tỉnh táo, cô tuyệt đối không thể để đồng nghiệp khác thấy cô được xe hạng sang này đưa đến đây, nếu không thì, nhất định sẽ hiểu lầm.Do đó Lục Thanh Uyển vội vàng nói “Chú tài xế, phiền chú dừng xe ở đây được rồi, cám ơn chú”.“Được, tiểu thư”, Tài xế cung kính nói.Lúc này, Từ Tứ Ngữ có chút kinh hãi, anh ta đứng trước một cánh cửa đóng kín, cẩn thận đưa tài liệu bên trong qua một ngăn.Anh ta thậm chí không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ làm phiền thiếu gia bên trong.Đối với những người quen của thiếu gia mà nói, thiếu gia ban ngày càng đáng sợ.Lục Thanh Uyển lấy hết cảm đảm, xin sếp nghỉ phép năm.Năm nay, cô chưa có lầm nào xin nghỉ, vì vậy tất cả các ngày nghỉ cộng lại ít nhất đủ 1 tháng.Lục Thanh Uyển đã hạ quyết tâm, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian này ra nước ngoài khuây khỏa.Cho dù là nói cô trốn chạy và tránh nạn cũng đúng..
Lục Thanh Uyển cứng đầu cầm bút máy, đang chuẩn bị tùy tiện ký tên, ai biết được bên tai bỗng dưng nghe tiếng luật sư.
“Tiểu thư Lục, tên của cô nếu như ký sai không sao, tôi còn một bản, cô có thể ký lại”.
Lời vừa nói, chỉ thấy luật sư thật sự cầm ra thêm một phần văn kiện đưa trước mặt Lục Thanh Uyển.
Lục Thanh Uyển sống lưng rùng mình, lúc này biết tên thật sự của cô.
Có lẽ nào, là đã điều tra rõ về lai lịch của cô rồi sao?Trong chớp mắt Lục Thanh Uyển bất an, chỉ có thể kinh hoàng khiếp sợ ký tên thật sự của mình.
Sau khi cô viết tên xong, đặt bút máy xuống, vội vàng đứng dậy, dường như vội vàng nói rằng: “Tôi có thể đi chưa? Tôi còn phải đi làm”“Đương nhiên có thể rồi.
Nhưng dưới sự đồng ý của thiếu gia, thời gian ban ngày cô có thể hoạt động ở bên ngoài.
Chúng tôi sẽ cử người đưa đón cô đi làm, nhưng 6 giờ cô cần chuẩn bị đến đây.
Nếu không thiếu gia sẽ tức giận, hậu quả tự chịu”.
Luật sư Từ cười nói, sau đó lời của anh ta đầy ý nghĩa.
Lục Thanh Uyển nghe được cảm thấy sởn cả da gà.
Ngồi trong xe hạng sang, Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cả người lạnh đi.
Cô thẫn thờ nhìn khung cảnh chuyển động nhanh ngoài cửa sổ, lòng rối bời.
Tinh thần của cô vẫn còn trong trạng thái thôi miên.
Cô vẫn không thể tin rằng tất cả những gì đã xảy ra những ngày này là sự thật.
Có phải chỉ là một giấc mơ.
Nhưng quan trọng là, cô hoàn toàn không biết người đó rốt cuộc là ai.
Khi cô gần đến công ty, Lục Thanh Uyển lúc này mới đột nhiên tỉnh táo, cô tuyệt đối không thể để đồng nghiệp khác thấy cô được xe hạng sang này đưa đến đây, nếu không thì, nhất định sẽ hiểu lầm.
Do đó Lục Thanh Uyển vội vàng nói “Chú tài xế, phiền chú dừng xe ở đây được rồi, cám ơn chú”.
“Được, tiểu thư”, Tài xế cung kính nói.
Lúc này, Từ Tứ Ngữ có chút kinh hãi, anh ta đứng trước một cánh cửa đóng kín, cẩn thận đưa tài liệu bên trong qua một ngăn.
Anh ta thậm chí không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ làm phiền thiếu gia bên trong.
Đối với những người quen của thiếu gia mà nói, thiếu gia ban ngày càng đáng sợ.
Lục Thanh Uyển lấy hết cảm đảm, xin sếp nghỉ phép năm.
Năm nay, cô chưa có lầm nào xin nghỉ, vì vậy tất cả các ngày nghỉ cộng lại ít nhất đủ 1 tháng.
Lục Thanh Uyển đã hạ quyết tâm, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian này ra nước ngoài khuây khỏa.
Cho dù là nói cô trốn chạy và tránh nạn cũng đúng.
.
Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Lục Thanh Uyển cứng đầu cầm bút máy, đang chuẩn bị tùy tiện ký tên, ai biết được bên tai bỗng dưng nghe tiếng luật sư.“Tiểu thư Lục, tên của cô nếu như ký sai không sao, tôi còn một bản, cô có thể ký lại”.Lời vừa nói, chỉ thấy luật sư thật sự cầm ra thêm một phần văn kiện đưa trước mặt Lục Thanh Uyển.Lục Thanh Uyển sống lưng rùng mình, lúc này biết tên thật sự của cô.Có lẽ nào, là đã điều tra rõ về lai lịch của cô rồi sao?Trong chớp mắt Lục Thanh Uyển bất an, chỉ có thể kinh hoàng khiếp sợ ký tên thật sự của mình.Sau khi cô viết tên xong, đặt bút máy xuống, vội vàng đứng dậy, dường như vội vàng nói rằng: “Tôi có thể đi chưa? Tôi còn phải đi làm”“Đương nhiên có thể rồi.Nhưng dưới sự đồng ý của thiếu gia, thời gian ban ngày cô có thể hoạt động ở bên ngoài.Chúng tôi sẽ cử người đưa đón cô đi làm, nhưng 6 giờ cô cần chuẩn bị đến đây.Nếu không thiếu gia sẽ tức giận, hậu quả tự chịu”.Luật sư Từ cười nói, sau đó lời của anh ta đầy ý nghĩa.Lục Thanh Uyển nghe được cảm thấy sởn cả da gà.Ngồi trong xe hạng sang, Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cả người lạnh đi.Cô thẫn thờ nhìn khung cảnh chuyển động nhanh ngoài cửa sổ, lòng rối bời.Tinh thần của cô vẫn còn trong trạng thái thôi miên.Cô vẫn không thể tin rằng tất cả những gì đã xảy ra những ngày này là sự thật.Có phải chỉ là một giấc mơ.Nhưng quan trọng là, cô hoàn toàn không biết người đó rốt cuộc là ai.Khi cô gần đến công ty, Lục Thanh Uyển lúc này mới đột nhiên tỉnh táo, cô tuyệt đối không thể để đồng nghiệp khác thấy cô được xe hạng sang này đưa đến đây, nếu không thì, nhất định sẽ hiểu lầm.Do đó Lục Thanh Uyển vội vàng nói “Chú tài xế, phiền chú dừng xe ở đây được rồi, cám ơn chú”.“Được, tiểu thư”, Tài xế cung kính nói.Lúc này, Từ Tứ Ngữ có chút kinh hãi, anh ta đứng trước một cánh cửa đóng kín, cẩn thận đưa tài liệu bên trong qua một ngăn.Anh ta thậm chí không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ làm phiền thiếu gia bên trong.Đối với những người quen của thiếu gia mà nói, thiếu gia ban ngày càng đáng sợ.Lục Thanh Uyển lấy hết cảm đảm, xin sếp nghỉ phép năm.Năm nay, cô chưa có lầm nào xin nghỉ, vì vậy tất cả các ngày nghỉ cộng lại ít nhất đủ 1 tháng.Lục Thanh Uyển đã hạ quyết tâm, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian này ra nước ngoài khuây khỏa.Cho dù là nói cô trốn chạy và tránh nạn cũng đúng..