Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 348
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 348: Chú ơi, chú thật tốt bụng. Em yêu chú đến chết đi được!“Nhưng chú à, em khác sự phụ! Em còn có một thân phận khác. Em là vợ chưa cưới của chú, là vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh! Là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ! Ai dám chọc đến em?”Lệ Minh Viễn cực kì vui vẻ.Cho nên nói đi nói lại thì cô nhóc vẫn dựa vào anh.Anh rất phối hợp nói: “Đúng vậy… em khác với sự phụ của mình, em có tự tin hơn cô ấy”Tô Noãn Tâm dường như đã phản ứng kịp điều gì đó và nói một cách cay đắng: “Nói trắng ra thì… em chẳng có gì nếu không có chú.”Lệ Minh Viễn gần như bật cười…“Vậy thì em lại định làm gì?Chỉ nghe Tô Noãn Tâm nhìn hắn bằng ánh mắt u oán: “Chú à, chú đang xem em làm trò cười à?”“Không”“Hừ hừ, chắc chắn là có! Quanh đi quẩn lại thì em vẫn phải dựa vào chú, nếu không thì sẽ không làm được gì?”“Không… đạo diễn của em nói rằng em có một tương lại rất tươi sáng, sau này sẽ rất tài giỏi!”“Hừ, Lệ Minh Viễn, chú còn nói chứ không cười nhạo em!” Tô Noãn Tâm tức giận thét lên.Lệ Minh Viễn mỉm cười giữa lông mày và ánh mắt, khẽ nhếch môi đối mặt với nàng nói: “Tô Noãn Tâm… may mắn cũng là một phần sức mạnh của em, vì vậy có một trận sức mạnh đồng nghĩa với việc em may mắn, em may mắn hơn tất cả mọi người.”Bởi vì em đã gặp anh, chỉ cần em nói… Anh sẽ giúp em.Cô nhóc cho biết, cuộc sống của anh quá tẻ nhạt, ngoại trừ giấc ngủ thì chỉ là công việc.Nhưng cô không biết kể từ khi cô xuất hiện, anh đã có được một kỹ năng và niềm vui khác ngoài việc ngủ và làm việc.Đó là kỹ năng để giải quyết những rắc rối của cô và niềm vui khi cô ra vẻ dễ thương và nịnh nọt khi cầu xin anh.Sau khi giúp cô thì nghe cô ấy tâng bốc, nói một loạt những điều tốt đẹp và đánh giá cao sự tài giỏi của anh.Giống như một đứa trẻ làm việc chăm chỉ và được đền đáp …Vì vậy, kiếp trước của Lệ Minh Viễn thật sự quá nhàm chán, Tô Noãn Tâm tuy là một người phiền phức, nhưng thứ Lệ Minh Viễn thiểu chính là một người như vậy sẽ mình gây phiền phức cho mình.Vô hình trung, anh tìm thấy niềm vui trong những rắc rối này.Anh có lẽ thậm chí không biết những điều này.Tô Noãn Tâm ngơ ngác nhìn trần nhà nói: “Vậy vận may của ta cũng là thực lực của em?”“Đúng vậy, là sức mạnh” Lệ Minh Viễn vui vẻ trở lại.“Vậy thì chủ à… Về chuyện này, em không cần làm phiền chú, em có thể tự làm phiền mình được không?”“Hả?” Lệ Minh Viễn không hiểu.Tô Noãn Tâm giải thích: “Là… Em dùng thân phận phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh của mình… Nếu người nào đó dám làm mất mặt sư phụ của em thì em sẽ dùng thân phận của mình đánh trả lại! Đánh đến khi bọn họ không dám đụng vào sự phụ của em nữa thì thôi!”“Anh cảm thấy… không sao cả”“Ha ha ha… Thật sự là không sao à! Chú à, em không đùa đầu, em đang nghĩ như vậy thật đấy! Nếu chủ cảm thấy không có vấn đề gì thì em sẽ làm như thế thật!”“Anh ủng hộ em”.“Chú, chú thật tốt bụng! Em yêu chú đến chết đi được!” Yêu đến chết sao? Ngón tay của Lệ Minh Viễn đặt ở bên ngoài chăn bông nhẹ nhàng búng một cái.Sau đó nghe thấy cô nhóc rất hào hứng và tiếp tục nói: “Sáng mai em sẽ đi gặp sư phụ và Minh Dao… Sau đó em sẽ đưa mẹ đến ký túc xá của nhân viên vào buổi chiều. Chờ hôm sau mẹ em đến công ty của chú làm thì em sẽ quay lại trường.Sau đó mỗi cuối tuần sẽ trở về với chú… Mà chú à, nhân viên công ty của chú không có ngày nghỉ cuối tuần sao?”“Có, làm việc năm ngày sẽ nghỉ cuối tuần.”“Vậy thì sao chú lại không có?”“Anh là ông chủ… Có lúc có thể có, còn có lúc sẽ không thể nghỉ được.”Chỉ là ngoài công việc ra, anh còn có thể làm gì nữa?Ở nhà cũng sẽ rất nhàm chán.Tô Noãn Tâm lập tức khinh thường nói: “Chú làm ông chủ cũng không thoải mái bằng nhân viên nữa! Chú à, chủ đầu phải cái máy kiếm tiền, không thả lỏng bản thân được sao!”
Chương 348: Chú ơi, chú thật tốt bụng. Em yêu chú đến chết đi được!
“Nhưng chú à, em khác sự phụ! Em còn có một thân phận khác. Em là vợ chưa cưới của chú, là vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh! Là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ! Ai dám chọc đến em?”
Lệ Minh Viễn cực kì vui vẻ.
Cho nên nói đi nói lại thì cô nhóc vẫn dựa vào anh.
Anh rất phối hợp nói: “Đúng vậy… em khác với sự phụ của mình, em có tự tin hơn cô ấy”
Tô Noãn Tâm dường như đã phản ứng kịp điều gì đó và nói một cách cay đắng: “Nói trắng ra thì… em chẳng có gì nếu không có chú.”
Lệ Minh Viễn gần như bật cười…
“Vậy thì em lại định làm gì?
Chỉ nghe Tô Noãn Tâm nhìn hắn bằng ánh mắt u oán: “Chú à, chú đang xem em làm trò cười à?”
“Không”
“Hừ hừ, chắc chắn là có! Quanh đi quẩn lại thì em vẫn phải dựa vào chú, nếu không thì sẽ không làm được gì?”
“Không… đạo diễn của em nói rằng em có một tương lại rất tươi sáng, sau này sẽ rất tài giỏi!”
“Hừ, Lệ Minh Viễn, chú còn nói chứ không cười nhạo em!” Tô Noãn Tâm tức giận thét lên.
Lệ Minh Viễn mỉm cười giữa lông mày và ánh mắt, khẽ nhếch môi đối mặt với nàng nói: “Tô Noãn Tâm… may mắn cũng là một phần sức mạnh của em, vì vậy có một trận sức mạnh đồng nghĩa với việc em may mắn, em may mắn hơn tất cả mọi người.”
Bởi vì em đã gặp anh, chỉ cần em nói… Anh sẽ giúp em.
Cô nhóc cho biết, cuộc sống của anh quá tẻ nhạt, ngoại trừ giấc ngủ thì chỉ là công việc.
Nhưng cô không biết kể từ khi cô xuất hiện, anh đã có được một kỹ năng và niềm vui khác ngoài việc ngủ và làm việc.
Đó là kỹ năng để giải quyết những rắc rối của cô và niềm vui khi cô ra vẻ dễ thương và nịnh nọt khi cầu xin anh.
Sau khi giúp cô thì nghe cô ấy tâng bốc, nói một loạt những điều tốt đẹp và đánh giá cao sự tài giỏi của anh.
Giống như một đứa trẻ làm việc chăm chỉ và được đền đáp …
Vì vậy, kiếp trước của Lệ Minh Viễn thật sự quá nhàm chán, Tô Noãn Tâm tuy là một người phiền phức, nhưng thứ Lệ Minh Viễn thiểu chính là một người như vậy sẽ mình gây phiền phức cho mình.
Vô hình trung, anh tìm thấy niềm vui trong những rắc rối này.
Anh có lẽ thậm chí không biết những điều này.
Tô Noãn Tâm ngơ ngác nhìn trần nhà nói: “Vậy vận may của ta cũng là thực lực của em?”
“Đúng vậy, là sức mạnh” Lệ Minh Viễn vui vẻ trở lại.
“Vậy thì chủ à… Về chuyện này, em không cần làm phiền chú, em có thể tự làm phiền mình được không?”
“Hả?” Lệ Minh Viễn không hiểu.
Tô Noãn Tâm giải thích: “Là… Em dùng thân phận phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh của mình… Nếu người nào đó dám làm mất mặt sư phụ của em thì em sẽ dùng thân phận của mình đánh trả lại! Đánh đến khi bọn họ không dám đụng vào sự phụ của em nữa thì thôi!”
“Anh cảm thấy… không sao cả”
“Ha ha ha… Thật sự là không sao à! Chú à, em không đùa đầu, em đang nghĩ như vậy thật đấy! Nếu chủ cảm thấy không có vấn đề gì thì em sẽ làm như thế thật!”
“Anh ủng hộ em”.
“Chú, chú thật tốt bụng! Em yêu chú đến chết đi được!” Yêu đến chết sao? Ngón tay của Lệ Minh Viễn đặt ở bên ngoài chăn bông nhẹ nhàng búng một cái.
Sau đó nghe thấy cô nhóc rất hào hứng và tiếp tục nói: “Sáng mai em sẽ đi gặp sư phụ và Minh Dao… Sau đó em sẽ đưa mẹ đến ký túc xá của nhân viên vào buổi chiều. Chờ hôm sau mẹ em đến công ty của chú làm thì em sẽ quay lại trường.
Sau đó mỗi cuối tuần sẽ trở về với chú… Mà chú à, nhân viên công ty của chú không có ngày nghỉ cuối tuần sao?”
“Có, làm việc năm ngày sẽ nghỉ cuối tuần.”
“Vậy thì sao chú lại không có?”
“Anh là ông chủ… Có lúc có thể có, còn có lúc sẽ không thể nghỉ được.”
Chỉ là ngoài công việc ra, anh còn có thể làm gì nữa?
Ở nhà cũng sẽ rất nhàm chán.
Tô Noãn Tâm lập tức khinh thường nói: “Chú làm ông chủ cũng không thoải mái bằng nhân viên nữa! Chú à, chủ đầu phải cái máy kiếm tiền, không thả lỏng bản thân được sao!”
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 348: Chú ơi, chú thật tốt bụng. Em yêu chú đến chết đi được!“Nhưng chú à, em khác sự phụ! Em còn có một thân phận khác. Em là vợ chưa cưới của chú, là vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh! Là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ! Ai dám chọc đến em?”Lệ Minh Viễn cực kì vui vẻ.Cho nên nói đi nói lại thì cô nhóc vẫn dựa vào anh.Anh rất phối hợp nói: “Đúng vậy… em khác với sự phụ của mình, em có tự tin hơn cô ấy”Tô Noãn Tâm dường như đã phản ứng kịp điều gì đó và nói một cách cay đắng: “Nói trắng ra thì… em chẳng có gì nếu không có chú.”Lệ Minh Viễn gần như bật cười…“Vậy thì em lại định làm gì?Chỉ nghe Tô Noãn Tâm nhìn hắn bằng ánh mắt u oán: “Chú à, chú đang xem em làm trò cười à?”“Không”“Hừ hừ, chắc chắn là có! Quanh đi quẩn lại thì em vẫn phải dựa vào chú, nếu không thì sẽ không làm được gì?”“Không… đạo diễn của em nói rằng em có một tương lại rất tươi sáng, sau này sẽ rất tài giỏi!”“Hừ, Lệ Minh Viễn, chú còn nói chứ không cười nhạo em!” Tô Noãn Tâm tức giận thét lên.Lệ Minh Viễn mỉm cười giữa lông mày và ánh mắt, khẽ nhếch môi đối mặt với nàng nói: “Tô Noãn Tâm… may mắn cũng là một phần sức mạnh của em, vì vậy có một trận sức mạnh đồng nghĩa với việc em may mắn, em may mắn hơn tất cả mọi người.”Bởi vì em đã gặp anh, chỉ cần em nói… Anh sẽ giúp em.Cô nhóc cho biết, cuộc sống của anh quá tẻ nhạt, ngoại trừ giấc ngủ thì chỉ là công việc.Nhưng cô không biết kể từ khi cô xuất hiện, anh đã có được một kỹ năng và niềm vui khác ngoài việc ngủ và làm việc.Đó là kỹ năng để giải quyết những rắc rối của cô và niềm vui khi cô ra vẻ dễ thương và nịnh nọt khi cầu xin anh.Sau khi giúp cô thì nghe cô ấy tâng bốc, nói một loạt những điều tốt đẹp và đánh giá cao sự tài giỏi của anh.Giống như một đứa trẻ làm việc chăm chỉ và được đền đáp …Vì vậy, kiếp trước của Lệ Minh Viễn thật sự quá nhàm chán, Tô Noãn Tâm tuy là một người phiền phức, nhưng thứ Lệ Minh Viễn thiểu chính là một người như vậy sẽ mình gây phiền phức cho mình.Vô hình trung, anh tìm thấy niềm vui trong những rắc rối này.Anh có lẽ thậm chí không biết những điều này.Tô Noãn Tâm ngơ ngác nhìn trần nhà nói: “Vậy vận may của ta cũng là thực lực của em?”“Đúng vậy, là sức mạnh” Lệ Minh Viễn vui vẻ trở lại.“Vậy thì chủ à… Về chuyện này, em không cần làm phiền chú, em có thể tự làm phiền mình được không?”“Hả?” Lệ Minh Viễn không hiểu.Tô Noãn Tâm giải thích: “Là… Em dùng thân phận phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh của mình… Nếu người nào đó dám làm mất mặt sư phụ của em thì em sẽ dùng thân phận của mình đánh trả lại! Đánh đến khi bọn họ không dám đụng vào sự phụ của em nữa thì thôi!”“Anh cảm thấy… không sao cả”“Ha ha ha… Thật sự là không sao à! Chú à, em không đùa đầu, em đang nghĩ như vậy thật đấy! Nếu chủ cảm thấy không có vấn đề gì thì em sẽ làm như thế thật!”“Anh ủng hộ em”.“Chú, chú thật tốt bụng! Em yêu chú đến chết đi được!” Yêu đến chết sao? Ngón tay của Lệ Minh Viễn đặt ở bên ngoài chăn bông nhẹ nhàng búng một cái.Sau đó nghe thấy cô nhóc rất hào hứng và tiếp tục nói: “Sáng mai em sẽ đi gặp sư phụ và Minh Dao… Sau đó em sẽ đưa mẹ đến ký túc xá của nhân viên vào buổi chiều. Chờ hôm sau mẹ em đến công ty của chú làm thì em sẽ quay lại trường.Sau đó mỗi cuối tuần sẽ trở về với chú… Mà chú à, nhân viên công ty của chú không có ngày nghỉ cuối tuần sao?”“Có, làm việc năm ngày sẽ nghỉ cuối tuần.”“Vậy thì sao chú lại không có?”“Anh là ông chủ… Có lúc có thể có, còn có lúc sẽ không thể nghỉ được.”Chỉ là ngoài công việc ra, anh còn có thể làm gì nữa?Ở nhà cũng sẽ rất nhàm chán.Tô Noãn Tâm lập tức khinh thường nói: “Chú làm ông chủ cũng không thoải mái bằng nhân viên nữa! Chú à, chủ đầu phải cái máy kiếm tiền, không thả lỏng bản thân được sao!”