Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 777
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 777: Bánh bột ngô nhà làmBánh bột ngô không khó làm, mất hơn hai tiếng là chưng được một nồi. Nhìn bánh bột ngô, vẻ mặt bà lão đầy hoài niệm, trông rất hiền lành. Bà bỗng kể: “Nhắc tới bánh bột ngô ấy, hồi bà còn trẻ, quê nhà rất nghèo, bánh bột ngô cũng là món ăn hiếm thấy, sau này tới thành phố, thỉnh thoảng cũng sẽ tự làm để ăn. Bây giờ già rồi, cũng hoài niệm thời điểm đó, cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn bánh bột ngô. Bà nhớ hồi còn trẻ, thằng con lớn của bà cũng bằng tuổi cháu bây giờ, có một đứa ăn mày tới nhà bà. Đứa ăn mày đó đẹp lắm. Ban đầu bà còn tưởng đó là con gái, sau này mới biết là nam. Nó sắp đói ngất xỉu, bà cho nó cái bánh bột ngô, bỏ thêm chút dưa chua cho nó, nó ăn xong hỏi bà còn không, kết quả là hết rồi, chỉ còn lại hai cái, còn nguội ngắt. Chắc thằng bé đó đói lắm.”Tô Noãn Tâm cười nói: “Bà tốt bụng ghế”Minh Dao tò mò hỏi: “Sau này thì sao? Bà không nhận nuôi đứa ăn mày đó ạ?”“Sao mà làm được, hồi đó nhà bà cũng nghèo, ngay cả con mình còn không nuôi nổi, sao có thể nhận nuôi con nhà người khác.Tô Noãn Tâm cười nói: “Đúng thế. Bà sống ở đây nhiều năm lắm đúng không? Cháu với mẹ đến sau này mới dọn tới đây.“Đúng vậy, ông của cháu là người nơi này, hồi đó bà gả từ quê nhà tới đây, cũng có thể coi như gả cho nhà giàu, ha ha ha…”“Khi đó nông dân vào thành phố đều coi như gả cho người nhà lành, không như bây giờ, hộ khẩu thành phố muốn chuyển về quê mà không được.“Tại vì quốc gia càng thịnh vượng, dân giàu nước mạnh, chính sách dành cho nông thôn càng tốt, cuộc sống của mọi người cũng thoải mái chứ sao. Cho nên Noãn Tâm, các cháu sinh ra ở một thời đại tốt đẹp, không như lứa của bà, ít nhiều gì đều từng chịu khổ rồi, cháu phải trân trọng cuộc sống hiện tại đấy nhé.”“Cháu nhớ rồi bà “Ngoan lắm. Nghe nói mẹ cháu tìm được một chàng rể hiền cho cháu, hàng xóm đều khen ngợi. Lần trước các cháu về nhà ăn tết, bà được con trai lớn đón đi nơi khác nên chưa gặp, còn rất tiếc nuối. Bà còn nhìn cháu lớn lên cơ mà. Không biết sau này có cơ hội được thấy cháu sinh con không đây.“Chắc chắn là được mà bà. Bà rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, lần sau chủ nhà cháu tới, cháu sẽ dẫn anh ấy tới gặp bà “Ha ha ha… bà già rồi, không làm gì được nữa rồi. Ông già đi sớm, mấy đứa cháu cũng lớn cả rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa. Bánh bột ngô hấp xong rồi, cháu về lấy bình thủy, giữ ẩm ăn nóng hôi hổi, sẽ càng ngon hơn. Bà đi lấy dưa muối cho cháu.“Vâng, vất vả cho bà quá.”Tô Noãn Tâm về nhà lấy bình thủy, bỏ mấy cái vào trong bình. Dưa muối nấu chín hay để nguội đều ăn được. Cô lại nói cảm ơn bà một phen rồi chở Minh Dao tới bệnh viện.Trong bệnh viện, Nhiếp Hạo ngồi ngẩn người trên giường bệnh, thỉnh thoảng có mấy y tá đi ngang qua say mê nhìn anh, nhưng không dám tiến vào quấy rầy. Bởi vì bệnh viện có nội quy liên quan, danh nhân như Nhiếp Hạo nằm viện thì bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều không được đi thăm anh mà không có lý do chính đáng, đòi ký tên chụp ảnh gì đó. Đương nhiên ngoại trừ việc thăm bệnh.Lúc Tô Noãn Tâm và Minh Dao tới bệnh viện, trợ lý của Nhiếp Hạo đón họ lên: “Cô Tô, cô Minh Dao, anh Nhiếp đang ở trong phòng chờ các cô.”
Chương 777: Bánh bột ngô nhà làm
Bánh bột ngô không khó làm, mất hơn hai tiếng là chưng được một nồi. Nhìn bánh bột ngô, vẻ mặt bà lão đầy hoài niệm, trông rất hiền lành. Bà bỗng kể: “Nhắc tới bánh bột ngô ấy, hồi bà còn trẻ, quê nhà rất nghèo, bánh bột ngô cũng là món ăn hiếm thấy, sau này tới thành phố, thỉnh thoảng cũng sẽ tự làm để ăn. Bây giờ già rồi, cũng hoài niệm thời điểm đó, cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn bánh bột ngô. Bà nhớ hồi còn trẻ, thằng con lớn của bà cũng bằng tuổi cháu bây giờ, có một đứa ăn mày tới nhà bà. Đứa ăn mày đó đẹp lắm. Ban đầu bà còn tưởng đó là con gái, sau này mới biết là nam. Nó sắp đói ngất xỉu, bà cho nó cái bánh bột ngô, bỏ thêm chút dưa chua cho nó, nó ăn xong hỏi bà còn không, kết quả là hết rồi, chỉ còn lại hai cái, còn nguội ngắt. Chắc thằng bé đó đói lắm.”
Tô Noãn Tâm cười nói: “Bà tốt bụng ghế”
Minh Dao tò mò hỏi: “Sau này thì sao? Bà không nhận nuôi đứa ăn mày đó ạ?”
“Sao mà làm được, hồi đó nhà bà cũng nghèo, ngay cả con mình còn không nuôi nổi, sao có thể nhận nuôi con nhà người khác.
Tô Noãn Tâm cười nói: “Đúng thế. Bà sống ở đây nhiều năm lắm đúng không? Cháu với mẹ đến sau này mới dọn tới đây.
“Đúng vậy, ông của cháu là người nơi này, hồi đó bà gả từ quê nhà tới đây, cũng có thể coi như gả cho nhà giàu, ha ha ha…”
“Khi đó nông dân vào thành phố đều coi như gả cho người nhà lành, không như bây giờ, hộ khẩu thành phố muốn chuyển về quê mà không được.
“Tại vì quốc gia càng thịnh vượng, dân giàu nước mạnh, chính sách dành cho nông thôn càng tốt, cuộc sống của mọi người cũng thoải mái chứ sao. Cho nên Noãn Tâm, các cháu sinh ra ở một thời đại tốt đẹp, không như lứa của bà, ít nhiều gì đều từng chịu khổ rồi, cháu phải trân trọng cuộc sống hiện tại đấy nhé.”
“Cháu nhớ rồi bà “Ngoan lắm. Nghe nói mẹ cháu tìm được một chàng rể hiền cho cháu, hàng xóm đều khen ngợi. Lần trước các cháu về nhà ăn tết, bà được con trai lớn đón đi nơi khác nên chưa gặp, còn rất tiếc nuối. Bà còn nhìn cháu lớn lên cơ mà. Không biết sau này có cơ hội được thấy cháu sinh con không đây.
“Chắc chắn là được mà bà. Bà rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, lần sau chủ nhà cháu tới, cháu sẽ dẫn anh ấy tới gặp bà “Ha ha ha… bà già rồi, không làm gì được nữa rồi. Ông già đi sớm, mấy đứa cháu cũng lớn cả rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa. Bánh bột ngô hấp xong rồi, cháu về lấy bình thủy, giữ ẩm ăn nóng hôi hổi, sẽ càng ngon hơn. Bà đi lấy dưa muối cho cháu.
“Vâng, vất vả cho bà quá.”
Tô Noãn Tâm về nhà lấy bình thủy, bỏ mấy cái vào trong bình. Dưa muối nấu chín hay để nguội đều ăn được. Cô lại nói cảm ơn bà một phen rồi chở Minh Dao tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, Nhiếp Hạo ngồi ngẩn người trên giường bệnh, thỉnh thoảng có mấy y tá đi ngang qua say mê nhìn anh, nhưng không dám tiến vào quấy rầy. Bởi vì bệnh viện có nội quy liên quan, danh nhân như Nhiếp Hạo nằm viện thì bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều không được đi thăm anh mà không có lý do chính đáng, đòi ký tên chụp ảnh gì đó. Đương nhiên ngoại trừ việc thăm bệnh.
Lúc Tô Noãn Tâm và Minh Dao tới bệnh viện, trợ lý của Nhiếp Hạo đón họ lên: “Cô Tô, cô Minh Dao, anh Nhiếp đang ở trong phòng chờ các cô.”
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 777: Bánh bột ngô nhà làmBánh bột ngô không khó làm, mất hơn hai tiếng là chưng được một nồi. Nhìn bánh bột ngô, vẻ mặt bà lão đầy hoài niệm, trông rất hiền lành. Bà bỗng kể: “Nhắc tới bánh bột ngô ấy, hồi bà còn trẻ, quê nhà rất nghèo, bánh bột ngô cũng là món ăn hiếm thấy, sau này tới thành phố, thỉnh thoảng cũng sẽ tự làm để ăn. Bây giờ già rồi, cũng hoài niệm thời điểm đó, cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn bánh bột ngô. Bà nhớ hồi còn trẻ, thằng con lớn của bà cũng bằng tuổi cháu bây giờ, có một đứa ăn mày tới nhà bà. Đứa ăn mày đó đẹp lắm. Ban đầu bà còn tưởng đó là con gái, sau này mới biết là nam. Nó sắp đói ngất xỉu, bà cho nó cái bánh bột ngô, bỏ thêm chút dưa chua cho nó, nó ăn xong hỏi bà còn không, kết quả là hết rồi, chỉ còn lại hai cái, còn nguội ngắt. Chắc thằng bé đó đói lắm.”Tô Noãn Tâm cười nói: “Bà tốt bụng ghế”Minh Dao tò mò hỏi: “Sau này thì sao? Bà không nhận nuôi đứa ăn mày đó ạ?”“Sao mà làm được, hồi đó nhà bà cũng nghèo, ngay cả con mình còn không nuôi nổi, sao có thể nhận nuôi con nhà người khác.Tô Noãn Tâm cười nói: “Đúng thế. Bà sống ở đây nhiều năm lắm đúng không? Cháu với mẹ đến sau này mới dọn tới đây.“Đúng vậy, ông của cháu là người nơi này, hồi đó bà gả từ quê nhà tới đây, cũng có thể coi như gả cho nhà giàu, ha ha ha…”“Khi đó nông dân vào thành phố đều coi như gả cho người nhà lành, không như bây giờ, hộ khẩu thành phố muốn chuyển về quê mà không được.“Tại vì quốc gia càng thịnh vượng, dân giàu nước mạnh, chính sách dành cho nông thôn càng tốt, cuộc sống của mọi người cũng thoải mái chứ sao. Cho nên Noãn Tâm, các cháu sinh ra ở một thời đại tốt đẹp, không như lứa của bà, ít nhiều gì đều từng chịu khổ rồi, cháu phải trân trọng cuộc sống hiện tại đấy nhé.”“Cháu nhớ rồi bà “Ngoan lắm. Nghe nói mẹ cháu tìm được một chàng rể hiền cho cháu, hàng xóm đều khen ngợi. Lần trước các cháu về nhà ăn tết, bà được con trai lớn đón đi nơi khác nên chưa gặp, còn rất tiếc nuối. Bà còn nhìn cháu lớn lên cơ mà. Không biết sau này có cơ hội được thấy cháu sinh con không đây.“Chắc chắn là được mà bà. Bà rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, lần sau chủ nhà cháu tới, cháu sẽ dẫn anh ấy tới gặp bà “Ha ha ha… bà già rồi, không làm gì được nữa rồi. Ông già đi sớm, mấy đứa cháu cũng lớn cả rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa. Bánh bột ngô hấp xong rồi, cháu về lấy bình thủy, giữ ẩm ăn nóng hôi hổi, sẽ càng ngon hơn. Bà đi lấy dưa muối cho cháu.“Vâng, vất vả cho bà quá.”Tô Noãn Tâm về nhà lấy bình thủy, bỏ mấy cái vào trong bình. Dưa muối nấu chín hay để nguội đều ăn được. Cô lại nói cảm ơn bà một phen rồi chở Minh Dao tới bệnh viện.Trong bệnh viện, Nhiếp Hạo ngồi ngẩn người trên giường bệnh, thỉnh thoảng có mấy y tá đi ngang qua say mê nhìn anh, nhưng không dám tiến vào quấy rầy. Bởi vì bệnh viện có nội quy liên quan, danh nhân như Nhiếp Hạo nằm viện thì bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều không được đi thăm anh mà không có lý do chính đáng, đòi ký tên chụp ảnh gì đó. Đương nhiên ngoại trừ việc thăm bệnh.Lúc Tô Noãn Tâm và Minh Dao tới bệnh viện, trợ lý của Nhiếp Hạo đón họ lên: “Cô Tô, cô Minh Dao, anh Nhiếp đang ở trong phòng chờ các cô.”