Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 871
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 871: Con nhóc cháu cho rằng cậu mở ngân hàng sao!“Ông già này thích làm chuyện gì, không tới phiên một đứa cháu gái như cháu nói.”“Được rồi, cậu vui vẻ là được, hôm nay cháu đến tìm cậu là có việc muốn nhờ cậu.”“Chuyện gì?”“Chúng ta đến phòng nghỉ của cậu nói đi.“Không thấy đang quay phim đó sao, ai có thời gian mà đi đến phòng nghỉ chứ!”“Cậu à… Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau… Vân Như muốn trò chuyện với cậu.“Không rảnh! Có chuyện gì thì nói luôn ở đây Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Cậu… Nếu cậu đã không cho cháu mặt mũi như vậy thì để cháu nói luôn chính sự đi.”“Nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.“Cậu nói cái đứa con hoang này cũng là người nhà?”“Cậu nói nè… Cháu có thể có tý tốt chất không? Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mở miệng một câu là con đ* với chả con hoang, năm đó bố mẹ cháu dạy cháu như thế dao? Ông già này xem như là đã thấy rõ, nhà họ Kỷ dạy dỗ con trai thù nghiêm khắc, còn con gái thì quả thực chiều chuộng một cách không có giới hạn, nhìn xem đã chiều chuộng thành cái đức hạnh gì kìa!”“Cháu lười nói mấy chuyện này với cậu…“Cậu còn lười không muốn nói chuyện với cháu hơn? Một điểm cũng không bằng anh cháu! Đều đã lập gia đình rồi, con cũng đã mấy tuổi rồi mà còn lộng hành như thế! Nhà họ Lục mà cháu gả vào vốn dĩ con riêng tràn lan, tại sao mẹ chồng cháu không đuổi giết kẻ thứ ba khắp thế giới giống nhau cháu chứ?”“Hay là do con gái nhà họ Kỷ các người trâu bò? Có bản lĩnh?”“Cháu có biết mặt mũi của bố mẹ cháu, anh cháu đã bị cháu làm cho mất hết rồi không!”Vẻ mặt Kỷ Vân Như tái xanh nói: “Cậu… Cậu vì cái đấy con hoang này mà mắng cháu?”“Làm sao? Không được mắng cháu sao? Có lời mau nói, có rắm mau thả, đừng có bày ra bộ dạng cô chủ nhà giàu trước mặt cậu, ông già này không ăn cái bộ dạng đó!”Minh Dao sùng bái nhìn ông Ngô, hai mắt như có ngôi sao lấp lánh.“Ông ngô… Nếu ông mà trẻ tuổi hơn một chút, sau này lớn lên cháu muốn gả cho ông luôn. Kỷ Vân Như hít sâu vào một hơi nói: “Cháu đến đây không phải để cãi nhau với cậu mà là có chuyện muốn thương lượng với cậu.“Có lời mau nói, có rằm mau thả, thế nên cậu mới không thích thương lượng chuyện gì với mấy người, quanh co lòng vòng, phiền chết lên được.“Được rồi, vậy cháu sẽ nói thẳng. Bên phía anh cháu có tim tức truyền về, anh cháu có dấu hiệu muốn tỉnh lại… Còn phải gấp rút điều trị, cháu đã bỏ vào trong đấy ba mươi nghìn tỷ… Tài sản gì trên người có thể bán đã bán cho gần sạch rồi. Cháu muốn tìm cậu vay chút tiền” Ông Ngô nghe vậy thì không khỏi sững sờ.“Tỉ lệ thức tỉnh của Vân Tiêu… Lớn không?”“Tỉ lệ là ba mươi phần trăm… Đây đã là con số không nhỏ rồi cậu, trước kia khi ở trong nước, chỉ có ba phần trăm khả năng tỉnh lại… Cầu xin cậu nề mặt mẹ của cháu, giúp cháu một chút.”Ông Ngô nhíu mày nói: “Muốn bao nhiêu.Kỷ Vân Như giơ một ngón tay với ông ta “Một nghìn tỷ? Vẫn trong khả năng chịu đựng của ông già này, cháu về đi, tối nay cậu sẽ chuyển tiền cho cháu.Kỷ Vân Như lắc đầu nói: “Là mười năm nghìn Ông Ngô trực tiếp trợn mắt nói: “Cậu thấy cháu đang muốn cái mạng của ông già này! Cậu chỉ là một đạo diễn mà thôi, cậu đi đầu kiếm được nhiều tiền như vậy cho cháu?”“Cậu cũng không có chỗ tiêu tiền, nhiều năm như vậy cũng tích lũy được không ít vốn liếng…“Thứ quý giá nhất của ông già này chính là bối cảnh thực do đoàn làm phim khoa học viễn tưởng bày dựng lên, tiền đã tiêu hết rồi, đầu còn lại bao nhiều nữa! Con nhóc cháu thật sự cho rằng cậu mở ngân hàng sao?”“Nhưng cậu à. Cháu cũng không còn cách nào khác, cháu cũng đâu thể mặc kệ không quan tâm đến người anh trai đã hôn mê nhiều năm như vậy được!”
Chương 871: Con nhóc cháu cho rằng cậu mở ngân hàng sao!
“Ông già này thích làm chuyện gì, không tới phiên một đứa cháu gái như cháu nói.”
“Được rồi, cậu vui vẻ là được, hôm nay cháu đến tìm cậu là có việc muốn nhờ cậu.”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta đến phòng nghỉ của cậu nói đi.
“Không thấy đang quay phim đó sao, ai có thời gian mà đi đến phòng nghỉ chứ!”
“Cậu à… Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau… Vân Như muốn trò chuyện với cậu.
“Không rảnh! Có chuyện gì thì nói luôn ở đây Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Cậu… Nếu cậu đã không cho cháu mặt mũi như vậy thì để cháu nói luôn chính sự đi.”
“Nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.
“Cậu nói cái đứa con hoang này cũng là người nhà?”
“Cậu nói nè… Cháu có thể có tý tốt chất không? Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mở miệng một câu là con đ* với chả con hoang, năm đó bố mẹ cháu dạy cháu như thế dao? Ông già này xem như là đã thấy rõ, nhà họ Kỷ dạy dỗ con trai thù nghiêm khắc, còn con gái thì quả thực chiều chuộng một cách không có giới hạn, nhìn xem đã chiều chuộng thành cái đức hạnh gì kìa!”
“Cháu lười nói mấy chuyện này với cậu…
“Cậu còn lười không muốn nói chuyện với cháu hơn? Một điểm cũng không bằng anh cháu! Đều đã lập gia đình rồi, con cũng đã mấy tuổi rồi mà còn lộng hành như thế! Nhà họ Lục mà cháu gả vào vốn dĩ con riêng tràn lan, tại sao mẹ chồng cháu không đuổi giết kẻ thứ ba khắp thế giới giống nhau cháu chứ?”
“Hay là do con gái nhà họ Kỷ các người trâu bò? Có bản lĩnh?”
“Cháu có biết mặt mũi của bố mẹ cháu, anh cháu đã bị cháu làm cho mất hết rồi không!”
Vẻ mặt Kỷ Vân Như tái xanh nói: “Cậu… Cậu vì cái đấy con hoang này mà mắng cháu?”
“Làm sao? Không được mắng cháu sao? Có lời mau nói, có rắm mau thả, đừng có bày ra bộ dạng cô chủ nhà giàu trước mặt cậu, ông già này không ăn cái bộ dạng đó!”
Minh Dao sùng bái nhìn ông Ngô, hai mắt như có ngôi sao lấp lánh.
“Ông ngô… Nếu ông mà trẻ tuổi hơn một chút, sau này lớn lên cháu muốn gả cho ông luôn. Kỷ Vân Như hít sâu vào một hơi nói: “Cháu đến đây không phải để cãi nhau với cậu mà là có chuyện muốn thương lượng với cậu.
“Có lời mau nói, có rằm mau thả, thế nên cậu mới không thích thương lượng chuyện gì với mấy người, quanh co lòng vòng, phiền chết lên được.
“Được rồi, vậy cháu sẽ nói thẳng. Bên phía anh cháu có tim tức truyền về, anh cháu có dấu hiệu muốn tỉnh lại… Còn phải gấp rút điều trị, cháu đã bỏ vào trong đấy ba mươi nghìn tỷ… Tài sản gì trên người có thể bán đã bán cho gần sạch rồi. Cháu muốn tìm cậu vay chút tiền” Ông Ngô nghe vậy thì không khỏi sững sờ.
“Tỉ lệ thức tỉnh của Vân Tiêu… Lớn không?”
“Tỉ lệ là ba mươi phần trăm… Đây đã là con số không nhỏ rồi cậu, trước kia khi ở trong nước, chỉ có ba phần trăm khả năng tỉnh lại… Cầu xin cậu nề mặt mẹ của cháu, giúp cháu một chút.”
Ông Ngô nhíu mày nói: “Muốn bao nhiêu.
Kỷ Vân Như giơ một ngón tay với ông ta “Một nghìn tỷ? Vẫn trong khả năng chịu đựng của ông già này, cháu về đi, tối nay cậu sẽ chuyển tiền cho cháu.
Kỷ Vân Như lắc đầu nói: “Là mười năm nghìn Ông Ngô trực tiếp trợn mắt nói: “Cậu thấy cháu đang muốn cái mạng của ông già này! Cậu chỉ là một đạo diễn mà thôi, cậu đi đầu kiếm được nhiều tiền như vậy cho cháu?”
“Cậu cũng không có chỗ tiêu tiền, nhiều năm như vậy cũng tích lũy được không ít vốn liếng…
“Thứ quý giá nhất của ông già này chính là bối cảnh thực do đoàn làm phim khoa học viễn tưởng bày dựng lên, tiền đã tiêu hết rồi, đầu còn lại bao nhiều nữa! Con nhóc cháu thật sự cho rằng cậu mở ngân hàng sao?”
“Nhưng cậu à. Cháu cũng không còn cách nào khác, cháu cũng đâu thể mặc kệ không quan tâm đến người anh trai đã hôn mê nhiều năm như vậy được!”
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 871: Con nhóc cháu cho rằng cậu mở ngân hàng sao!“Ông già này thích làm chuyện gì, không tới phiên một đứa cháu gái như cháu nói.”“Được rồi, cậu vui vẻ là được, hôm nay cháu đến tìm cậu là có việc muốn nhờ cậu.”“Chuyện gì?”“Chúng ta đến phòng nghỉ của cậu nói đi.“Không thấy đang quay phim đó sao, ai có thời gian mà đi đến phòng nghỉ chứ!”“Cậu à… Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau… Vân Như muốn trò chuyện với cậu.“Không rảnh! Có chuyện gì thì nói luôn ở đây Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Cậu… Nếu cậu đã không cho cháu mặt mũi như vậy thì để cháu nói luôn chính sự đi.”“Nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.“Cậu nói cái đứa con hoang này cũng là người nhà?”“Cậu nói nè… Cháu có thể có tý tốt chất không? Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mở miệng một câu là con đ* với chả con hoang, năm đó bố mẹ cháu dạy cháu như thế dao? Ông già này xem như là đã thấy rõ, nhà họ Kỷ dạy dỗ con trai thù nghiêm khắc, còn con gái thì quả thực chiều chuộng một cách không có giới hạn, nhìn xem đã chiều chuộng thành cái đức hạnh gì kìa!”“Cháu lười nói mấy chuyện này với cậu…“Cậu còn lười không muốn nói chuyện với cháu hơn? Một điểm cũng không bằng anh cháu! Đều đã lập gia đình rồi, con cũng đã mấy tuổi rồi mà còn lộng hành như thế! Nhà họ Lục mà cháu gả vào vốn dĩ con riêng tràn lan, tại sao mẹ chồng cháu không đuổi giết kẻ thứ ba khắp thế giới giống nhau cháu chứ?”“Hay là do con gái nhà họ Kỷ các người trâu bò? Có bản lĩnh?”“Cháu có biết mặt mũi của bố mẹ cháu, anh cháu đã bị cháu làm cho mất hết rồi không!”Vẻ mặt Kỷ Vân Như tái xanh nói: “Cậu… Cậu vì cái đấy con hoang này mà mắng cháu?”“Làm sao? Không được mắng cháu sao? Có lời mau nói, có rắm mau thả, đừng có bày ra bộ dạng cô chủ nhà giàu trước mặt cậu, ông già này không ăn cái bộ dạng đó!”Minh Dao sùng bái nhìn ông Ngô, hai mắt như có ngôi sao lấp lánh.“Ông ngô… Nếu ông mà trẻ tuổi hơn một chút, sau này lớn lên cháu muốn gả cho ông luôn. Kỷ Vân Như hít sâu vào một hơi nói: “Cháu đến đây không phải để cãi nhau với cậu mà là có chuyện muốn thương lượng với cậu.“Có lời mau nói, có rằm mau thả, thế nên cậu mới không thích thương lượng chuyện gì với mấy người, quanh co lòng vòng, phiền chết lên được.“Được rồi, vậy cháu sẽ nói thẳng. Bên phía anh cháu có tim tức truyền về, anh cháu có dấu hiệu muốn tỉnh lại… Còn phải gấp rút điều trị, cháu đã bỏ vào trong đấy ba mươi nghìn tỷ… Tài sản gì trên người có thể bán đã bán cho gần sạch rồi. Cháu muốn tìm cậu vay chút tiền” Ông Ngô nghe vậy thì không khỏi sững sờ.“Tỉ lệ thức tỉnh của Vân Tiêu… Lớn không?”“Tỉ lệ là ba mươi phần trăm… Đây đã là con số không nhỏ rồi cậu, trước kia khi ở trong nước, chỉ có ba phần trăm khả năng tỉnh lại… Cầu xin cậu nề mặt mẹ của cháu, giúp cháu một chút.”Ông Ngô nhíu mày nói: “Muốn bao nhiêu.Kỷ Vân Như giơ một ngón tay với ông ta “Một nghìn tỷ? Vẫn trong khả năng chịu đựng của ông già này, cháu về đi, tối nay cậu sẽ chuyển tiền cho cháu.Kỷ Vân Như lắc đầu nói: “Là mười năm nghìn Ông Ngô trực tiếp trợn mắt nói: “Cậu thấy cháu đang muốn cái mạng của ông già này! Cậu chỉ là một đạo diễn mà thôi, cậu đi đầu kiếm được nhiều tiền như vậy cho cháu?”“Cậu cũng không có chỗ tiêu tiền, nhiều năm như vậy cũng tích lũy được không ít vốn liếng…“Thứ quý giá nhất của ông già này chính là bối cảnh thực do đoàn làm phim khoa học viễn tưởng bày dựng lên, tiền đã tiêu hết rồi, đầu còn lại bao nhiều nữa! Con nhóc cháu thật sự cho rằng cậu mở ngân hàng sao?”“Nhưng cậu à. Cháu cũng không còn cách nào khác, cháu cũng đâu thể mặc kệ không quan tâm đến người anh trai đã hôn mê nhiều năm như vậy được!”