Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 991
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 991 Cô bé cười tủm tỉm nói: “Chị…Nhưng em không trách anh ấy một chút nào cả” “Vì sao?”hiện tại chỉ sợ cô cũng không bình yên. Anh ta chỉ tỏ ra như thế để tạo một ít tai tiếng thôi. Cũng không có thật sự đối xử với cô như thế. “Còn những lần khác thì sao?” “Còn có một lần…Anh Lệ biết, nhưng chị không biết…Lân đó Nhiếp Hạo tới đón em về nhà, nửa đường thì Kỷ Vân như chặn bọn em lại, đuổi giết em…Là Nhiếp Hại giấu em đi…Chính anh ấy dẫn dắt Kỷ Vân Như rời đi…Lúc đó em mới tránh được một kiếp, Sau ngày đó…Nhiếp Hạo liền nằm viện, không phải sinh bệnh…Mà là bị Kỷ Vân Như đánh…Cả người đều là máu…Cho nên chị, Nhiếp Hạo rất đáng thương…Chị không cần giận anh ấy: Tô Noãn Tâm nhíu mày nói chưa từng nói với chị” “Buổi sáng hôm đó…Em tự trở về, anh Lệ biết…Em sợ chị lo lắng nên bảo anh Lệ giữ bí mật giúp em…Chị không nên trách anh Lệ.” Khó trách, Minh Dao lại có quan hệ tốt với Nhiếp Hạo như vậy. Thì ra là thế. “Nhưng…Vì sao Nhiếp Hạo lại là người của Kỷ Vân Như chứ?” “Cái này…Anh Lệ biết, anh ấy nói, em quá nhỏ…Không thể nói với em, nhưng chị thì không nhỏ…Hẳn là anh ấy có thể nói, nếu chị muốn biết thì đi hỏi anh Lệ đi” “Chú nhà chị biết sao?” ân đó…Ôi trời! Minh Dao, sao em “Vâng…Hẳn là anh Lệ cũng biết chuyện xảy ra lần trước của chúng ta là Nhiếp Hạo làm…Nhưng, lại không làm gì Nhiếp Hạo…Hẳn là anh Lệ biết hết…Chị, chị đừng chán ghét Nhiếp Hạo, anh ấy thật sự rất đáng thương, Rõ ràng anh ấy là ảnh đế…Mà trong túi lại không có tiền” Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Tiền của anh ta đâu?” “Đều bị Kỷ Vân Như cầm đi rồi..” Nghe lời tới mức này, giống như Kỷ Vân Như nuôi Nhiếp Hạo làm nô lệ vậy? Nhưng hiện tại là thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế này xảy ra chứ? Minh Dao mệt mỏi, ghé vào đầu vai Tô Noãn Tâm nói: “Chị…Em buồn ngủ quá” “Trước tiên Minh Dao nhắm mắt một chút đi…Chị bảo Mộ Diệc Thần đi mua thuốc cho em” “Không…Em muốn anh Nhiếp Hạo mua…” Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi nói: “Chị thấy là em bị trúng độc của Nhiếp Hạo rồi” Minh Dao cũng đã mơ hồ đến nỗi không nói ra lời. Ừm. Cô bé đã trúng độc của Nhiếp Hạo.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 991
Cô bé cười tủm tỉm nói: “Chị…Nhưng em không trách anh ấy một chút nào cả”
“Vì sao?”
hiện tại chỉ sợ cô cũng không bình yên.
Anh ta chỉ tỏ ra như thế để tạo một ít tai tiếng thôi.
Cũng không có thật sự đối xử với cô như thế.
“Còn những lần khác thì sao?”
“Còn có một lần…Anh Lệ biết, nhưng chị không biết…Lân đó Nhiếp Hạo tới đón em về nhà, nửa đường thì Kỷ Vân như chặn bọn em lại, đuổi giết em…Là Nhiếp Hại giấu em đi…Chính anh ấy dẫn dắt Kỷ Vân Như rời đi…Lúc đó em mới tránh được một kiếp, Sau ngày đó…Nhiếp Hạo liền nằm viện, không phải sinh bệnh…Mà là bị Kỷ Vân Như đánh…Cả người đều là máu…Cho nên chị, Nhiếp Hạo rất đáng thương…Chị không cần giận anh ấy: Tô Noãn Tâm nhíu mày nói chưa từng nói với chị”
“Buổi sáng hôm đó…Em tự trở về, anh Lệ biết…Em sợ chị lo lắng nên bảo anh Lệ giữ bí mật giúp em…Chị không nên trách anh Lệ.”
Khó trách, Minh Dao lại có quan hệ tốt với Nhiếp Hạo như vậy.
Thì ra là thế.
“Nhưng…Vì sao Nhiếp Hạo lại là người của Kỷ Vân Như chứ?”
“Cái này…Anh Lệ biết, anh ấy nói, em quá nhỏ…Không thể nói với em, nhưng chị thì không nhỏ…Hẳn là anh ấy có thể nói, nếu chị muốn biết thì đi hỏi anh Lệ đi”
“Chú nhà chị biết sao?”
ân đó…Ôi trời! Minh Dao, sao em “Vâng…Hẳn là anh Lệ cũng biết chuyện xảy ra lần trước của chúng ta là Nhiếp Hạo làm…Nhưng, lại không làm gì Nhiếp Hạo…Hẳn là anh Lệ biết hết…Chị, chị đừng chán ghét Nhiếp Hạo, anh ấy thật sự rất đáng thương, Rõ ràng anh ấy là ảnh đế…Mà trong túi lại không có tiền”
Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Tiền của anh ta đâu?”
“Đều bị Kỷ Vân Như cầm đi rồi..”
Nghe lời tới mức này, giống như Kỷ Vân Như nuôi Nhiếp Hạo làm nô lệ vậy?
Nhưng hiện tại là thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế này xảy ra chứ?
Minh Dao mệt mỏi, ghé vào đầu vai Tô Noãn Tâm nói: “Chị…Em buồn ngủ quá”
“Trước tiên Minh Dao nhắm mắt một chút đi…Chị bảo Mộ Diệc Thần đi mua thuốc cho em”
“Không…Em muốn anh Nhiếp Hạo mua…”
Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi nói: “Chị thấy là em bị trúng độc của Nhiếp Hạo rồi”
Minh Dao cũng đã mơ hồ đến nỗi không nói ra lời.
Ừm.
Cô bé đã trúng độc của Nhiếp Hạo.
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 991 Cô bé cười tủm tỉm nói: “Chị…Nhưng em không trách anh ấy một chút nào cả” “Vì sao?”hiện tại chỉ sợ cô cũng không bình yên. Anh ta chỉ tỏ ra như thế để tạo một ít tai tiếng thôi. Cũng không có thật sự đối xử với cô như thế. “Còn những lần khác thì sao?” “Còn có một lần…Anh Lệ biết, nhưng chị không biết…Lân đó Nhiếp Hạo tới đón em về nhà, nửa đường thì Kỷ Vân như chặn bọn em lại, đuổi giết em…Là Nhiếp Hại giấu em đi…Chính anh ấy dẫn dắt Kỷ Vân Như rời đi…Lúc đó em mới tránh được một kiếp, Sau ngày đó…Nhiếp Hạo liền nằm viện, không phải sinh bệnh…Mà là bị Kỷ Vân Như đánh…Cả người đều là máu…Cho nên chị, Nhiếp Hạo rất đáng thương…Chị không cần giận anh ấy: Tô Noãn Tâm nhíu mày nói chưa từng nói với chị” “Buổi sáng hôm đó…Em tự trở về, anh Lệ biết…Em sợ chị lo lắng nên bảo anh Lệ giữ bí mật giúp em…Chị không nên trách anh Lệ.” Khó trách, Minh Dao lại có quan hệ tốt với Nhiếp Hạo như vậy. Thì ra là thế. “Nhưng…Vì sao Nhiếp Hạo lại là người của Kỷ Vân Như chứ?” “Cái này…Anh Lệ biết, anh ấy nói, em quá nhỏ…Không thể nói với em, nhưng chị thì không nhỏ…Hẳn là anh ấy có thể nói, nếu chị muốn biết thì đi hỏi anh Lệ đi” “Chú nhà chị biết sao?” ân đó…Ôi trời! Minh Dao, sao em “Vâng…Hẳn là anh Lệ cũng biết chuyện xảy ra lần trước của chúng ta là Nhiếp Hạo làm…Nhưng, lại không làm gì Nhiếp Hạo…Hẳn là anh Lệ biết hết…Chị, chị đừng chán ghét Nhiếp Hạo, anh ấy thật sự rất đáng thương, Rõ ràng anh ấy là ảnh đế…Mà trong túi lại không có tiền” Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Tiền của anh ta đâu?” “Đều bị Kỷ Vân Như cầm đi rồi..” Nghe lời tới mức này, giống như Kỷ Vân Như nuôi Nhiếp Hạo làm nô lệ vậy? Nhưng hiện tại là thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế này xảy ra chứ? Minh Dao mệt mỏi, ghé vào đầu vai Tô Noãn Tâm nói: “Chị…Em buồn ngủ quá” “Trước tiên Minh Dao nhắm mắt một chút đi…Chị bảo Mộ Diệc Thần đi mua thuốc cho em” “Không…Em muốn anh Nhiếp Hạo mua…” Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi nói: “Chị thấy là em bị trúng độc của Nhiếp Hạo rồi” Minh Dao cũng đã mơ hồ đến nỗi không nói ra lời. Ừm. Cô bé đã trúng độc của Nhiếp Hạo.