Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 993
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 993Trong phòng, Tô Noãn Tâm đem thuốc mà Mộ Diệc Thần mua về rồi bôi lên mặt cho Minh Dao một lần. Minh Dao ngủ thật sự sâu, cũng không có bị đánh thức. Bôi xong thuốc, Tô Noãn Tâm liền giận sôi máu, gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn. Lệ Minh Viễn cũng không biết ở chỗ cô đã xảy ra chuyện gì. Nhận được điện thoại, giọng anh còn rất nhẹ nhàng mà hỏi câu: “Em ăn tối chưa?” Liền nghe cô nhóc nhà anh hét to một tiếng: “Em ăn cái rắm mà ăn!” Lệ Minh Viễn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nói: “Tô Noãn Tâm! Ai bảo em nói tục! “Chú, em sắp bị tức chết rồi!” “Ai chọc em?” “Bởi vì, anh ta không phải chủ mưu” “Vậy Kỷ Vân Như là chủ mưu sao? Kỷ Vân Như luôn là chủ mưu đúng không, vậy sao chú còn cho bà ta vay tiền!” Bởi vì đó là người thân của em. Vay tiền để đi cứu mạnh cho bố ruột của em. Chuyện này anh không định nói cho cô nhóc biết. Nếu Kỷ Vân Tiêu tỉnh thì sẽ biết thôi. Nếu cuối cùng Kỷ Vân Tiêu không tỉnh lại được…Vậy cô nhóc chưa từng có ba còn tốt hơn, kết quả có thì mặt cũng chưa gặp qua đã mất. Cuối cùng nếu cô ấy biết chân tướng thì trong lòng sẽ khó chịu biết bao. Cho nên, Lệ Minh Viễn vẫn không định để cô biết. Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Anh cũng có nguyên nhân của anh” Tô Noãn Tâm tức giận đến nỗi hốc mắt phiếm hồng nói: “Chỉ là, chú…Bây giờ em rất tức giận” “Tức giận chuyện gì?” “Trước tiên chú nói cho em biết quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như là sao đã.” Thấy cô tức thành như vậy, Lệ Minh Viễn cũng chỉ có thể kể quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như cho Tô Noãn Tâm một lần. Sau khi Tô Noãn Tâm nghe được những gì Nhiếp Hạo từng trải qua khi còn nhỏ…Rồi sau đó bị Kỷ Vân Như lôi từ trong địa ngục ra… Từ đây, Kỷ Vân Như làm chủ mọi việc, cô khiếp sợ đến nỗi quên cả tức giận. Mẹ nó! Khẩu vị người nhà họ Nhiếp nặng như vậy sao! Nhiếp Hạo…Hình như rất đáng thương. Minh Dao, cũng đáng thương. Minh Dao từ nhỏ đã tự cô lập mình… Ông nói, Nhiếp Hạo vẫn luôn ở trong trạng thái tự cô lập mình, trừ lúc diễn.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 993
Trong phòng, Tô Noãn Tâm đem thuốc mà Mộ Diệc Thần mua về rồi bôi lên mặt cho Minh Dao một lần.
Minh Dao ngủ thật sự sâu, cũng không có bị đánh thức.
Bôi xong thuốc, Tô Noãn Tâm liền giận sôi máu, gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn cũng không biết ở chỗ cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhận được điện thoại, giọng anh còn rất nhẹ nhàng mà hỏi câu: “Em ăn tối chưa?”
Liền nghe cô nhóc nhà anh hét to một tiếng: “Em ăn cái rắm mà ăn!”
Lệ Minh Viễn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nói: “Tô Noãn Tâm! Ai bảo em nói tục!
“Chú, em sắp bị tức chết rồi!”
“Ai chọc em?”
“Bởi vì, anh ta không phải chủ mưu”
“Vậy Kỷ Vân Như là chủ mưu sao? Kỷ Vân Như luôn là chủ mưu đúng không, vậy sao chú còn cho bà ta vay tiền!”
Bởi vì đó là người thân của em.
Vay tiền để đi cứu mạnh cho bố ruột của em.
Chuyện này anh không định nói cho cô nhóc biết.
Nếu Kỷ Vân Tiêu tỉnh thì sẽ biết thôi.
Nếu cuối cùng Kỷ Vân Tiêu không tỉnh lại được…Vậy cô nhóc chưa từng có ba còn tốt hơn, kết quả có thì mặt cũng chưa gặp qua đã mất.
Cuối cùng nếu cô ấy biết chân tướng thì trong lòng sẽ khó chịu biết bao.
Cho nên, Lệ Minh Viễn vẫn không định để cô biết.
Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Anh cũng có nguyên nhân của anh”
Tô Noãn Tâm tức giận đến nỗi hốc mắt phiếm hồng nói: “Chỉ là, chú…Bây giờ em rất tức giận”
“Tức giận chuyện gì?”
“Trước tiên chú nói cho em biết quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như là sao đã.”
Thấy cô tức thành như vậy, Lệ Minh Viễn cũng chỉ có thể kể quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như cho Tô Noãn Tâm một lần.
Sau khi Tô Noãn Tâm nghe được những gì Nhiếp Hạo từng trải qua khi còn nhỏ…Rồi sau đó bị Kỷ Vân Như lôi từ trong địa ngục ra… Từ đây, Kỷ Vân Như làm chủ mọi việc, cô khiếp sợ đến nỗi quên cả tức giận.
Mẹ nó!
Khẩu vị người nhà họ Nhiếp nặng như vậy sao!
Nhiếp Hạo…Hình như rất đáng thương.
Minh Dao, cũng đáng thương.
Minh Dao từ nhỏ đã tự cô lập mình…
Ông nói, Nhiếp Hạo vẫn luôn ở trong trạng thái tự cô lập mình, trừ lúc diễn.
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 993Trong phòng, Tô Noãn Tâm đem thuốc mà Mộ Diệc Thần mua về rồi bôi lên mặt cho Minh Dao một lần. Minh Dao ngủ thật sự sâu, cũng không có bị đánh thức. Bôi xong thuốc, Tô Noãn Tâm liền giận sôi máu, gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn. Lệ Minh Viễn cũng không biết ở chỗ cô đã xảy ra chuyện gì. Nhận được điện thoại, giọng anh còn rất nhẹ nhàng mà hỏi câu: “Em ăn tối chưa?” Liền nghe cô nhóc nhà anh hét to một tiếng: “Em ăn cái rắm mà ăn!” Lệ Minh Viễn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nói: “Tô Noãn Tâm! Ai bảo em nói tục! “Chú, em sắp bị tức chết rồi!” “Ai chọc em?” “Bởi vì, anh ta không phải chủ mưu” “Vậy Kỷ Vân Như là chủ mưu sao? Kỷ Vân Như luôn là chủ mưu đúng không, vậy sao chú còn cho bà ta vay tiền!” Bởi vì đó là người thân của em. Vay tiền để đi cứu mạnh cho bố ruột của em. Chuyện này anh không định nói cho cô nhóc biết. Nếu Kỷ Vân Tiêu tỉnh thì sẽ biết thôi. Nếu cuối cùng Kỷ Vân Tiêu không tỉnh lại được…Vậy cô nhóc chưa từng có ba còn tốt hơn, kết quả có thì mặt cũng chưa gặp qua đã mất. Cuối cùng nếu cô ấy biết chân tướng thì trong lòng sẽ khó chịu biết bao. Cho nên, Lệ Minh Viễn vẫn không định để cô biết. Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Anh cũng có nguyên nhân của anh” Tô Noãn Tâm tức giận đến nỗi hốc mắt phiếm hồng nói: “Chỉ là, chú…Bây giờ em rất tức giận” “Tức giận chuyện gì?” “Trước tiên chú nói cho em biết quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như là sao đã.” Thấy cô tức thành như vậy, Lệ Minh Viễn cũng chỉ có thể kể quan hệ của Nhiếp Hạo và Kỷ Vân Như cho Tô Noãn Tâm một lần. Sau khi Tô Noãn Tâm nghe được những gì Nhiếp Hạo từng trải qua khi còn nhỏ…Rồi sau đó bị Kỷ Vân Như lôi từ trong địa ngục ra… Từ đây, Kỷ Vân Như làm chủ mọi việc, cô khiếp sợ đến nỗi quên cả tức giận. Mẹ nó! Khẩu vị người nhà họ Nhiếp nặng như vậy sao! Nhiếp Hạo…Hình như rất đáng thương. Minh Dao, cũng đáng thương. Minh Dao từ nhỏ đã tự cô lập mình… Ông nói, Nhiếp Hạo vẫn luôn ở trong trạng thái tự cô lập mình, trừ lúc diễn.