Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 996
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 996Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Đêm nay ông ngủ ở nhà sao?” “Yên tâm…Tôi chả có hứng thú gì với bà đâu, tôi sẽ không ngủ ở phòng ngủ chính…Rốt cuộc thì ngày mai muốn đưa quà cho bà, nên đêm nay…Tôi liền chờ ở chỗ này, ngày mai sẽ tự mình đưa quà tới trước mặt bà” Trong mắt Kỷ Vân Như không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc. Lục Viễn Phương…Sẽ cho cô quà gì lớn chứ? Từ trước tới nay ông ta chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho cô ta. Thậm chí đối với người con được phụ huynh nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên này, từ trước tới nay ông ta cũng chỉ khinh thường mà nhìn. Có điểm khác thường, chắc chắn có quỷ. Trong lòng Kỷ Vân Như có chút bất an khó nói. Nhưng mà người duy nhất trên thế giới này mà cô ta để ý đã được cô ta đưa ra nước ngoài, bảo vệ tốt rồi. Đến nỗi những chuyện khác căn bản cô ta không lo. Trước mắt, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết. Chỉ kiên nhẫn chờ anh cô tỉnh là đủ rồi. Kỷ Vân Như có chút mệt mỏi…Trực tiếp về phòng rửa mặt chải đầu một phen rồi đi ngủ. Mà Lục Viễn Phương ngủ ở trong phòng dành cho khách thì lại thức trắng khó ngủ. A…Kỷ Vân Như. Kỷ Vân Như! Kỷ Vân Như! Con gái của Lục Viễn Phương ông đây mà cô ta cũng dám động! Lại nhìn thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Lục Viên Phương cười lạnh đứng ở ngoài cửa, khóe môi cười nói: “Thế nào? Tặng quà cho bà rồi, có thích không?” Đầu óc Kỷ Vân Như lập tức tỉnh táo lại, còn chưa kịp có phản ứng gì liền thấy Lục Viễn Phương đi tới mép giường. Ông ta bế Lục Tích lên, để cậu bé nằm sấp xuống rồi đánh. Sắc mặt Kỷ Vân Như tối tăm ngồi từ trên giường dậy nói: “Lục Viễn Phương, ông đang làm cái gì vậy!” Lục Viễn Phương chưa trả lởi cô ta ngay mả chỉ đánh mông Lục Tích. Lục Tích vừa khóc vừa hô lớn: “Sao ba lại đánh con, Lục Tích không có làm gì sai mà” Lục Viễn Phương cười lạnh nói: “Đã tám tuổi rồi mà còn tè dầm…Nước tiểu chảy đầy giường rồi, không nên đánh sao!” “Con không có! Lục Tích không có tè dầm!” “Quần đã ướt hết rồi, con còn dám nói con không tè dầm sao?” Kỷ Vân Như theo bản năng mà nhìn qua quần của Lục Tích. Cũng không có ướt. Lập tức, trong lòng cô ta đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là con ranh kia đi xui.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 996
Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Đêm nay ông ngủ ở nhà sao?”
“Yên tâm…Tôi chả có hứng thú gì với bà đâu, tôi sẽ không ngủ ở phòng ngủ chính…Rốt cuộc thì ngày mai muốn đưa quà cho bà, nên đêm nay…Tôi liền chờ ở chỗ này, ngày mai sẽ tự mình đưa quà tới trước mặt bà”
Trong mắt Kỷ Vân Như không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc.
Lục Viễn Phương…Sẽ cho cô quà gì lớn chứ?
Từ trước tới nay ông ta chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho cô ta.
Thậm chí đối với người con được phụ huynh nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên này, từ trước tới nay ông ta cũng chỉ khinh thường mà nhìn.
Có điểm khác thường, chắc chắn có quỷ.
Trong lòng Kỷ Vân Như có chút bất an khó nói.
Nhưng mà người duy nhất trên thế giới này mà cô ta để ý đã được cô ta đưa ra nước ngoài, bảo vệ tốt rồi.
Đến nỗi những chuyện khác căn bản cô ta không lo.
Trước mắt, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết.
Chỉ kiên nhẫn chờ anh cô tỉnh là đủ rồi.
Kỷ Vân Như có chút mệt mỏi…Trực tiếp về phòng rửa mặt chải đầu một phen rồi đi ngủ.
Mà Lục Viễn Phương ngủ ở trong phòng dành cho khách thì lại thức trắng khó ngủ.
A…Kỷ Vân Như.
Kỷ Vân Như!
Kỷ Vân Như!
Con gái của Lục Viễn Phương ông đây mà cô ta cũng dám động!
Lại nhìn thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lục Viên Phương cười lạnh đứng ở ngoài cửa, khóe môi cười nói: “Thế nào? Tặng quà cho bà rồi, có thích không?”
Đầu óc Kỷ Vân Như lập tức tỉnh táo lại, còn chưa kịp có phản ứng gì liền thấy Lục Viễn Phương đi tới mép giường.
Ông ta bế Lục Tích lên, để cậu bé nằm sấp xuống rồi đánh.
Sắc mặt Kỷ Vân Như tối tăm ngồi từ trên giường dậy nói: “Lục Viễn Phương, ông đang làm cái gì vậy!”
Lục Viễn Phương chưa trả lởi cô ta ngay mả chỉ đánh mông Lục Tích.
Lục Tích vừa khóc vừa hô lớn: “Sao ba lại đánh con, Lục Tích không có làm gì sai mà”
Lục Viễn Phương cười lạnh nói: “Đã tám tuổi rồi mà còn tè dầm…Nước tiểu chảy đầy giường rồi, không nên đánh sao!”
“Con không có! Lục Tích không có tè dầm!”
“Quần đã ướt hết rồi, con còn dám nói con không tè dầm sao?”
Kỷ Vân Như theo bản năng mà nhìn qua quần của Lục Tích.
Cũng không có ướt.
Lập tức, trong lòng cô ta đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn là con ranh kia đi xui.
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 996Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Đêm nay ông ngủ ở nhà sao?” “Yên tâm…Tôi chả có hứng thú gì với bà đâu, tôi sẽ không ngủ ở phòng ngủ chính…Rốt cuộc thì ngày mai muốn đưa quà cho bà, nên đêm nay…Tôi liền chờ ở chỗ này, ngày mai sẽ tự mình đưa quà tới trước mặt bà” Trong mắt Kỷ Vân Như không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc. Lục Viễn Phương…Sẽ cho cô quà gì lớn chứ? Từ trước tới nay ông ta chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho cô ta. Thậm chí đối với người con được phụ huynh nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên này, từ trước tới nay ông ta cũng chỉ khinh thường mà nhìn. Có điểm khác thường, chắc chắn có quỷ. Trong lòng Kỷ Vân Như có chút bất an khó nói. Nhưng mà người duy nhất trên thế giới này mà cô ta để ý đã được cô ta đưa ra nước ngoài, bảo vệ tốt rồi. Đến nỗi những chuyện khác căn bản cô ta không lo. Trước mắt, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết. Chỉ kiên nhẫn chờ anh cô tỉnh là đủ rồi. Kỷ Vân Như có chút mệt mỏi…Trực tiếp về phòng rửa mặt chải đầu một phen rồi đi ngủ. Mà Lục Viễn Phương ngủ ở trong phòng dành cho khách thì lại thức trắng khó ngủ. A…Kỷ Vân Như. Kỷ Vân Như! Kỷ Vân Như! Con gái của Lục Viễn Phương ông đây mà cô ta cũng dám động! Lại nhìn thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Lục Viên Phương cười lạnh đứng ở ngoài cửa, khóe môi cười nói: “Thế nào? Tặng quà cho bà rồi, có thích không?” Đầu óc Kỷ Vân Như lập tức tỉnh táo lại, còn chưa kịp có phản ứng gì liền thấy Lục Viễn Phương đi tới mép giường. Ông ta bế Lục Tích lên, để cậu bé nằm sấp xuống rồi đánh. Sắc mặt Kỷ Vân Như tối tăm ngồi từ trên giường dậy nói: “Lục Viễn Phương, ông đang làm cái gì vậy!” Lục Viễn Phương chưa trả lởi cô ta ngay mả chỉ đánh mông Lục Tích. Lục Tích vừa khóc vừa hô lớn: “Sao ba lại đánh con, Lục Tích không có làm gì sai mà” Lục Viễn Phương cười lạnh nói: “Đã tám tuổi rồi mà còn tè dầm…Nước tiểu chảy đầy giường rồi, không nên đánh sao!” “Con không có! Lục Tích không có tè dầm!” “Quần đã ướt hết rồi, con còn dám nói con không tè dầm sao?” Kỷ Vân Như theo bản năng mà nhìn qua quần của Lục Tích. Cũng không có ướt. Lập tức, trong lòng cô ta đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là con ranh kia đi xui.