Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 1187
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1187 “Anh có từng nghĩ tới sau này Kỷ vân Như ly hôn với Lục Viễn Phương, rồi đến với anh?” Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Hoàn toàn không hy vọng quá xa với, cho dù không phải Lục Viễn Phương thì cũng sẽ là một con cháu nhà giàu khác thôi…” ở trong mắt Kỷ Vân Như, anh cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi. Từ trước đến giờ Nhiếp Hạo đều tự biết rõ. Cho nên không có hy vọng quá xa vời mấy thứ kia. “Ăn đi, ăn xong chúng ta về nhài” “Vậy Nhiếp Hạo thì sao?” “Đương nhiên là Nhiếp Hạo về nhà của mình rồi!” “Nhưng Nhiếp Hạo không có nhà… Nhà của anh ta đã bán rồi cũng đưa hết cho Kỷ Vân Như rồi” “Wãi lìn… Vua màn ảnh Nhiếp, thế mà anh còn có thể làm được đến tận mức này?” Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói. Nhiếp Hạo nhíu mày: “Không được sao?” Minh Dao không phục tố cáo anh ta: “Anh ta chính là nô lệ mà Kỷ Vân Như nuôi! Sinh ra chính là để phục vụ cho Kỷ Vân Như, hừ!” Vẻ mặt ghen tị này là sao? Nó cũng đâu có yêu đương với Nhiếp Hạo đâu, Tô Noãn Tâm sắp buonf cười chết. Cô không nhịn được đi qua nhéo mặt Minh Dao, sau đó nói: “Không phải em giúp Nhiếp Hạo kiếm được rất nhiều tiền sao?” “Đúng vậy, những số tiền kia đều do em quản, một xu cũng không đưa cho Kỷ Vân Như!” Đây là đang muốn làm ai chết cười vậy, quản gia nhỏ. Tô Noãn Tâm yêu con bé muốn chết, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng mang người về nhà. “Minh Dao ăn nhanh lên nào, ăn xong thì theo chị về nhà, giúp chị làm bài tập” “Hả? Đàn chị còn phải làm bài tập sao?” “Ừ, bài tập hè, chị quên béng mất chưa làm” “Vậy để anh Lệ giúp chị làm đi” “Chú ấy chỉ giúp chị làm mấy môn vô dụng, mấy môn quan trọng chú ấy không giúp chị, còn mời giáo viên đến dạy kèm chị” “Đúng vậy, không phải Nhiếp Hạo cũng nó là mời giáo viên dạy triệt quyền đạo tới dạy cho em sao?” Nhiếp Hạo cho nó hai chữ: “Không có tiền” “Em mặc kệ, anh đã nói là sẽ mời cho em mà” “Hết tiền rồi” “Phụt…. Không phải lần trước còn mấy chục triệu sao?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1187
“Anh có từng nghĩ tới sau này Kỷ vân Như ly hôn với Lục Viễn Phương, rồi đến với anh?”
Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Hoàn toàn không hy vọng quá xa với, cho dù không phải Lục Viễn Phương thì cũng sẽ là một con cháu nhà giàu khác thôi…”
ở trong mắt Kỷ Vân Như, anh cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi.
Từ trước đến giờ Nhiếp Hạo đều tự biết rõ.
Cho nên không có hy vọng quá xa vời mấy thứ kia.
“Ăn đi, ăn xong chúng ta về nhài”
“Vậy Nhiếp Hạo thì sao?”
“Đương nhiên là Nhiếp Hạo về nhà của mình rồi!”
“Nhưng Nhiếp Hạo không có nhà… Nhà của anh ta đã bán rồi cũng đưa hết cho Kỷ Vân Như rồi”
“Wãi lìn… Vua màn ảnh Nhiếp, thế mà anh còn có thể làm được đến tận mức này?” Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói.
Nhiếp Hạo nhíu mày: “Không được sao?”
Minh Dao không phục tố cáo anh ta: “Anh ta chính là nô lệ mà Kỷ Vân Như nuôi! Sinh ra chính là để phục vụ cho Kỷ Vân Như, hừ!”
Vẻ mặt ghen tị này là sao?
Nó cũng đâu có yêu đương với Nhiếp Hạo đâu, Tô Noãn Tâm sắp buonf cười chết.
Cô không nhịn được đi qua nhéo mặt Minh Dao, sau đó nói: “Không phải em giúp Nhiếp Hạo kiếm được rất nhiều tiền sao?”
“Đúng vậy, những số tiền kia đều do em quản, một xu cũng không đưa cho Kỷ Vân Như!”
Đây là đang muốn làm ai chết cười vậy, quản gia nhỏ.
Tô Noãn Tâm yêu con bé muốn chết, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng mang người về nhà.
“Minh Dao ăn nhanh lên nào, ăn xong thì theo chị về nhà, giúp chị làm bài tập”
“Hả? Đàn chị còn phải làm bài tập sao?”
“Ừ, bài tập hè, chị quên béng mất chưa làm”
“Vậy để anh Lệ giúp chị làm đi”
“Chú ấy chỉ giúp chị làm mấy môn vô dụng, mấy môn quan trọng chú ấy không giúp chị, còn mời giáo viên đến dạy kèm chị”
“Đúng vậy, không phải Nhiếp Hạo cũng nó là mời giáo viên dạy triệt quyền đạo tới dạy cho em sao?”
Nhiếp Hạo cho nó hai chữ: “Không có tiền”
“Em mặc kệ, anh đã nói là sẽ mời cho em mà”
“Hết tiền rồi”
“Phụt…. Không phải lần trước còn mấy chục triệu sao?”
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 1187 “Anh có từng nghĩ tới sau này Kỷ vân Như ly hôn với Lục Viễn Phương, rồi đến với anh?” Nhiếp Hạo lắc đầu nói: “Hoàn toàn không hy vọng quá xa với, cho dù không phải Lục Viễn Phương thì cũng sẽ là một con cháu nhà giàu khác thôi…” ở trong mắt Kỷ Vân Như, anh cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi. Từ trước đến giờ Nhiếp Hạo đều tự biết rõ. Cho nên không có hy vọng quá xa vời mấy thứ kia. “Ăn đi, ăn xong chúng ta về nhài” “Vậy Nhiếp Hạo thì sao?” “Đương nhiên là Nhiếp Hạo về nhà của mình rồi!” “Nhưng Nhiếp Hạo không có nhà… Nhà của anh ta đã bán rồi cũng đưa hết cho Kỷ Vân Như rồi” “Wãi lìn… Vua màn ảnh Nhiếp, thế mà anh còn có thể làm được đến tận mức này?” Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói. Nhiếp Hạo nhíu mày: “Không được sao?” Minh Dao không phục tố cáo anh ta: “Anh ta chính là nô lệ mà Kỷ Vân Như nuôi! Sinh ra chính là để phục vụ cho Kỷ Vân Như, hừ!” Vẻ mặt ghen tị này là sao? Nó cũng đâu có yêu đương với Nhiếp Hạo đâu, Tô Noãn Tâm sắp buonf cười chết. Cô không nhịn được đi qua nhéo mặt Minh Dao, sau đó nói: “Không phải em giúp Nhiếp Hạo kiếm được rất nhiều tiền sao?” “Đúng vậy, những số tiền kia đều do em quản, một xu cũng không đưa cho Kỷ Vân Như!” Đây là đang muốn làm ai chết cười vậy, quản gia nhỏ. Tô Noãn Tâm yêu con bé muốn chết, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng mang người về nhà. “Minh Dao ăn nhanh lên nào, ăn xong thì theo chị về nhà, giúp chị làm bài tập” “Hả? Đàn chị còn phải làm bài tập sao?” “Ừ, bài tập hè, chị quên béng mất chưa làm” “Vậy để anh Lệ giúp chị làm đi” “Chú ấy chỉ giúp chị làm mấy môn vô dụng, mấy môn quan trọng chú ấy không giúp chị, còn mời giáo viên đến dạy kèm chị” “Đúng vậy, không phải Nhiếp Hạo cũng nó là mời giáo viên dạy triệt quyền đạo tới dạy cho em sao?” Nhiếp Hạo cho nó hai chữ: “Không có tiền” “Em mặc kệ, anh đã nói là sẽ mời cho em mà” “Hết tiền rồi” “Phụt…. Không phải lần trước còn mấy chục triệu sao?”