Chương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí…
Chương 1385
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 1385Lục Viễn Phương cau mày nói: “Được chứ?”Nhiếp Hạo không nhìn Tích nữa, thản nhiên nói: “Tôi không có ý kiến”Minh Dao lập tức hoan hô: “Vậy mình cùng nhau ăn… Tích, em muốn ăn cái gì? Chị mời em”Tích ngạc nhiên hỏi: “Chị có tiền sao?”“Trước đây chị livestream với Nhiếp Hạo, kiếm được rất nhiều tiền…”Tích hâm mộ nhìn cô bé: “Em cũng có tiền, tiền lì xì ấy chị, người lớn cho em tiền tiêu vặt nữa”“Nhà chị không có họ hàng, mẹ cũng không cho chị tiền, chị toàn tự kiếm đấy”“Chị giỏi ghê ạ”“Em mới giỏi, chị dẫn em đi ăn món ngon nhé.”Người lớn còn chưa nói gì, hai đứa trẻ đã nắm tay nhau ra ngoài.Người lớn đành đi sau lưng bọn nó.Nghe ngóng hai đứa bàn nhau muốn ăn món gì, xem ra cũng không quá nhàm chán.Nhiếp Hạo vẫn bình thường Tâm trạng Lục Viễn Phương khá phức tạp.Nhìn Lục Tích nắm tay Minh Dao… khỏi nói tâm trạng ông ta càng thêm phức tạp.Hai đứa nó không phải chị em ruột.Cả hai không có quan hệ huyết thống.Đó là con trai của Kỷ Vân Như và con gái của Lục Viễn Phương.Trừ chuyện đó ra, không còn quan hệ nào khác.Nhưng ngoài Lục Viễn Phương, chẳng ai biết chuyện gì cả.Ông ta cũng không thể nói gì.Hai đứa trẻ chung đụng vui vẻ như vậy, cho dù Lục Viễn Phương không muốn nhìn, trong lòng khó chịu nhưng cũng chẳng thể xông lên tách hai đứa ra.Đợi đến quán ăn, Lục Viễn Phương bảo Minh Dao ngồi cạnh mình, Minh Dao cũng không từ chối.Lục Tích tự giác ngồi cạnh Nhiếp Hạo.Nhiếp Hạo nhìn vị trí đối diện, hai bố con kia ngồi cạnh nhau, vô cùng thân thiết mà bắt đầu gọi món.Anh ta hỏi Lục Tích cạnh mình: “Cháu muốn ăn gì?”“Chú gọi phần ăn trẻ em cho cháu là được ạ”“Nhiếp Hạo gật đầu, gọi giúp cậu bé một phần ăn trẻ em.Lục Tích lễ phép nói: “Cảm ơn chú ạ”“Ừa… Mẹ cháu ở nhà vẫn khỏe chứ?” Sau khi gọi món, Nhiếp Hạo hỏi cậu bé.Lục Tích ngạc nhiên nói: “Chú quen mẹ cháu ạ?”“Ừa, bạn bè.”“Mẹ cháu không được khỏe… nên ở nhà ngủ suốt.”Ánh mắt Nhiếp Hạo hơi u ám, không nói gì nữa.Lục Tích nói nhỏ vào tai anh ta: “Hôm qua bố mẹ cháu cãi nhau rồi… Mẹ giận đến nỗi đập đồ lung tung”Nhiếp Hạo nghe vậy không khỏi sửng sốt… Cho nên nửa đêm Kỷ Vân Như mới chạy tới tìm anh ta sao?Tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp.Nhiếp Hạo chỉ ừ chứ không nói gì.Nhưng Lục Tích đã muốn dốc bầu tâm sự, vì vậy tiếp tục nói nhỏ: “Mẹ ghét bỏ Minh Dao, không muốn chị ấy học chung trường với cháu…Bố em kiên trì, mẹ không vui nên mới cãi nhau”
Chương 1385
Lục Viễn Phương cau mày nói: “Được chứ?”
Nhiếp Hạo không nhìn Tích nữa, thản nhiên nói: “Tôi không có ý kiến”
Minh Dao lập tức hoan hô: “Vậy mình cùng nhau ăn… Tích, em muốn ăn cái gì? Chị mời em”
Tích ngạc nhiên hỏi: “Chị có tiền sao?”
“Trước đây chị livestream với Nhiếp Hạo, kiếm được rất nhiều tiền…”
Tích hâm mộ nhìn cô bé: “Em cũng có tiền, tiền lì xì ấy chị, người lớn cho em tiền tiêu vặt nữa”
“Nhà chị không có họ hàng, mẹ cũng không cho chị tiền, chị toàn tự kiếm đấy”
“Chị giỏi ghê ạ”
“Em mới giỏi, chị dẫn em đi ăn món ngon nhé.”
Người lớn còn chưa nói gì, hai đứa trẻ đã nắm tay nhau ra ngoài.
Người lớn đành đi sau lưng bọn nó.
Nghe ngóng hai đứa bàn nhau muốn ăn món gì, xem ra cũng không quá nhàm chán.
Nhiếp Hạo vẫn bình thường Tâm trạng Lục Viễn Phương khá phức tạp.
Nhìn Lục Tích nắm tay Minh Dao… khỏi nói tâm trạng ông ta càng thêm phức tạp.
Hai đứa nó không phải chị em ruột.
Cả hai không có quan hệ huyết thống.
Đó là con trai của Kỷ Vân Như và con gái của Lục Viễn Phương.
Trừ chuyện đó ra, không còn quan hệ nào khác.
Nhưng ngoài Lục Viễn Phương, chẳng ai biết chuyện gì cả.
Ông ta cũng không thể nói gì.
Hai đứa trẻ chung đụng vui vẻ như vậy, cho dù Lục Viễn Phương không muốn nhìn, trong lòng khó chịu nhưng cũng chẳng thể xông lên tách hai đứa ra.
Đợi đến quán ăn, Lục Viễn Phương bảo Minh Dao ngồi cạnh mình, Minh Dao cũng không từ chối.
Lục Tích tự giác ngồi cạnh Nhiếp Hạo.
Nhiếp Hạo nhìn vị trí đối diện, hai bố con kia ngồi cạnh nhau, vô cùng thân thiết mà bắt đầu gọi món.
Anh ta hỏi Lục Tích cạnh mình: “Cháu muốn ăn gì?”
“Chú gọi phần ăn trẻ em cho cháu là được ạ”“
Nhiếp Hạo gật đầu, gọi giúp cậu bé một phần ăn trẻ em.
Lục Tích lễ phép nói: “Cảm ơn chú ạ”
“Ừa… Mẹ cháu ở nhà vẫn khỏe chứ?” Sau khi gọi món, Nhiếp Hạo hỏi cậu bé.
Lục Tích ngạc nhiên nói: “Chú quen mẹ cháu ạ?”
“Ừa, bạn bè.”
“Mẹ cháu không được khỏe… nên ở nhà ngủ suốt.”
Ánh mắt Nhiếp Hạo hơi u ám, không nói gì nữa.
Lục Tích nói nhỏ vào tai anh ta: “Hôm qua bố mẹ cháu cãi nhau rồi… Mẹ giận đến nỗi đập đồ lung tung”
Nhiếp Hạo nghe vậy không khỏi sửng sốt… Cho nên nửa đêm Kỷ Vân Như mới chạy tới tìm anh ta sao?
Tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp.
Nhiếp Hạo chỉ ừ chứ không nói gì.
Nhưng Lục Tích đã muốn dốc bầu tâm sự, vì vậy tiếp tục nói nhỏ: “Mẹ ghét bỏ Minh Dao, không muốn chị ấy học chung trường với cháu…
Bố em kiên trì, mẹ không vui nên mới cãi nhau”
Chú À Cưng Chiều Tôi NhéTác giả: Hoa NhiTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi! “Cứu tôi, tôi cho cô ba trăm tỷ rưỡi!” Một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên bên tai. Lúc này, cả người Tô Noãn Tâm đều đờ đẫn, trên đường đi làm về đã bị một người đàn ông và vào người thì cũng thôi đi, đảng này còn bị va đến ngã vào đống rác, Mùi hỗn hợp của tất cả các loại rác xung quanh khiến người khác muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng sống chết nhịn lại, không nôn ra ngoài. Bên ngoài bãi rác, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên qua lại. “Đuổi theo! Nhất định phải bắt được Lệ Minh Viễn!” “Anh ta bị thương rồi, không thể chạy xa được!” “Thuốc cũng sắc phát huy tác dụng rồi, đêm nay chúng ta nhất định phải bắt được anh ta, nếu không thì chúng ta sẽ không biết ăn nói với cô chú thể nào đâu!” . Giọng nói dần xa dần, ý thức trong não bộ của Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng trở lại. Lệ Minh Viễn, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên các tạp, anh là Lệ Minh Viễn, Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh. Người đàn ông đẹp trai trên tạp chí… Chương 1385Lục Viễn Phương cau mày nói: “Được chứ?”Nhiếp Hạo không nhìn Tích nữa, thản nhiên nói: “Tôi không có ý kiến”Minh Dao lập tức hoan hô: “Vậy mình cùng nhau ăn… Tích, em muốn ăn cái gì? Chị mời em”Tích ngạc nhiên hỏi: “Chị có tiền sao?”“Trước đây chị livestream với Nhiếp Hạo, kiếm được rất nhiều tiền…”Tích hâm mộ nhìn cô bé: “Em cũng có tiền, tiền lì xì ấy chị, người lớn cho em tiền tiêu vặt nữa”“Nhà chị không có họ hàng, mẹ cũng không cho chị tiền, chị toàn tự kiếm đấy”“Chị giỏi ghê ạ”“Em mới giỏi, chị dẫn em đi ăn món ngon nhé.”Người lớn còn chưa nói gì, hai đứa trẻ đã nắm tay nhau ra ngoài.Người lớn đành đi sau lưng bọn nó.Nghe ngóng hai đứa bàn nhau muốn ăn món gì, xem ra cũng không quá nhàm chán.Nhiếp Hạo vẫn bình thường Tâm trạng Lục Viễn Phương khá phức tạp.Nhìn Lục Tích nắm tay Minh Dao… khỏi nói tâm trạng ông ta càng thêm phức tạp.Hai đứa nó không phải chị em ruột.Cả hai không có quan hệ huyết thống.Đó là con trai của Kỷ Vân Như và con gái của Lục Viễn Phương.Trừ chuyện đó ra, không còn quan hệ nào khác.Nhưng ngoài Lục Viễn Phương, chẳng ai biết chuyện gì cả.Ông ta cũng không thể nói gì.Hai đứa trẻ chung đụng vui vẻ như vậy, cho dù Lục Viễn Phương không muốn nhìn, trong lòng khó chịu nhưng cũng chẳng thể xông lên tách hai đứa ra.Đợi đến quán ăn, Lục Viễn Phương bảo Minh Dao ngồi cạnh mình, Minh Dao cũng không từ chối.Lục Tích tự giác ngồi cạnh Nhiếp Hạo.Nhiếp Hạo nhìn vị trí đối diện, hai bố con kia ngồi cạnh nhau, vô cùng thân thiết mà bắt đầu gọi món.Anh ta hỏi Lục Tích cạnh mình: “Cháu muốn ăn gì?”“Chú gọi phần ăn trẻ em cho cháu là được ạ”“Nhiếp Hạo gật đầu, gọi giúp cậu bé một phần ăn trẻ em.Lục Tích lễ phép nói: “Cảm ơn chú ạ”“Ừa… Mẹ cháu ở nhà vẫn khỏe chứ?” Sau khi gọi món, Nhiếp Hạo hỏi cậu bé.Lục Tích ngạc nhiên nói: “Chú quen mẹ cháu ạ?”“Ừa, bạn bè.”“Mẹ cháu không được khỏe… nên ở nhà ngủ suốt.”Ánh mắt Nhiếp Hạo hơi u ám, không nói gì nữa.Lục Tích nói nhỏ vào tai anh ta: “Hôm qua bố mẹ cháu cãi nhau rồi… Mẹ giận đến nỗi đập đồ lung tung”Nhiếp Hạo nghe vậy không khỏi sửng sốt… Cho nên nửa đêm Kỷ Vân Như mới chạy tới tìm anh ta sao?Tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp.Nhiếp Hạo chỉ ừ chứ không nói gì.Nhưng Lục Tích đã muốn dốc bầu tâm sự, vì vậy tiếp tục nói nhỏ: “Mẹ ghét bỏ Minh Dao, không muốn chị ấy học chung trường với cháu…Bố em kiên trì, mẹ không vui nên mới cãi nhau”