Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…

Chương 7: Chương 7

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Nước ở sông vì khô hạn mà giảm đi phân nửa, còn rất nông, cho nên Trần thị không lo Đại Nha đi đến đó chơi."Vâng, con biết rồi."Xung quanh trấn Hạ Hà có sông ngòi bao bọc, đây là công trình hạng nhất phòng ngừa trộm cướp ở cổ đại.Những năm trước nước sông dâng rất cao, năm nay nước ít đi nhiều.Đại Nha nghe người lớn bàn tán, dự định triệu tập thanh niên trai tráng trong trấn đào sông sâu thêm một chút.Lúc Đại Nha tìm Nhị Ngưu, Nhị Ngưu đang chổng mông đào rễ cỏ tranh, Tam Ngưu và Nhị Nha ở bên cạnh, mỗi người đang cầm mấy cọng rễ tranh ăn ngon lành."Nhị ca, ca đào được bao nhiêu rễ cỏ tranh rồi?"Nhị Ngưu đứng lên, trên tay đều là bùn đất: "Không đào được bao nhiêu cả, đều bị Tam Ngưu và Nhị Nha ăn hết rồi.Rễ cỏ tranh ở đây bị đào gần hết rồi, ta đi đối diện đào."Đại Nha lắc đầu: "Không được, ca quên lời gia gia dặn sao? Chúng ta không thể ra khỏi trấn, bên ngoài có kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc con nít, ngộ nhỡ bị bắt cóc thì sẽ không gặp được gia gia nữa.""Không thể ra khỏi trấn, nhưng rễ cỏ tranh trong trấn này bị đào hết cả rồi, không thì chúng ta đi đào giun câu cá đi.Trong sông ít nước, cá sẽ dễ mắc câu.Hôm qua Thiết Đản đã câu được mấy con cá trở về.Ta về lấy cần câu, Đại Nha ở đây chờ ta." Nói xong còn phủi đất trên người, chạy đi như làn khói."Nhị ca, muội còn muốn ăn rẻ cỏ tranh không? Ta đào cho muội."Nhị Nha gật gật đầu: "Nhị Nha muốn ăn."Nhị Nha là tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện, mặc dù là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, lại luôn bị mọi người lơ là nên Đại Nha luôn dịu dàng với muội ấy.Có khi Đại Nha sẽ tức giận bất bình với chuyện này, nhưng so với những nhà khác, người Lý gia đã rất tốt rồi.Ít nhất bọn họ không để cho nàng và Nhị Nha thiếu ăn thiếu mặc.Đại Nha tự an ủi mình như thế đã rất tốt.Đại Nha và Nhị Ngưu ở bờ sông chờ cả ngày, chịu bị muỗi đốt lít nha lít nhít vào mùa hè, câu được mấy con cá con to chừng bàn tay: "Đi, trở về để nãi nãi làm cá cho chúng ta ăn!""Sau này ta không đi câu cá nữa, con muỗi thật đáng ghét." Nhị Ngưu gãi trái gãi phải, trên người đều là vết muỗi đốt..Đại Nha cũng không chịu nổi, nhưng nàng tốt hơn Nhị Ngưu một chút.Có mấy người trên thân thể có chất đặc thù không bị muỗi chích, Đại Nha chính là loại người này.Mỗi lần nàng chơi cùng Nhị Ngưu, vết đốt trên người Nhị Ngưu nhiều gấp ba nàng..

Nước ở sông vì khô hạn mà giảm đi phân nửa, còn rất nông, cho nên Trần thị không lo Đại Nha đi đến đó chơi."Vâng, con biết rồi."Xung quanh trấn Hạ Hà có sông ngòi bao bọc, đây là công trình hạng nhất phòng ngừa trộm cướp ở cổ đại.

Những năm trước nước sông dâng rất cao, năm nay nước ít đi nhiều.Đại Nha nghe người lớn bàn tán, dự định triệu tập thanh niên trai tráng trong trấn đào sông sâu thêm một chút.Lúc Đại Nha tìm Nhị Ngưu, Nhị Ngưu đang chổng mông đào rễ cỏ tranh, Tam Ngưu và Nhị Nha ở bên cạnh, mỗi người đang cầm mấy cọng rễ tranh ăn ngon lành."Nhị ca, ca đào được bao nhiêu rễ cỏ tranh rồi?"Nhị Ngưu đứng lên, trên tay đều là bùn đất: "Không đào được bao nhiêu cả, đều bị Tam Ngưu và Nhị Nha ăn hết rồi.

Rễ cỏ tranh ở đây bị đào gần hết rồi, ta đi đối diện đào."Đại Nha lắc đầu: "Không được, ca quên lời gia gia dặn sao? Chúng ta không thể ra khỏi trấn, bên ngoài có kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc con nít, ngộ nhỡ bị bắt cóc thì sẽ không gặp được gia gia nữa.""Không thể ra khỏi trấn, nhưng rễ cỏ tranh trong trấn này bị đào hết cả rồi, không thì chúng ta đi đào giun câu cá đi.

Trong sông ít nước, cá sẽ dễ mắc câu.

Hôm qua Thiết Đản đã câu được mấy con cá trở về.

Ta về lấy cần câu, Đại Nha ở đây chờ ta." Nói xong còn phủi đất trên người, chạy đi như làn khói."Nhị ca, muội còn muốn ăn rẻ cỏ tranh không? Ta đào cho muội."Nhị Nha gật gật đầu: "Nhị Nha muốn ăn."Nhị Nha là tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện, mặc dù là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, lại luôn bị mọi người lơ là nên Đại Nha luôn dịu dàng với muội ấy.Có khi Đại Nha sẽ tức giận bất bình với chuyện này, nhưng so với những nhà khác, người Lý gia đã rất tốt rồi.

Ít nhất bọn họ không để cho nàng và Nhị Nha thiếu ăn thiếu mặc.

Đại Nha tự an ủi mình như thế đã rất tốt.Đại Nha và Nhị Ngưu ở bờ sông chờ cả ngày, chịu bị muỗi đốt lít nha lít nhít vào mùa hè, câu được mấy con cá con to chừng bàn tay: "Đi, trở về để nãi nãi làm cá cho chúng ta ăn!""Sau này ta không đi câu cá nữa, con muỗi thật đáng ghét." Nhị Ngưu gãi trái gãi phải, trên người đều là vết muỗi đốt..Đại Nha cũng không chịu nổi, nhưng nàng tốt hơn Nhị Ngưu một chút.

Có mấy người trên thân thể có chất đặc thù không bị muỗi chích, Đại Nha chính là loại người này.

Mỗi lần nàng chơi cùng Nhị Ngưu, vết đốt trên người Nhị Ngưu nhiều gấp ba nàng..

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Nước ở sông vì khô hạn mà giảm đi phân nửa, còn rất nông, cho nên Trần thị không lo Đại Nha đi đến đó chơi."Vâng, con biết rồi."Xung quanh trấn Hạ Hà có sông ngòi bao bọc, đây là công trình hạng nhất phòng ngừa trộm cướp ở cổ đại.Những năm trước nước sông dâng rất cao, năm nay nước ít đi nhiều.Đại Nha nghe người lớn bàn tán, dự định triệu tập thanh niên trai tráng trong trấn đào sông sâu thêm một chút.Lúc Đại Nha tìm Nhị Ngưu, Nhị Ngưu đang chổng mông đào rễ cỏ tranh, Tam Ngưu và Nhị Nha ở bên cạnh, mỗi người đang cầm mấy cọng rễ tranh ăn ngon lành."Nhị ca, ca đào được bao nhiêu rễ cỏ tranh rồi?"Nhị Ngưu đứng lên, trên tay đều là bùn đất: "Không đào được bao nhiêu cả, đều bị Tam Ngưu và Nhị Nha ăn hết rồi.Rễ cỏ tranh ở đây bị đào gần hết rồi, ta đi đối diện đào."Đại Nha lắc đầu: "Không được, ca quên lời gia gia dặn sao? Chúng ta không thể ra khỏi trấn, bên ngoài có kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc con nít, ngộ nhỡ bị bắt cóc thì sẽ không gặp được gia gia nữa.""Không thể ra khỏi trấn, nhưng rễ cỏ tranh trong trấn này bị đào hết cả rồi, không thì chúng ta đi đào giun câu cá đi.Trong sông ít nước, cá sẽ dễ mắc câu.Hôm qua Thiết Đản đã câu được mấy con cá trở về.Ta về lấy cần câu, Đại Nha ở đây chờ ta." Nói xong còn phủi đất trên người, chạy đi như làn khói."Nhị ca, muội còn muốn ăn rẻ cỏ tranh không? Ta đào cho muội."Nhị Nha gật gật đầu: "Nhị Nha muốn ăn."Nhị Nha là tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện, mặc dù là đứa bé nhỏ nhất trong nhà, lại luôn bị mọi người lơ là nên Đại Nha luôn dịu dàng với muội ấy.Có khi Đại Nha sẽ tức giận bất bình với chuyện này, nhưng so với những nhà khác, người Lý gia đã rất tốt rồi.Ít nhất bọn họ không để cho nàng và Nhị Nha thiếu ăn thiếu mặc.Đại Nha tự an ủi mình như thế đã rất tốt.Đại Nha và Nhị Ngưu ở bờ sông chờ cả ngày, chịu bị muỗi đốt lít nha lít nhít vào mùa hè, câu được mấy con cá con to chừng bàn tay: "Đi, trở về để nãi nãi làm cá cho chúng ta ăn!""Sau này ta không đi câu cá nữa, con muỗi thật đáng ghét." Nhị Ngưu gãi trái gãi phải, trên người đều là vết muỗi đốt..Đại Nha cũng không chịu nổi, nhưng nàng tốt hơn Nhị Ngưu một chút.Có mấy người trên thân thể có chất đặc thù không bị muỗi chích, Đại Nha chính là loại người này.Mỗi lần nàng chơi cùng Nhị Ngưu, vết đốt trên người Nhị Ngưu nhiều gấp ba nàng..

Chương 7: Chương 7