Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…
Chương 11: Chương 11
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Khi lần đầu tiên bị Nhị Ngưu kéo đi bắt ve sầu, nàng sợ muốn chết.Một con côn trùng lớn như vậy lại mọc ra rất nhiều chân, nhìn cũng đã khiến cho người ta rùng mình, cho dù thế nào cũng không muốn dùng tay bắt.Nhị Ngưu lén thả một con ve sầu lên người nàng, sau khi Ngư Nương phát hiện thì hét lên một tiếng, đuổi đánh Nhị Ngưu.Trải qua chuyện này, Ngư Nương không còn sợ côn trùng nữa.Sau đó khi nhìn thấy con rết, côn trùng này nọ Ngư Nương là người đầu tiên không cam lòng yếu thế mà chạy lên giẫm chết.Đương nhiên, không dám dẫm con rắn.Năm nay ve sầu kêu vang ầm ĩ, trong trấn Hạ Hà có một cây nhãn thơm cao lớn khoảng chừng hai người ôm.Hàng năm ve sầu rất thích lột xác ở trên cây nhãn này, một đêm có thể bắt mấy con ve sầu trên cây.Mà bây giờ dưới cây to có một đám người đang đứng.Một ông lão buồn bã nói: "Lão hủ nghe tin tức ngoài trấn, nay thuế mùa hạ lại tăng lên.Năm nay lại gặp hạn hán, nếu như vẫn không mưa, lương thực để đóng thuế, không biết sống thế nào?""Ai nói không phải chứ? Ngày xưa thuế ruộng một phần mười, năm nay không biết tăng bao nhiêu.Nộp xong thuế ruộng còn có tính phú, càng phú và hộ phú.Đáng hận nhất chính là phải nộp hiến phí cho hoàng đế.Qua hết một năm căng thẳng còn phải thêm thuế ruộng, đây đúng là không cho chúng ta con đường sống mà." Một người đàn ông trai tráng nhíu mày, vẻ mặt ủ rũ.Sống ở thời đại này Ngư Nương mới biết được, chỉ một cái thuế ruộng không đủ đè sập nông dân nông dân cổ đại.Trái lại, thuế ruộng chỉ chiếm một phần nhỏ trong thuế má, cái nhiều chính là "Phú"."Tính phú" là thuế đầu người, dựa theo mỗi nhà có bao nhiêu người mà nộp.Ngoại trừ "Tính phú" còn có "Càng phú" và "Hộ phú"."Càng phú" là những thanh niên trai tráng tránh khỏi lao dịch phải nộp tiền.Vì mỗi năm nam tử trưởng thành phải phục dịch cho quốc gia, nếu không đi lao dịch càng phải giao "Càng phú".Nếu như không may bị rút trúng đi trấn thủ biên cương thì phải nộp càng nhiều."Hộ phú" tính theo gia đình, mỗi năm nộp hai trăm văn tiền.Mà "Hiến phí" là tiền hiếu kính hoàng đế.Sau khi hiểu rõ mọi thứ trong việc này, cuối cùng Ngư Nương đã hiểu vì sao thuế má cổ đại có thể nặng đến mức "Nhà nông thu thuế tẫn", cũng hiểu vì sao cổ nhân không muốn phân gia..
Khi lần đầu tiên bị Nhị Ngưu kéo đi bắt ve sầu, nàng sợ muốn chết.
Một con côn trùng lớn như vậy lại mọc ra rất nhiều chân, nhìn cũng đã khiến cho người ta rùng mình, cho dù thế nào cũng không muốn dùng tay bắt.Nhị Ngưu lén thả một con ve sầu lên người nàng, sau khi Ngư Nương phát hiện thì hét lên một tiếng, đuổi đánh Nhị Ngưu.
Trải qua chuyện này, Ngư Nương không còn sợ côn trùng nữa.Sau đó khi nhìn thấy con rết, côn trùng này nọ Ngư Nương là người đầu tiên không cam lòng yếu thế mà chạy lên giẫm chết.
Đương nhiên, không dám dẫm con rắn.Năm nay ve sầu kêu vang ầm ĩ, trong trấn Hạ Hà có một cây nhãn thơm cao lớn khoảng chừng hai người ôm.
Hàng năm ve sầu rất thích lột xác ở trên cây nhãn này, một đêm có thể bắt mấy con ve sầu trên cây.Mà bây giờ dưới cây to có một đám người đang đứng.Một ông lão buồn bã nói: "Lão hủ nghe tin tức ngoài trấn, nay thuế mùa hạ lại tăng lên.
Năm nay lại gặp hạn hán, nếu như vẫn không mưa, lương thực để đóng thuế, không biết sống thế nào?""Ai nói không phải chứ? Ngày xưa thuế ruộng một phần mười, năm nay không biết tăng bao nhiêu.
Nộp xong thuế ruộng còn có tính phú, càng phú và hộ phú.
Đáng hận nhất chính là phải nộp hiến phí cho hoàng đế.
Qua hết một năm căng thẳng còn phải thêm thuế ruộng, đây đúng là không cho chúng ta con đường sống mà." Một người đàn ông trai tráng nhíu mày, vẻ mặt ủ rũ.Sống ở thời đại này Ngư Nương mới biết được, chỉ một cái thuế ruộng không đủ đè sập nông dân nông dân cổ đại.
Trái lại, thuế ruộng chỉ chiếm một phần nhỏ trong thuế má, cái nhiều chính là "Phú"."Tính phú" là thuế đầu người, dựa theo mỗi nhà có bao nhiêu người mà nộp.Ngoại trừ "Tính phú" còn có "Càng phú" và "Hộ phú"."Càng phú" là những thanh niên trai tráng tránh khỏi lao dịch phải nộp tiền.
Vì mỗi năm nam tử trưởng thành phải phục dịch cho quốc gia, nếu không đi lao dịch càng phải giao "Càng phú".
Nếu như không may bị rút trúng đi trấn thủ biên cương thì phải nộp càng nhiều."Hộ phú" tính theo gia đình, mỗi năm nộp hai trăm văn tiền.
Mà "Hiến phí" là tiền hiếu kính hoàng đế.Sau khi hiểu rõ mọi thứ trong việc này, cuối cùng Ngư Nương đã hiểu vì sao thuế má cổ đại có thể nặng đến mức "Nhà nông thu thuế tẫn", cũng hiểu vì sao cổ nhân không muốn phân gia..
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Khi lần đầu tiên bị Nhị Ngưu kéo đi bắt ve sầu, nàng sợ muốn chết.Một con côn trùng lớn như vậy lại mọc ra rất nhiều chân, nhìn cũng đã khiến cho người ta rùng mình, cho dù thế nào cũng không muốn dùng tay bắt.Nhị Ngưu lén thả một con ve sầu lên người nàng, sau khi Ngư Nương phát hiện thì hét lên một tiếng, đuổi đánh Nhị Ngưu.Trải qua chuyện này, Ngư Nương không còn sợ côn trùng nữa.Sau đó khi nhìn thấy con rết, côn trùng này nọ Ngư Nương là người đầu tiên không cam lòng yếu thế mà chạy lên giẫm chết.Đương nhiên, không dám dẫm con rắn.Năm nay ve sầu kêu vang ầm ĩ, trong trấn Hạ Hà có một cây nhãn thơm cao lớn khoảng chừng hai người ôm.Hàng năm ve sầu rất thích lột xác ở trên cây nhãn này, một đêm có thể bắt mấy con ve sầu trên cây.Mà bây giờ dưới cây to có một đám người đang đứng.Một ông lão buồn bã nói: "Lão hủ nghe tin tức ngoài trấn, nay thuế mùa hạ lại tăng lên.Năm nay lại gặp hạn hán, nếu như vẫn không mưa, lương thực để đóng thuế, không biết sống thế nào?""Ai nói không phải chứ? Ngày xưa thuế ruộng một phần mười, năm nay không biết tăng bao nhiêu.Nộp xong thuế ruộng còn có tính phú, càng phú và hộ phú.Đáng hận nhất chính là phải nộp hiến phí cho hoàng đế.Qua hết một năm căng thẳng còn phải thêm thuế ruộng, đây đúng là không cho chúng ta con đường sống mà." Một người đàn ông trai tráng nhíu mày, vẻ mặt ủ rũ.Sống ở thời đại này Ngư Nương mới biết được, chỉ một cái thuế ruộng không đủ đè sập nông dân nông dân cổ đại.Trái lại, thuế ruộng chỉ chiếm một phần nhỏ trong thuế má, cái nhiều chính là "Phú"."Tính phú" là thuế đầu người, dựa theo mỗi nhà có bao nhiêu người mà nộp.Ngoại trừ "Tính phú" còn có "Càng phú" và "Hộ phú"."Càng phú" là những thanh niên trai tráng tránh khỏi lao dịch phải nộp tiền.Vì mỗi năm nam tử trưởng thành phải phục dịch cho quốc gia, nếu không đi lao dịch càng phải giao "Càng phú".Nếu như không may bị rút trúng đi trấn thủ biên cương thì phải nộp càng nhiều."Hộ phú" tính theo gia đình, mỗi năm nộp hai trăm văn tiền.Mà "Hiến phí" là tiền hiếu kính hoàng đế.Sau khi hiểu rõ mọi thứ trong việc này, cuối cùng Ngư Nương đã hiểu vì sao thuế má cổ đại có thể nặng đến mức "Nhà nông thu thuế tẫn", cũng hiểu vì sao cổ nhân không muốn phân gia..