Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…

Chương 21: Chương 21

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Lưu đại cữu nói: "Nói có lý, từ trước đến nay trấn Hạ Hà của chúng ta mưa thuận gió hòa, hiếm khi có nạn đói.Nếu như trời tiếp tục không mưa, chỉ sợ giá lương thực tăng cao."Lý Bá Sơn và Lưu đại cữu trở về nhà mình, trên đường đi vô cùng lo lắng.Bởi vì từng bị quan binh uy h**p trực tiếp nên Lý Bá Sơn hiểu đám người kia sẽ không để ý đến sự sống chết của bách tính, Mà nhóm Tam lão đã sống an ổn quá lâu, mặc dù biết ông nói tình hình thực tế nhưng trong lòng không hề muốn tiếp nhận.Lý Đại Thành nhìn thấy Lý Bá Sơn trở về, vẻ mặt ủ rũ, hiểu ra lần này đi không có kết quả tốt."Bá Sơn, mau vào đi thôi.""Cha, Tam lão nói sẽ phái người vào huyện hỏi thăm một phen."Lý Đại Thành vuốt râu: "Ta đã sớm đoán được là như thế, Bá Sơn, chúng ta không thẹn với lương tâm là được.""Trấn Hạ Hà đã lâu không trải qua mưa gió, nhiều lắm chỉ là thời gian qua chịu khổ, chịu một chút vẫn sống tiếp được.Từ xưa lao dịch đều là đại sự, ngày xưa trấn Hạ Hà cũng có nhưng chưa khi nào có chuyện bắt người lung tung.Cho nên bọn Tam lão làm như thế cũng hiểu được.Chỉ là…"Lý Bá Sơn vê râu: "Ta cảm thấy thiên hạ sẽ đại loạn.""Cha, sao cha biết?"Lý Đại Thành lắc đầu: "Có lẽ bận rộn, khô hạn, chiến loạn lại thêm triều đình không quan tâm, quan lại hoành hành bá đạo, dân chúng lầm than, thế cục không muốn loạn cũng khó.Bá Sơn, ta thấy chúng ta phải sớm tính toán, chuẩn bị nhiều lương thực một chút.Ai biết làm sao tính được số trời, phải ứng đối trước tốt hơn."Lý Đại Thành lại gọi Lý Thúc Hà tới."Thúc Hà, gần đây con đừng đợi ở nhà, đi dạo bên ngoài thêm đi, tìm bọn Trụ Tử trò chuyện."Lý Thúc Hà gãi gãi đầu, không hiểu."Vì sao thế? Có phải cha ghét bỏ con ở nhà ăn không ngồi rồi?"Lý Đại Thành bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Nhà ta xảy ra chuyện lớn như thế, con có thể kìm nén được không muốn tìm người nói chuyện sao?"Hai mắt Lý Thúc Hà tỏa sáng: "Con hiểu, Tam lão không muốn nói cho đám người, nhưng chúng ta bàn tán bọn họ không quản được, vậy con đi."Lý Đại Thành căn dặn nói: "Có một chuyện con phải nhớ rõ, đừng kéo Đại Ngưu vào, nên nói thế nào con tự suy nghĩ đi."Lý Thúc Hà vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi, cha, con có ngốc cũng sẽ không kéo Đại Ngưu vào.".

Lưu đại cữu nói: "Nói có lý, từ trước đến nay trấn Hạ Hà của chúng ta mưa thuận gió hòa, hiếm khi có nạn đói.

Nếu như trời tiếp tục không mưa, chỉ sợ giá lương thực tăng cao."Lý Bá Sơn và Lưu đại cữu trở về nhà mình, trên đường đi vô cùng lo lắng.Bởi vì từng bị quan binh uy h**p trực tiếp nên Lý Bá Sơn hiểu đám người kia sẽ không để ý đến sự sống chết của bách tính, Mà nhóm Tam lão đã sống an ổn quá lâu, mặc dù biết ông nói tình hình thực tế nhưng trong lòng không hề muốn tiếp nhận.Lý Đại Thành nhìn thấy Lý Bá Sơn trở về, vẻ mặt ủ rũ, hiểu ra lần này đi không có kết quả tốt."Bá Sơn, mau vào đi thôi.""Cha, Tam lão nói sẽ phái người vào huyện hỏi thăm một phen."Lý Đại Thành vuốt râu: "Ta đã sớm đoán được là như thế, Bá Sơn, chúng ta không thẹn với lương tâm là được.""Trấn Hạ Hà đã lâu không trải qua mưa gió, nhiều lắm chỉ là thời gian qua chịu khổ, chịu một chút vẫn sống tiếp được.

Từ xưa lao dịch đều là đại sự, ngày xưa trấn Hạ Hà cũng có nhưng chưa khi nào có chuyện bắt người lung tung.

Cho nên bọn Tam lão làm như thế cũng hiểu được.

Chỉ là…"Lý Bá Sơn vê râu: "Ta cảm thấy thiên hạ sẽ đại loạn.""Cha, sao cha biết?"Lý Đại Thành lắc đầu: "Có lẽ bận rộn, khô hạn, chiến loạn lại thêm triều đình không quan tâm, quan lại hoành hành bá đạo, dân chúng lầm than, thế cục không muốn loạn cũng khó.

Bá Sơn, ta thấy chúng ta phải sớm tính toán, chuẩn bị nhiều lương thực một chút.

Ai biết làm sao tính được số trời, phải ứng đối trước tốt hơn."Lý Đại Thành lại gọi Lý Thúc Hà tới."Thúc Hà, gần đây con đừng đợi ở nhà, đi dạo bên ngoài thêm đi, tìm bọn Trụ Tử trò chuyện."Lý Thúc Hà gãi gãi đầu, không hiểu."Vì sao thế? Có phải cha ghét bỏ con ở nhà ăn không ngồi rồi?"Lý Đại Thành bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Nhà ta xảy ra chuyện lớn như thế, con có thể kìm nén được không muốn tìm người nói chuyện sao?"Hai mắt Lý Thúc Hà tỏa sáng: "Con hiểu, Tam lão không muốn nói cho đám người, nhưng chúng ta bàn tán bọn họ không quản được, vậy con đi."Lý Đại Thành căn dặn nói: "Có một chuyện con phải nhớ rõ, đừng kéo Đại Ngưu vào, nên nói thế nào con tự suy nghĩ đi."Lý Thúc Hà vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi, cha, con có ngốc cũng sẽ không kéo Đại Ngưu vào.".

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Lưu đại cữu nói: "Nói có lý, từ trước đến nay trấn Hạ Hà của chúng ta mưa thuận gió hòa, hiếm khi có nạn đói.Nếu như trời tiếp tục không mưa, chỉ sợ giá lương thực tăng cao."Lý Bá Sơn và Lưu đại cữu trở về nhà mình, trên đường đi vô cùng lo lắng.Bởi vì từng bị quan binh uy h**p trực tiếp nên Lý Bá Sơn hiểu đám người kia sẽ không để ý đến sự sống chết của bách tính, Mà nhóm Tam lão đã sống an ổn quá lâu, mặc dù biết ông nói tình hình thực tế nhưng trong lòng không hề muốn tiếp nhận.Lý Đại Thành nhìn thấy Lý Bá Sơn trở về, vẻ mặt ủ rũ, hiểu ra lần này đi không có kết quả tốt."Bá Sơn, mau vào đi thôi.""Cha, Tam lão nói sẽ phái người vào huyện hỏi thăm một phen."Lý Đại Thành vuốt râu: "Ta đã sớm đoán được là như thế, Bá Sơn, chúng ta không thẹn với lương tâm là được.""Trấn Hạ Hà đã lâu không trải qua mưa gió, nhiều lắm chỉ là thời gian qua chịu khổ, chịu một chút vẫn sống tiếp được.Từ xưa lao dịch đều là đại sự, ngày xưa trấn Hạ Hà cũng có nhưng chưa khi nào có chuyện bắt người lung tung.Cho nên bọn Tam lão làm như thế cũng hiểu được.Chỉ là…"Lý Bá Sơn vê râu: "Ta cảm thấy thiên hạ sẽ đại loạn.""Cha, sao cha biết?"Lý Đại Thành lắc đầu: "Có lẽ bận rộn, khô hạn, chiến loạn lại thêm triều đình không quan tâm, quan lại hoành hành bá đạo, dân chúng lầm than, thế cục không muốn loạn cũng khó.Bá Sơn, ta thấy chúng ta phải sớm tính toán, chuẩn bị nhiều lương thực một chút.Ai biết làm sao tính được số trời, phải ứng đối trước tốt hơn."Lý Đại Thành lại gọi Lý Thúc Hà tới."Thúc Hà, gần đây con đừng đợi ở nhà, đi dạo bên ngoài thêm đi, tìm bọn Trụ Tử trò chuyện."Lý Thúc Hà gãi gãi đầu, không hiểu."Vì sao thế? Có phải cha ghét bỏ con ở nhà ăn không ngồi rồi?"Lý Đại Thành bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Nhà ta xảy ra chuyện lớn như thế, con có thể kìm nén được không muốn tìm người nói chuyện sao?"Hai mắt Lý Thúc Hà tỏa sáng: "Con hiểu, Tam lão không muốn nói cho đám người, nhưng chúng ta bàn tán bọn họ không quản được, vậy con đi."Lý Đại Thành căn dặn nói: "Có một chuyện con phải nhớ rõ, đừng kéo Đại Ngưu vào, nên nói thế nào con tự suy nghĩ đi."Lý Thúc Hà vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi, cha, con có ngốc cũng sẽ không kéo Đại Ngưu vào.".

Chương 21: Chương 21