Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…

Chương 23: Chương 23

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Hắn gấp đến mức giậm chân: "Còn mà chạy thì nương phải làm sao?”Nương Trụ Tử đẩy hắn: "Con chạy ra từ cửa sau của trại đi, ta chỉ là lão bà què, bắt có ích lợi gì? Nếu con không chạy, bị bọn họ bắt, chúng mới thật sự là hết con đường sống."Trụ Tử gấp gáp nói: "Nương, vậy con chạy trước, người phải cẩn thận một chút, chờ hừng đông không có người tới nữa con sẽ trở về tìm nương.”Lý gia lúc này cũng loạn thành một đoàn.Lưu thị gấp gáp giống như kiến trên chảo nóng: "Lão đầu tử, phải làm sao bây giờ?”Lý Đại Thành trầm tư một lát: "Ba huynh đệ Bá Sơn từ cửa bắc trại chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại, khi nào tình hình ổn định thù hãy trở về, ta ở nhà trông nhà.”Lý Trọng Hải phản bác: "Không được, cha, để con ở lại nhà đi, nương và đại tẩu bọn đều ở nhà, chỉ có một mình cha quá nguy hiểm.”Lý Thúc Hà nói: "Cha, con là con út, cũng chưa có con, không có gì vướng bận, để con ở nhà đi."Ngư Nương đứng cách nửa cái sân, nhìn thấy Cố thị nức nở một tiếng, che bụng không nói lời nào.Lý Bá Sơn nói: "Được rồi, hai người các đệ đừng nói nữa, ta là lão đại trong nhà, thế nào cũng phải là ta ở lại.”Tất cả mọi người trong viện đều nhìn về phía Lý Đại Thành, đang chờ ông đưa ra quyết định cuối cùng.Lý Đại Thành vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói: "Đều im lặng hết cho ta, lúc này rồi còn thêm loạn! Nghe ta nói đây, cả ba người các con đi cùng nhau! Ta ở nhà tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó! Ai không đi, đừng trách sau này ta không nhận người đó là con!"Tính tình Lý Đại Thành trước nay đều khá ôn hòa, rất ít khi nổi giận, nhưng một khi ông nổi giận, so với Lưu thị còn đáng sợ hơn."Cha!"Sau khi ba người Lý Bá Sơn rời đi, Lý Đại Thành đứng ở trong sân, thân thể tựa như thêm một phần trắc trở."Mọi người cũng đừng đứng đó ngây ngốc nữa, có thứ gì quý giá đều nhanh chóng giấu đi, chôn ở trong đất, nhét ở khe tường cũng được, đợi lát nữa đừng để người ta lục soát được.Giấu đồ cho tốt, sau đó đến chính phòng.""Nương, chúng ta cũng đi thu thập đồ đạc đi, Tam Ngưu vẫn còn đang ngủ."Ngư Nương cầm tay Trần thị, chỉ cảm thấy tay nương còn lạnh hơn so với Đại Ngưu trước kia.Trần thị nắm chặt nắm tay: "Được, chúng ta đi thu dọn đồ đạc.”.

Hắn gấp đến mức giậm chân: "Còn mà chạy thì nương phải làm sao?”Nương Trụ Tử đẩy hắn: "Con chạy ra từ cửa sau của trại đi, ta chỉ là lão bà què, bắt có ích lợi gì? Nếu con không chạy, bị bọn họ bắt, chúng mới thật sự là hết con đường sống.

"Trụ Tử gấp gáp nói: "Nương, vậy con chạy trước, người phải cẩn thận một chút, chờ hừng đông không có người tới nữa con sẽ trở về tìm nương.

”Lý gia lúc này cũng loạn thành một đoàn.

Lưu thị gấp gáp giống như kiến trên chảo nóng: "Lão đầu tử, phải làm sao bây giờ?”Lý Đại Thành trầm tư một lát: "Ba huynh đệ Bá Sơn từ cửa bắc trại chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại, khi nào tình hình ổn định thù hãy trở về, ta ở nhà trông nhà.

”Lý Trọng Hải phản bác: "Không được, cha, để con ở lại nhà đi, nương và đại tẩu bọn đều ở nhà, chỉ có một mình cha quá nguy hiểm.

”Lý Thúc Hà nói: "Cha, con là con út, cũng chưa có con, không có gì vướng bận, để con ở nhà đi.

"Ngư Nương đứng cách nửa cái sân, nhìn thấy Cố thị nức nở một tiếng, che bụng không nói lời nào.

Lý Bá Sơn nói: "Được rồi, hai người các đệ đừng nói nữa, ta là lão đại trong nhà, thế nào cũng phải là ta ở lại.

”Tất cả mọi người trong viện đều nhìn về phía Lý Đại Thành, đang chờ ông đưa ra quyết định cuối cùng.

Lý Đại Thành vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói: "Đều im lặng hết cho ta, lúc này rồi còn thêm loạn! Nghe ta nói đây, cả ba người các con đi cùng nhau! Ta ở nhà tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó! Ai không đi, đừng trách sau này ta không nhận người đó là con!"Tính tình Lý Đại Thành trước nay đều khá ôn hòa, rất ít khi nổi giận, nhưng một khi ông nổi giận, so với Lưu thị còn đáng sợ hơn.

"Cha!"Sau khi ba người Lý Bá Sơn rời đi, Lý Đại Thành đứng ở trong sân, thân thể tựa như thêm một phần trắc trở.

"Mọi người cũng đừng đứng đó ngây ngốc nữa, có thứ gì quý giá đều nhanh chóng giấu đi, chôn ở trong đất, nhét ở khe tường cũng được, đợi lát nữa đừng để người ta lục soát được.

Giấu đồ cho tốt, sau đó đến chính phòng.

""Nương, chúng ta cũng đi thu thập đồ đạc đi, Tam Ngưu vẫn còn đang ngủ.

"Ngư Nương cầm tay Trần thị, chỉ cảm thấy tay nương còn lạnh hơn so với Đại Ngưu trước kia.

Trần thị nắm chặt nắm tay: "Được, chúng ta đi thu dọn đồ đạc.

”.

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Hắn gấp đến mức giậm chân: "Còn mà chạy thì nương phải làm sao?”Nương Trụ Tử đẩy hắn: "Con chạy ra từ cửa sau của trại đi, ta chỉ là lão bà què, bắt có ích lợi gì? Nếu con không chạy, bị bọn họ bắt, chúng mới thật sự là hết con đường sống."Trụ Tử gấp gáp nói: "Nương, vậy con chạy trước, người phải cẩn thận một chút, chờ hừng đông không có người tới nữa con sẽ trở về tìm nương.”Lý gia lúc này cũng loạn thành một đoàn.Lưu thị gấp gáp giống như kiến trên chảo nóng: "Lão đầu tử, phải làm sao bây giờ?”Lý Đại Thành trầm tư một lát: "Ba huynh đệ Bá Sơn từ cửa bắc trại chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại, khi nào tình hình ổn định thù hãy trở về, ta ở nhà trông nhà.”Lý Trọng Hải phản bác: "Không được, cha, để con ở lại nhà đi, nương và đại tẩu bọn đều ở nhà, chỉ có một mình cha quá nguy hiểm.”Lý Thúc Hà nói: "Cha, con là con út, cũng chưa có con, không có gì vướng bận, để con ở nhà đi."Ngư Nương đứng cách nửa cái sân, nhìn thấy Cố thị nức nở một tiếng, che bụng không nói lời nào.Lý Bá Sơn nói: "Được rồi, hai người các đệ đừng nói nữa, ta là lão đại trong nhà, thế nào cũng phải là ta ở lại.”Tất cả mọi người trong viện đều nhìn về phía Lý Đại Thành, đang chờ ông đưa ra quyết định cuối cùng.Lý Đại Thành vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói: "Đều im lặng hết cho ta, lúc này rồi còn thêm loạn! Nghe ta nói đây, cả ba người các con đi cùng nhau! Ta ở nhà tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó! Ai không đi, đừng trách sau này ta không nhận người đó là con!"Tính tình Lý Đại Thành trước nay đều khá ôn hòa, rất ít khi nổi giận, nhưng một khi ông nổi giận, so với Lưu thị còn đáng sợ hơn."Cha!"Sau khi ba người Lý Bá Sơn rời đi, Lý Đại Thành đứng ở trong sân, thân thể tựa như thêm một phần trắc trở."Mọi người cũng đừng đứng đó ngây ngốc nữa, có thứ gì quý giá đều nhanh chóng giấu đi, chôn ở trong đất, nhét ở khe tường cũng được, đợi lát nữa đừng để người ta lục soát được.Giấu đồ cho tốt, sau đó đến chính phòng.""Nương, chúng ta cũng đi thu thập đồ đạc đi, Tam Ngưu vẫn còn đang ngủ."Ngư Nương cầm tay Trần thị, chỉ cảm thấy tay nương còn lạnh hơn so với Đại Ngưu trước kia.Trần thị nắm chặt nắm tay: "Được, chúng ta đi thu dọn đồ đạc.”.

Chương 23: Chương 23