Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…
Chương 26: Chương 26
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Lưu thị cầm dao xông tới, hô: "Ngươi đừng động đến tôn tử ta, nó cũng bị bệnh lao như gia gia nó, ngươi có lôi nó đi cũng không đánh trận nổi đâu!"Hai mắt Đại Ngưu nhắm nghiền, giật giật mấy nhát, ngay sau đó là một trận ho khan tê tâm liệt phế, phun ra một ngụm máu.Quan binh vội vàng lui về phía sau, mắng: "Thật xui xẻo, cả nhà này đều bệnh tật.”Sau một trận càn quét thì lương thực, la, mấy con gà mái đẻ trứng, con gà trống đang bừng bừng sức sống, còn có mấy cái chăn mới, thịt khô Lưu thị treo trên xà nhà, chỉ cần là thứ hữu dụng đều bị bọn chúng lấy đi hết."!.Nhìn nhà này bệnh tật đầy mình, thế mà cũng có chút đồ đạc."Quan sai cầm đầu nghe vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Đại Thành.Ngư Nương thở phì phò, nằm sấp trên người Lý Đại Thành, khóc càng lớn tiếng: "Gia gia, gia gia làm sao vậy! Đừng làm con sợ!”Lý Đại Thành làm bộ, lại phun ra một ngụm máu.Quan binh nhíu mày, phất phất tay: "Đi, đi tới nhà kế tiếp, nếu không bắt được người thì đốt nhà bọn chúng cho ta.”Quan binh đã rời đi, nhưng cửa vẫn đang mở rộng, Ngư Nương không dám khinh thường, tiếp tục gào khóc.Lưu thị cầm đao, đi đến chỗ để lương thực, trống rỗng, cái gì cũng không còn, ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc lóc: "Ông trời ơi, đây là nghiệt gì vậy? Ngay cả khoai lang khô cũng không để lại cho chúng ta, bọn chúng muốn làm cả nhà chúng ta đói chết hết hay sao? Thời thế này không để lại cho người ta một chút đường sống nào!"Một lúc lâu sau, bên ngoài không còn truyền đến tiếng của quan binh nữa.Lý Đại Thành nói: "Ngư Nương, đứng lên đi, người đã đi xa rồi.”Ngư Nương từ trên người Lý Đại Thành đứng lên, cúi đầu, vừa rồi khóc quá nghiêm túc, nước mũi đều chảy ra."Gia gia, vừa rồi sao người hộc máu được vậy?"Ngư Nương khó hiểu, chẳng lẽ ở thời cổ đại đã có thiết bị cao cấp như bao máu hay sao?Lý Đại Thành: "Là hoa kế, không phải cháu thường xuyên cùng Nhị Ngưu hái hoa kế chơi sao?”Hoa kế nhỏ sau khi nhai nát nhổ ra nước miếng rất giống màu máu, đám trẻ con nhàm chán, thường xuyên hái hoa kế nhai nát dọa người.Ngư Nương không nghĩ tới gia gia lại nghĩ ra kế dùng hoa kế giả bệnh, quả thật quá nguy hiểm, nếu như không phải ban đêm tối tăm, đuốc soi không rõ lắm, nói không chừng sẽ lộ tẩy..
Lưu thị cầm dao xông tới, hô: "Ngươi đừng động đến tôn tử ta, nó cũng bị bệnh lao như gia gia nó, ngươi có lôi nó đi cũng không đánh trận nổi đâu!"Hai mắt Đại Ngưu nhắm nghiền, giật giật mấy nhát, ngay sau đó là một trận ho khan tê tâm liệt phế, phun ra một ngụm máu.
Quan binh vội vàng lui về phía sau, mắng: "Thật xui xẻo, cả nhà này đều bệnh tật.
”Sau một trận càn quét thì lương thực, la, mấy con gà mái đẻ trứng, con gà trống đang bừng bừng sức sống, còn có mấy cái chăn mới, thịt khô Lưu thị treo trên xà nhà, chỉ cần là thứ hữu dụng đều bị bọn chúng lấy đi hết.
"!.
Nhìn nhà này bệnh tật đầy mình, thế mà cũng có chút đồ đạc.
"Quan sai cầm đầu nghe vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Đại Thành.
Ngư Nương thở phì phò, nằm sấp trên người Lý Đại Thành, khóc càng lớn tiếng: "Gia gia, gia gia làm sao vậy! Đừng làm con sợ!”Lý Đại Thành làm bộ, lại phun ra một ngụm máu.
Quan binh nhíu mày, phất phất tay: "Đi, đi tới nhà kế tiếp, nếu không bắt được người thì đốt nhà bọn chúng cho ta.
”Quan binh đã rời đi, nhưng cửa vẫn đang mở rộng, Ngư Nương không dám khinh thường, tiếp tục gào khóc.
Lưu thị cầm đao, đi đến chỗ để lương thực, trống rỗng, cái gì cũng không còn, ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc lóc: "Ông trời ơi, đây là nghiệt gì vậy? Ngay cả khoai lang khô cũng không để lại cho chúng ta, bọn chúng muốn làm cả nhà chúng ta đói chết hết hay sao? Thời thế này không để lại cho người ta một chút đường sống nào!"Một lúc lâu sau, bên ngoài không còn truyền đến tiếng của quan binh nữa.
Lý Đại Thành nói: "Ngư Nương, đứng lên đi, người đã đi xa rồi.
”Ngư Nương từ trên người Lý Đại Thành đứng lên, cúi đầu, vừa rồi khóc quá nghiêm túc, nước mũi đều chảy ra.
"Gia gia, vừa rồi sao người hộc máu được vậy?"Ngư Nương khó hiểu, chẳng lẽ ở thời cổ đại đã có thiết bị cao cấp như bao máu hay sao?Lý Đại Thành: "Là hoa kế, không phải cháu thường xuyên cùng Nhị Ngưu hái hoa kế chơi sao?”Hoa kế nhỏ sau khi nhai nát nhổ ra nước miếng rất giống màu máu, đám trẻ con nhàm chán, thường xuyên hái hoa kế nhai nát dọa người.
Ngư Nương không nghĩ tới gia gia lại nghĩ ra kế dùng hoa kế giả bệnh, quả thật quá nguy hiểm, nếu như không phải ban đêm tối tăm, đuốc soi không rõ lắm, nói không chừng sẽ lộ tẩy.
.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Lưu thị cầm dao xông tới, hô: "Ngươi đừng động đến tôn tử ta, nó cũng bị bệnh lao như gia gia nó, ngươi có lôi nó đi cũng không đánh trận nổi đâu!"Hai mắt Đại Ngưu nhắm nghiền, giật giật mấy nhát, ngay sau đó là một trận ho khan tê tâm liệt phế, phun ra một ngụm máu.Quan binh vội vàng lui về phía sau, mắng: "Thật xui xẻo, cả nhà này đều bệnh tật.”Sau một trận càn quét thì lương thực, la, mấy con gà mái đẻ trứng, con gà trống đang bừng bừng sức sống, còn có mấy cái chăn mới, thịt khô Lưu thị treo trên xà nhà, chỉ cần là thứ hữu dụng đều bị bọn chúng lấy đi hết."!.Nhìn nhà này bệnh tật đầy mình, thế mà cũng có chút đồ đạc."Quan sai cầm đầu nghe vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Đại Thành.Ngư Nương thở phì phò, nằm sấp trên người Lý Đại Thành, khóc càng lớn tiếng: "Gia gia, gia gia làm sao vậy! Đừng làm con sợ!”Lý Đại Thành làm bộ, lại phun ra một ngụm máu.Quan binh nhíu mày, phất phất tay: "Đi, đi tới nhà kế tiếp, nếu không bắt được người thì đốt nhà bọn chúng cho ta.”Quan binh đã rời đi, nhưng cửa vẫn đang mở rộng, Ngư Nương không dám khinh thường, tiếp tục gào khóc.Lưu thị cầm đao, đi đến chỗ để lương thực, trống rỗng, cái gì cũng không còn, ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc lóc: "Ông trời ơi, đây là nghiệt gì vậy? Ngay cả khoai lang khô cũng không để lại cho chúng ta, bọn chúng muốn làm cả nhà chúng ta đói chết hết hay sao? Thời thế này không để lại cho người ta một chút đường sống nào!"Một lúc lâu sau, bên ngoài không còn truyền đến tiếng của quan binh nữa.Lý Đại Thành nói: "Ngư Nương, đứng lên đi, người đã đi xa rồi.”Ngư Nương từ trên người Lý Đại Thành đứng lên, cúi đầu, vừa rồi khóc quá nghiêm túc, nước mũi đều chảy ra."Gia gia, vừa rồi sao người hộc máu được vậy?"Ngư Nương khó hiểu, chẳng lẽ ở thời cổ đại đã có thiết bị cao cấp như bao máu hay sao?Lý Đại Thành: "Là hoa kế, không phải cháu thường xuyên cùng Nhị Ngưu hái hoa kế chơi sao?”Hoa kế nhỏ sau khi nhai nát nhổ ra nước miếng rất giống màu máu, đám trẻ con nhàm chán, thường xuyên hái hoa kế nhai nát dọa người.Ngư Nương không nghĩ tới gia gia lại nghĩ ra kế dùng hoa kế giả bệnh, quả thật quá nguy hiểm, nếu như không phải ban đêm tối tăm, đuốc soi không rõ lắm, nói không chừng sẽ lộ tẩy..