Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…

Chương 32: Chương 32

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Gian miếu rách này không biết đã bao nhiêu năm không có hương khói, nóc nhà bị phá như một cái hốc lớn, gạch đá đều bị thôn dân lân cận nhặt đi, chỉ còn lại có mấy pho tượng Phật mặt mày dữ tợn.Một góc trải đầy rơm lúa, xem ra thỉnh thoảng có người qua đường đã nghỉ chân ở đây."Bá Sơn ca, khi nào chúng ta có thể trở về vậy? Nương ta vẫn đang chờ ta ở nhà.”Ánh trăng xuyên thấu qua cửa miếu chiếu vào, bốn người ngồi trên mặt đất, không thấy buồn ngủ chút nào.Lý Bá Sơn trong lòng cũng phát sầu, ba huynh đệ bọn họ đều chạy ra, phụ thân thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?Lý Thúc Hà nhanh miệng nói: "Trụ Tử, chúng ta một hơi chạy hơn mười dặm, thật vất vả mới tìm được cái miếu rách nát này trú ẩn, không biết đám quan binh kia có phát hiện ra không, may mắn chỗ này cách nhà ta cũng không xa, không bằng ngày mai ta liền trở về nhà xem một chút.”Lý Trọng Hải lơ đãng nhìn ra bên ngoài: "Đừng nói chuyện, hai người xem, bên ngoài có phải có ánh lửa hay không?”Mấy người chạy đến cửa ngôi miếu, thật đúng là xa xa có chút ánh lửa lập lòe, lóe lên trong không trung."Là đám quan binh kia, phương hướng bọn họ đi tới hình như là hướng của chúng ta, gian miếu này không an toàn nữa rồi.""Xung quanh đây ngay cả rừng cây cũng không có, nào có chỗ nào có thể trốn?" Nếu ngô cao hơn thì còn có thể trốn trong ruộng ngô, nhưng bây giờ bởi vì hạn hán, ngô vừa ngắn vừa thưa thớt còn vàng úa, giấu một người trưởng thành căn bản là người si nói mộng.Trụ Tử nghĩ nghĩ một chút, nói: "Ta biết có một chỗ có thể trốn, phía sau gian miếu này có một con sông, năm trước thì nước lớn mênh mông, nhưng năm nay hạn hán, nước tuy rằng ít, nhưng cỏ ven sông rất dày rất sâu, chúng ta có thể trốn ở bên trong, nếu có quan binh tới tìm, thật sự không được nữa thì còn có thể trốn trong sông.”"Đây là một biện pháp tốt, may mắn mấy người chúng ta đều không phải là người không biết bơi.""Chuyện không nên chậm trễ, mau đi thôi." Nếu nói chuyện lâu hơn một chút, đám quan binh kia lại tiến gần hơn vài phần.Bốn người khom lưng dán vào vách tường miếu rách, lẻn ra phía sau, chui vào trong bụi cỏ sâu thẳm, nương theo ánh trăng, nhìn kỹ, nước trong sông thật sự ít, hơn phân nửa lòng sông đều biến thành bùn..

Gian miếu rách này không biết đã bao nhiêu năm không có hương khói, nóc nhà bị phá như một cái hốc lớn, gạch đá đều bị thôn dân lân cận nhặt đi, chỉ còn lại có mấy pho tượng Phật mặt mày dữ tợn.

Một góc trải đầy rơm lúa, xem ra thỉnh thoảng có người qua đường đã nghỉ chân ở đây.

"Bá Sơn ca, khi nào chúng ta có thể trở về vậy? Nương ta vẫn đang chờ ta ở nhà.

”Ánh trăng xuyên thấu qua cửa miếu chiếu vào, bốn người ngồi trên mặt đất, không thấy buồn ngủ chút nào.

Lý Bá Sơn trong lòng cũng phát sầu, ba huynh đệ bọn họ đều chạy ra, phụ thân thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?Lý Thúc Hà nhanh miệng nói: "Trụ Tử, chúng ta một hơi chạy hơn mười dặm, thật vất vả mới tìm được cái miếu rách nát này trú ẩn, không biết đám quan binh kia có phát hiện ra không, may mắn chỗ này cách nhà ta cũng không xa, không bằng ngày mai ta liền trở về nhà xem một chút.

”Lý Trọng Hải lơ đãng nhìn ra bên ngoài: "Đừng nói chuyện, hai người xem, bên ngoài có phải có ánh lửa hay không?”Mấy người chạy đến cửa ngôi miếu, thật đúng là xa xa có chút ánh lửa lập lòe, lóe lên trong không trung.

"Là đám quan binh kia, phương hướng bọn họ đi tới hình như là hướng của chúng ta, gian miếu này không an toàn nữa rồi.

""Xung quanh đây ngay cả rừng cây cũng không có, nào có chỗ nào có thể trốn?" Nếu ngô cao hơn thì còn có thể trốn trong ruộng ngô, nhưng bây giờ bởi vì hạn hán, ngô vừa ngắn vừa thưa thớt còn vàng úa, giấu một người trưởng thành căn bản là người si nói mộng.

Trụ Tử nghĩ nghĩ một chút, nói: "Ta biết có một chỗ có thể trốn, phía sau gian miếu này có một con sông, năm trước thì nước lớn mênh mông, nhưng năm nay hạn hán, nước tuy rằng ít, nhưng cỏ ven sông rất dày rất sâu, chúng ta có thể trốn ở bên trong, nếu có quan binh tới tìm, thật sự không được nữa thì còn có thể trốn trong sông.

”"Đây là một biện pháp tốt, may mắn mấy người chúng ta đều không phải là người không biết bơi.

""Chuyện không nên chậm trễ, mau đi thôi.

" Nếu nói chuyện lâu hơn một chút, đám quan binh kia lại tiến gần hơn vài phần.

Bốn người khom lưng dán vào vách tường miếu rách, lẻn ra phía sau, chui vào trong bụi cỏ sâu thẳm, nương theo ánh trăng, nhìn kỹ, nước trong sông thật sự ít, hơn phân nửa lòng sông đều biến thành bùn.

.

Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Gian miếu rách này không biết đã bao nhiêu năm không có hương khói, nóc nhà bị phá như một cái hốc lớn, gạch đá đều bị thôn dân lân cận nhặt đi, chỉ còn lại có mấy pho tượng Phật mặt mày dữ tợn.Một góc trải đầy rơm lúa, xem ra thỉnh thoảng có người qua đường đã nghỉ chân ở đây."Bá Sơn ca, khi nào chúng ta có thể trở về vậy? Nương ta vẫn đang chờ ta ở nhà.”Ánh trăng xuyên thấu qua cửa miếu chiếu vào, bốn người ngồi trên mặt đất, không thấy buồn ngủ chút nào.Lý Bá Sơn trong lòng cũng phát sầu, ba huynh đệ bọn họ đều chạy ra, phụ thân thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?Lý Thúc Hà nhanh miệng nói: "Trụ Tử, chúng ta một hơi chạy hơn mười dặm, thật vất vả mới tìm được cái miếu rách nát này trú ẩn, không biết đám quan binh kia có phát hiện ra không, may mắn chỗ này cách nhà ta cũng không xa, không bằng ngày mai ta liền trở về nhà xem một chút.”Lý Trọng Hải lơ đãng nhìn ra bên ngoài: "Đừng nói chuyện, hai người xem, bên ngoài có phải có ánh lửa hay không?”Mấy người chạy đến cửa ngôi miếu, thật đúng là xa xa có chút ánh lửa lập lòe, lóe lên trong không trung."Là đám quan binh kia, phương hướng bọn họ đi tới hình như là hướng của chúng ta, gian miếu này không an toàn nữa rồi.""Xung quanh đây ngay cả rừng cây cũng không có, nào có chỗ nào có thể trốn?" Nếu ngô cao hơn thì còn có thể trốn trong ruộng ngô, nhưng bây giờ bởi vì hạn hán, ngô vừa ngắn vừa thưa thớt còn vàng úa, giấu một người trưởng thành căn bản là người si nói mộng.Trụ Tử nghĩ nghĩ một chút, nói: "Ta biết có một chỗ có thể trốn, phía sau gian miếu này có một con sông, năm trước thì nước lớn mênh mông, nhưng năm nay hạn hán, nước tuy rằng ít, nhưng cỏ ven sông rất dày rất sâu, chúng ta có thể trốn ở bên trong, nếu có quan binh tới tìm, thật sự không được nữa thì còn có thể trốn trong sông.”"Đây là một biện pháp tốt, may mắn mấy người chúng ta đều không phải là người không biết bơi.""Chuyện không nên chậm trễ, mau đi thôi." Nếu nói chuyện lâu hơn một chút, đám quan binh kia lại tiến gần hơn vài phần.Bốn người khom lưng dán vào vách tường miếu rách, lẻn ra phía sau, chui vào trong bụi cỏ sâu thẳm, nương theo ánh trăng, nhìn kỹ, nước trong sông thật sự ít, hơn phân nửa lòng sông đều biến thành bùn..

Chương 32: Chương 32