Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…
Chương 35: Chương 35
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Vương lão Tam một lần nữa mang giày vào, nói: "Vẫn là tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, biết chạy tới huyện Bình Trữ.Trong quận Bộc Dương cũng chỉ có tình thế ở phía Nam huyện Bình Ninh tốt hơn một chút.Thấy chưa, giày trên chân ta là vừa rồi đi tới trấn kia cướp được, ta đây từ khi sinh ra vẫn chưa được mang giày vải bao giờ.”Binh lính trẻ nói: "Không phải tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, là chúng ta vốn gần Bình Trữ, ta nghe tướng quân nói, Triệu tướng quân cùng Tạ tướng quân cũng đều sắp đến Bình Trữ, bọn họ đến vừa chiêu binh vừa lấy lương thực, nhất là Tạ tướng quân, bị phản quân phục kích, thương vong thảm trọng, khẳng định phải bắt không ít người từ huyện Bình Trữ.Đến lúc đó huyện Bình Trữ này không biết biến thành cái dạng gì nữa.”"Đi, trở về, phải dựng bếp rồi, Triệu Lục là người tham lam, chúng ta đến muộn chắc ngay cả một chút đồ cũng không còn.”Binh lính trẻ tuổi cũng vỗ vỗ đất trên người đứng lên, tiện tay ném cỏ đuôi chó xuống sông: "Nghe nói Triệu Lục ở huyện Bình Trữ đâm người?”Vương lão tam cảm khái: "Cũng không hẳn, người y đâm vẫn là một thiếu niên nhỏ, nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, đâm xong còn không cho người ta đi khám đại phu, nói không chừng hiện tại người đã chôn rồi.Một đứa trẻ tốt như thế, đứa trẻ đó trạc tuổi đứa con lớn của ta, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất thư sinh.”"Ta đã hỏi Triệu Lục, Triệu Lục nói y không muốn nhìn thấy người ta sống tốt hơn y.Thật sự là một tiểu nhân âm hiểm, chúng ta phải cách xa hắn một chút, bằng không không chừng ngày nào đó đã bị y bán đi.”Hai người nói xong đi xa."Thật sự là thối chết rồi." Khoảnh khắc Vương lão nhị cởi giày, Lý Thúc Hà quả thực cho rằng mình sẽ bị hun chết.Lý Trọng Hải lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Lý Bá Sơn, dùng thanh âm chỉ có một người có thể nghe thấy nói: "Huynh xem, Triệu Lục kia có phải là người đâm Đại Ngưu hay không?”Lý Bá Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là đúng rồi, đáng hận chính là thủ phạm ở ngay trước mắt, ta lại không có biện pháp báo thù cho Đại Ngưu.”Lý Trọng Hải an ủi: "Còn núi xanh, không sợ không có củi đốt.Chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại tìm Triệu Lục kia báo thù, hiện tại việc cấp bách, vẫn nên nghỉ ngơi hết đêm này đi.”.
Vương lão Tam một lần nữa mang giày vào, nói: "Vẫn là tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, biết chạy tới huyện Bình Trữ.
Trong quận Bộc Dương cũng chỉ có tình thế ở phía Nam huyện Bình Ninh tốt hơn một chút.
Thấy chưa, giày trên chân ta là vừa rồi đi tới trấn kia cướp được, ta đây từ khi sinh ra vẫn chưa được mang giày vải bao giờ.”Binh lính trẻ nói: "Không phải tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, là chúng ta vốn gần Bình Trữ, ta nghe tướng quân nói, Triệu tướng quân cùng Tạ tướng quân cũng đều sắp đến Bình Trữ, bọn họ đến vừa chiêu binh vừa lấy lương thực, nhất là Tạ tướng quân, bị phản quân phục kích, thương vong thảm trọng, khẳng định phải bắt không ít người từ huyện Bình Trữ.
Đến lúc đó huyện Bình Trữ này không biết biến thành cái dạng gì nữa.”"Đi, trở về, phải dựng bếp rồi, Triệu Lục là người tham lam, chúng ta đến muộn chắc ngay cả một chút đồ cũng không còn.”Binh lính trẻ tuổi cũng vỗ vỗ đất trên người đứng lên, tiện tay ném cỏ đuôi chó xuống sông: "Nghe nói Triệu Lục ở huyện Bình Trữ đâm người?”Vương lão tam cảm khái: "Cũng không hẳn, người y đâm vẫn là một thiếu niên nhỏ, nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, đâm xong còn không cho người ta đi khám đại phu, nói không chừng hiện tại người đã chôn rồi.
Một đứa trẻ tốt như thế, đứa trẻ đó trạc tuổi đứa con lớn của ta, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất thư sinh.”"Ta đã hỏi Triệu Lục, Triệu Lục nói y không muốn nhìn thấy người ta sống tốt hơn y.
Thật sự là một tiểu nhân âm hiểm, chúng ta phải cách xa hắn một chút, bằng không không chừng ngày nào đó đã bị y bán đi.
”Hai người nói xong đi xa."Thật sự là thối chết rồi." Khoảnh khắc Vương lão nhị cởi giày, Lý Thúc Hà quả thực cho rằng mình sẽ bị hun chết.Lý Trọng Hải lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Lý Bá Sơn, dùng thanh âm chỉ có một người có thể nghe thấy nói: "Huynh xem, Triệu Lục kia có phải là người đâm Đại Ngưu hay không?”Lý Bá Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là đúng rồi, đáng hận chính là thủ phạm ở ngay trước mắt, ta lại không có biện pháp báo thù cho Đại Ngưu.
”Lý Trọng Hải an ủi: "Còn núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại tìm Triệu Lục kia báo thù, hiện tại việc cấp bách, vẫn nên nghỉ ngơi hết đêm này đi.”.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Vương lão Tam một lần nữa mang giày vào, nói: "Vẫn là tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, biết chạy tới huyện Bình Trữ.Trong quận Bộc Dương cũng chỉ có tình thế ở phía Nam huyện Bình Ninh tốt hơn một chút.Thấy chưa, giày trên chân ta là vừa rồi đi tới trấn kia cướp được, ta đây từ khi sinh ra vẫn chưa được mang giày vải bao giờ.”Binh lính trẻ nói: "Không phải tướng quân có tầm nhìn xa trông rộng, là chúng ta vốn gần Bình Trữ, ta nghe tướng quân nói, Triệu tướng quân cùng Tạ tướng quân cũng đều sắp đến Bình Trữ, bọn họ đến vừa chiêu binh vừa lấy lương thực, nhất là Tạ tướng quân, bị phản quân phục kích, thương vong thảm trọng, khẳng định phải bắt không ít người từ huyện Bình Trữ.Đến lúc đó huyện Bình Trữ này không biết biến thành cái dạng gì nữa.”"Đi, trở về, phải dựng bếp rồi, Triệu Lục là người tham lam, chúng ta đến muộn chắc ngay cả một chút đồ cũng không còn.”Binh lính trẻ tuổi cũng vỗ vỗ đất trên người đứng lên, tiện tay ném cỏ đuôi chó xuống sông: "Nghe nói Triệu Lục ở huyện Bình Trữ đâm người?”Vương lão tam cảm khái: "Cũng không hẳn, người y đâm vẫn là một thiếu niên nhỏ, nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, đâm xong còn không cho người ta đi khám đại phu, nói không chừng hiện tại người đã chôn rồi.Một đứa trẻ tốt như thế, đứa trẻ đó trạc tuổi đứa con lớn của ta, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất thư sinh.”"Ta đã hỏi Triệu Lục, Triệu Lục nói y không muốn nhìn thấy người ta sống tốt hơn y.Thật sự là một tiểu nhân âm hiểm, chúng ta phải cách xa hắn một chút, bằng không không chừng ngày nào đó đã bị y bán đi.”Hai người nói xong đi xa."Thật sự là thối chết rồi." Khoảnh khắc Vương lão nhị cởi giày, Lý Thúc Hà quả thực cho rằng mình sẽ bị hun chết.Lý Trọng Hải lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Lý Bá Sơn, dùng thanh âm chỉ có một người có thể nghe thấy nói: "Huynh xem, Triệu Lục kia có phải là người đâm Đại Ngưu hay không?”Lý Bá Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là đúng rồi, đáng hận chính là thủ phạm ở ngay trước mắt, ta lại không có biện pháp báo thù cho Đại Ngưu.”Lý Trọng Hải an ủi: "Còn núi xanh, không sợ không có củi đốt.Chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại tìm Triệu Lục kia báo thù, hiện tại việc cấp bách, vẫn nên nghỉ ngơi hết đêm này đi.”.