Tác giả:

“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của…

Chương 13: Chương 13

Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Năm sau con trai bà ta cũng có thể mua được thêm mấy cuốn sách.Dư Dung nhìn thấy Lý thị xấu hổ, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mỉm cười nói: “Ta là tỷ tỷ, lớn lên ở phủ Bình Giang, không bằng được tứ muội từ nhỏ đã được đại bá mẫu dạy dỗ.Nhị ca lại là học trò, cũng được xem là con nhà thư hương.Nếu là ta thì cũng thôi đi, dù sao cũng cách phòng ở cạnh nhau, nhưng sau này nếu người ngoài nói muội muội của nhà họ Dư mậu tài* có phẩm hạnh như vậy thì sẽ thành một vết nhơ khó xoá…”*Đồng nghĩa với tú tàiBây giờ Dư nhị lang chỉ là học trò nhỏ, nói là mậu tài chính là đang khen ngợi hắn ta.Lý thị hay tự xưng thanh cao, cha bà ta chỉ đi học được vài năm trong trường tư thục lại hay đóng giả thành con nhà thư hương, đương nhiên bà ta biết ý nghĩa của mậu tài.“Mai Mai, Dung Dung tỷ của con nói rất đúng, con cũng không được làm ca con mất mặt.”Trong lòng Lý thị, con gái quan trọng, nhưng con trai còn quan trọng hơn.Dư Mai là người mềm nắm rắn buông, nàng ta dám hung hãn với Dư Quyên như vậy cũng là bởi vì Dư Quyên còn nhỏ.Hơn nữa Triệu thị là một ma ốm vô dụng, nhưng tam phòng lại không giống như thế.Trương thị lúc cãi nhau rất hay dùng tay dùng chân, Dư Tùng thì to cao mạnh mẽ, mà Dư Dung cũng rất khỏe mạnh.Nàng ta không nói câu nào nữa rời đi ngay cùng với Lý thị.Bởi vì là thú săn là do Dư Tùng săn được nên Trương thị có quyền phân chia.Hơn một nửa chân thỏ kho tàu đều cho mấy đứa nhỏ của tam phòng.Lúc này tiểu Lý thị mới nhìn ra tam phòng đang có cuộc sống tốt đẹp.Trước đây tam phòng chỉ có hai người Trương thị và ông ba Dư ở nhà, không có tiền thu nhập gì nên cuộc sống nghèo khổ, tiểu Lý thị còn từng cười chê người nhà tam phòng.Nhưng hôm nay Dư Tùng và Dư Dung đều trở về, không cần nhắc tới Dư Tùng có tay nghề mộc, thân thể cao to uy mãnh.Dư Dung cũng vừa trở về từ phủ Bình Giang, nhìn hoa văn trên những khăn tay bình thường đã biết tay nghề của Dư Dung không tầm thường, chí ít cũng tốt hơn em chồng nhà mình rất nhiều.Tuy nói Dư Mai c*̃ng là thợ thêu thùa có tiếng, nhưng quan hệ giữa tiểu Lý thị và Dư Mai vừa là em chồng và chị dâu, vừa là chị em họ, đương nhiên hiểu Dư Mai rất rõ..

Năm sau con trai bà ta cũng có thể mua được thêm mấy cuốn sách.

Dư Dung nhìn thấy Lý thị xấu hổ, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mỉm cười nói: “Ta là tỷ tỷ, lớn lên ở phủ Bình Giang, không bằng được tứ muội từ nhỏ đã được đại bá mẫu dạy dỗ.

Nhị ca lại là học trò, cũng được xem là con nhà thư hương.

Nếu là ta thì cũng thôi đi, dù sao cũng cách phòng ở cạnh nhau, nhưng sau này nếu người ngoài nói muội muội của nhà họ Dư mậu tài* có phẩm hạnh như vậy thì sẽ thành một vết nhơ khó xoá…”*Đồng nghĩa với tú tàiBây giờ Dư nhị lang chỉ là học trò nhỏ, nói là mậu tài chính là đang khen ngợi hắn ta.

Lý thị hay tự xưng thanh cao, cha bà ta chỉ đi học được vài năm trong trường tư thục lại hay đóng giả thành con nhà thư hương, đương nhiên bà ta biết ý nghĩa của mậu tài.

“Mai Mai, Dung Dung tỷ của con nói rất đúng, con cũng không được làm ca con mất mặt.

”Trong lòng Lý thị, con gái quan trọng, nhưng con trai còn quan trọng hơn.

Dư Mai là người mềm nắm rắn buông, nàng ta dám hung hãn với Dư Quyên như vậy cũng là bởi vì Dư Quyên còn nhỏ.

Hơn nữa Triệu thị là một ma ốm vô dụng, nhưng tam phòng lại không giống như thế.

Trương thị lúc cãi nhau rất hay dùng tay dùng chân, Dư Tùng thì to cao mạnh mẽ, mà Dư Dung cũng rất khỏe mạnh.

Nàng ta không nói câu nào nữa rời đi ngay cùng với Lý thị.

Bởi vì là thú săn là do Dư Tùng săn được nên Trương thị có quyền phân chia.

Hơn một nửa chân thỏ kho tàu đều cho mấy đứa nhỏ của tam phòng.

Lúc này tiểu Lý thị mới nhìn ra tam phòng đang có cuộc sống tốt đẹp.

Trước đây tam phòng chỉ có hai người Trương thị và ông ba Dư ở nhà, không có tiền thu nhập gì nên cuộc sống nghèo khổ, tiểu Lý thị còn từng cười chê người nhà tam phòng.

Nhưng hôm nay Dư Tùng và Dư Dung đều trở về, không cần nhắc tới Dư Tùng có tay nghề mộc, thân thể cao to uy mãnh.

Dư Dung cũng vừa trở về từ phủ Bình Giang, nhìn hoa văn trên những khăn tay bình thường đã biết tay nghề của Dư Dung không tầm thường, chí ít cũng tốt hơn em chồng nhà mình rất nhiều.

Tuy nói Dư Mai c*̃ng là thợ thêu thùa có tiếng, nhưng quan hệ giữa tiểu Lý thị và Dư Mai vừa là em chồng và chị dâu, vừa là chị em họ, đương nhiên hiểu Dư Mai rất rõ.

.

Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Năm sau con trai bà ta cũng có thể mua được thêm mấy cuốn sách.Dư Dung nhìn thấy Lý thị xấu hổ, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mỉm cười nói: “Ta là tỷ tỷ, lớn lên ở phủ Bình Giang, không bằng được tứ muội từ nhỏ đã được đại bá mẫu dạy dỗ.Nhị ca lại là học trò, cũng được xem là con nhà thư hương.Nếu là ta thì cũng thôi đi, dù sao cũng cách phòng ở cạnh nhau, nhưng sau này nếu người ngoài nói muội muội của nhà họ Dư mậu tài* có phẩm hạnh như vậy thì sẽ thành một vết nhơ khó xoá…”*Đồng nghĩa với tú tàiBây giờ Dư nhị lang chỉ là học trò nhỏ, nói là mậu tài chính là đang khen ngợi hắn ta.Lý thị hay tự xưng thanh cao, cha bà ta chỉ đi học được vài năm trong trường tư thục lại hay đóng giả thành con nhà thư hương, đương nhiên bà ta biết ý nghĩa của mậu tài.“Mai Mai, Dung Dung tỷ của con nói rất đúng, con cũng không được làm ca con mất mặt.”Trong lòng Lý thị, con gái quan trọng, nhưng con trai còn quan trọng hơn.Dư Mai là người mềm nắm rắn buông, nàng ta dám hung hãn với Dư Quyên như vậy cũng là bởi vì Dư Quyên còn nhỏ.Hơn nữa Triệu thị là một ma ốm vô dụng, nhưng tam phòng lại không giống như thế.Trương thị lúc cãi nhau rất hay dùng tay dùng chân, Dư Tùng thì to cao mạnh mẽ, mà Dư Dung cũng rất khỏe mạnh.Nàng ta không nói câu nào nữa rời đi ngay cùng với Lý thị.Bởi vì là thú săn là do Dư Tùng săn được nên Trương thị có quyền phân chia.Hơn một nửa chân thỏ kho tàu đều cho mấy đứa nhỏ của tam phòng.Lúc này tiểu Lý thị mới nhìn ra tam phòng đang có cuộc sống tốt đẹp.Trước đây tam phòng chỉ có hai người Trương thị và ông ba Dư ở nhà, không có tiền thu nhập gì nên cuộc sống nghèo khổ, tiểu Lý thị còn từng cười chê người nhà tam phòng.Nhưng hôm nay Dư Tùng và Dư Dung đều trở về, không cần nhắc tới Dư Tùng có tay nghề mộc, thân thể cao to uy mãnh.Dư Dung cũng vừa trở về từ phủ Bình Giang, nhìn hoa văn trên những khăn tay bình thường đã biết tay nghề của Dư Dung không tầm thường, chí ít cũng tốt hơn em chồng nhà mình rất nhiều.Tuy nói Dư Mai c*̃ng là thợ thêu thùa có tiếng, nhưng quan hệ giữa tiểu Lý thị và Dư Mai vừa là em chồng và chị dâu, vừa là chị em họ, đương nhiên hiểu Dư Mai rất rõ..

Chương 13: Chương 13