Tác giả:

“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của…

Chương 24: Chương 24

Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… "Thịt nọ lại không giống thịt của những người khác, hương vị ấy cực kỳ ngon miệng.Sau này tỷ mới nghe nói bánh ấy có nguồn gốc từ Tây Bắc, khuôn nướng bánh cũng do thương nhân người Hồ mang đến đây.”Tôn Vân Vân thở dài: “Phủ Bình Giang quả là một nơi tốt đẹp, chỉ hận ấy vậy mà muội không thể đi.” Hôn sự của Tôn Vân Vân đã được định ra, người được chọn cũng rất không tồi, là con trai nhà cô của Tôn Vân Vân, anh họ ruột thịt của Tôn Vân Vân, nghe nói đang đọc sách ở nhà.“Đừng nói như thế, muội mới bao nhiêu tuổi, chỉ cần có chân thì đi nơi nào cũng được.” Dư Dung nói.Tôn Vân Vân cảm thấy người tỷ tỷ trở về từ bên ngoài này quả là hiểu biết rộng, không giống người tầm thường.Nàng ấy không thích Dư Mai ở nhà cậu cả, thường xuyên ăn không uống không ở nhà nàng ấy, chiếm hết cái lợi, còn mượn tiền của nàng ấy mà vờ quên mãi không trả.Tôn Vân Vân cũng không phải người có xuất thân tiểu thư, nàng ấy vén tay áo lên muốn cạo khoai sọ cùng Dư Dung.Dư Dung nói ngay: “Đừng làm thế, muội là khách, lại đang mặc xiêm y mới, đây cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì.”Miến hấp cùng rau củ là đơn giản nhất, khoai sọ thì nhà nào hộ nào cũng có.Nguyên liệu Trương thị sử dụng có hạn, tất nhiên chỉ làm được như vậy.Từ khi cưới con dâu vào nhà, bà cụ Dư không làm bao nhiêu việc nữa, thế nhưng lại cực kỳ tằn tiện.Ví như bà ta nhất quyết bắt Dư Thụ cởi qu@n áo của mình ra cho Dư Bội mặc, may mà Trương thị cứng rắn.Khi Dư Quyên bước vào, Tôn Vân Vân cũng không để ý đến nàng ta.Nàng ấy không thích người của chi thứ hai, luôn cảm thấy quần áo của bọn họ tả tơi, dường như nghèo là từ dành cho bọn họ.Nhưng đã nghèo lại không biết vươn lên mới là chuyện đáng sợ nhất.“Bên ngoài nhộn nhịp đến thế à?” Triệu thị đang nằm trên giường cũng muốn xuống giường.“Dạ.”“Con cũng ra ngoài xem náo nhiệt đi, còn có thể được ít tiền mừng.”Dư Hương Hương im lặng đi ra ngoài, trong nhà càng rộn rã, lòng nàng ta càng bi thương.Rộn rã đều thuộc về kẻ khác, nàng ta lại chẳng có bất cứ thứ gì.Đại khái là cô dâu mới nào cũng xinh đẹp trong ngày hôm nay.Đây cũng là lần đầu tiên Dư Dung gặp Dư Phụng, hoàn toàn khác với Dư Phụng trong tưởng tượng của nàng.Trong tưởng tượng của nàng, Dư Phụng ăn thịt mỡ, gạo ngon trong nhà, bóc lột người thân để đạt được cơ hội đi học..

"Thịt nọ lại không giống thịt của những người khác, hương vị ấy cực kỳ ngon miệng.

Sau này tỷ mới nghe nói bánh ấy có nguồn gốc từ Tây Bắc, khuôn nướng bánh cũng do thương nhân người Hồ mang đến đây.”Tôn Vân Vân thở dài: “Phủ Bình Giang quả là một nơi tốt đẹp, chỉ hận ấy vậy mà muội không thể đi.” Hôn sự của Tôn Vân Vân đã được định ra, người được chọn cũng rất không tồi, là con trai nhà cô của Tôn Vân Vân, anh họ ruột thịt của Tôn Vân Vân, nghe nói đang đọc sách ở nhà.“Đừng nói như thế, muội mới bao nhiêu tuổi, chỉ cần có chân thì đi nơi nào cũng được.” Dư Dung nói.Tôn Vân Vân cảm thấy người tỷ tỷ trở về từ bên ngoài này quả là hiểu biết rộng, không giống người tầm thường.Nàng ấy không thích Dư Mai ở nhà cậu cả, thường xuyên ăn không uống không ở nhà nàng ấy, chiếm hết cái lợi, còn mượn tiền của nàng ấy mà vờ quên mãi không trả.Tôn Vân Vân cũng không phải người có xuất thân tiểu thư, nàng ấy vén tay áo lên muốn cạo khoai sọ cùng Dư Dung.Dư Dung nói ngay: “Đừng làm thế, muội là khách, lại đang mặc xiêm y mới, đây cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì.”Miến hấp cùng rau củ là đơn giản nhất, khoai sọ thì nhà nào hộ nào cũng có.

Nguyên liệu Trương thị sử dụng có hạn, tất nhiên chỉ làm được như vậy.Từ khi cưới con dâu vào nhà, bà cụ Dư không làm bao nhiêu việc nữa, thế nhưng lại cực kỳ tằn tiện.Ví như bà ta nhất quyết bắt Dư Thụ cởi qu@n áo của mình ra cho Dư Bội mặc, may mà Trương thị cứng rắn.Khi Dư Quyên bước vào, Tôn Vân Vân cũng không để ý đến nàng ta.

Nàng ấy không thích người của chi thứ hai, luôn cảm thấy quần áo của bọn họ tả tơi, dường như nghèo là từ dành cho bọn họ.

Nhưng đã nghèo lại không biết vươn lên mới là chuyện đáng sợ nhất.“Bên ngoài nhộn nhịp đến thế à?” Triệu thị đang nằm trên giường cũng muốn xuống giường.“Dạ.”“Con cũng ra ngoài xem náo nhiệt đi, còn có thể được ít tiền mừng.”Dư Hương Hương im lặng đi ra ngoài, trong nhà càng rộn rã, lòng nàng ta càng bi thương.

Rộn rã đều thuộc về kẻ khác, nàng ta lại chẳng có bất cứ thứ gì.Đại khái là cô dâu mới nào cũng xinh đẹp trong ngày hôm nay.

Đây cũng là lần đầu tiên Dư Dung gặp Dư Phụng, hoàn toàn khác với Dư Phụng trong tưởng tượng của nàng.Trong tưởng tượng của nàng, Dư Phụng ăn thịt mỡ, gạo ngon trong nhà, bóc lột người thân để đạt được cơ hội đi học..

Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… "Thịt nọ lại không giống thịt của những người khác, hương vị ấy cực kỳ ngon miệng.Sau này tỷ mới nghe nói bánh ấy có nguồn gốc từ Tây Bắc, khuôn nướng bánh cũng do thương nhân người Hồ mang đến đây.”Tôn Vân Vân thở dài: “Phủ Bình Giang quả là một nơi tốt đẹp, chỉ hận ấy vậy mà muội không thể đi.” Hôn sự của Tôn Vân Vân đã được định ra, người được chọn cũng rất không tồi, là con trai nhà cô của Tôn Vân Vân, anh họ ruột thịt của Tôn Vân Vân, nghe nói đang đọc sách ở nhà.“Đừng nói như thế, muội mới bao nhiêu tuổi, chỉ cần có chân thì đi nơi nào cũng được.” Dư Dung nói.Tôn Vân Vân cảm thấy người tỷ tỷ trở về từ bên ngoài này quả là hiểu biết rộng, không giống người tầm thường.Nàng ấy không thích Dư Mai ở nhà cậu cả, thường xuyên ăn không uống không ở nhà nàng ấy, chiếm hết cái lợi, còn mượn tiền của nàng ấy mà vờ quên mãi không trả.Tôn Vân Vân cũng không phải người có xuất thân tiểu thư, nàng ấy vén tay áo lên muốn cạo khoai sọ cùng Dư Dung.Dư Dung nói ngay: “Đừng làm thế, muội là khách, lại đang mặc xiêm y mới, đây cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì.”Miến hấp cùng rau củ là đơn giản nhất, khoai sọ thì nhà nào hộ nào cũng có.Nguyên liệu Trương thị sử dụng có hạn, tất nhiên chỉ làm được như vậy.Từ khi cưới con dâu vào nhà, bà cụ Dư không làm bao nhiêu việc nữa, thế nhưng lại cực kỳ tằn tiện.Ví như bà ta nhất quyết bắt Dư Thụ cởi qu@n áo của mình ra cho Dư Bội mặc, may mà Trương thị cứng rắn.Khi Dư Quyên bước vào, Tôn Vân Vân cũng không để ý đến nàng ta.Nàng ấy không thích người của chi thứ hai, luôn cảm thấy quần áo của bọn họ tả tơi, dường như nghèo là từ dành cho bọn họ.Nhưng đã nghèo lại không biết vươn lên mới là chuyện đáng sợ nhất.“Bên ngoài nhộn nhịp đến thế à?” Triệu thị đang nằm trên giường cũng muốn xuống giường.“Dạ.”“Con cũng ra ngoài xem náo nhiệt đi, còn có thể được ít tiền mừng.”Dư Hương Hương im lặng đi ra ngoài, trong nhà càng rộn rã, lòng nàng ta càng bi thương.Rộn rã đều thuộc về kẻ khác, nàng ta lại chẳng có bất cứ thứ gì.Đại khái là cô dâu mới nào cũng xinh đẹp trong ngày hôm nay.Đây cũng là lần đầu tiên Dư Dung gặp Dư Phụng, hoàn toàn khác với Dư Phụng trong tưởng tượng của nàng.Trong tưởng tượng của nàng, Dư Phụng ăn thịt mỡ, gạo ngon trong nhà, bóc lột người thân để đạt được cơ hội đi học..

Chương 24: Chương 24