-" Đây hợp đồng, cô kí đi " hắn lười biếng nói Tay cô run run cầm bút lên kí nguệch ngoạc, đôi mắt loà nhoà bởi những giọt nước mắt ứ đọng tại đó. Nếu không phải cha cô bị ung thư não và đang cần tiền phẫu thuật gấp thì cô sẽ không kí vào cái hợp đồng chết tiệt này -" Tôi đã kí " cô cắn môi chịu đựng -" Tốt, giờ thì bắt đầu luôn nào " hắn nhếch mép cười tà mị rồi vác cô lên vai đi thẳng lên phòng Vừa đến phòng hắn mở cửa ra quăng cô lên giường, hắn tháo lỏng chiếc cà vạt trên người rồi tiến lại gần giường. Hắn đè lên cô, tay trái chặn hai tay cô l*n đ*nh đầu tay còn lại mạnh bạo x** n*n bầu ng ực đẫy đà của cô, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia mà nhanh chóng tiến sâu vào trong khoang miệng cô tham lam hút hết vị ngọt trong đó Hắn hôn cô một hồi lâu mới chịu rời đi rồi di chuyển xuống xương quai xanh để lại 1 dấu ấn tím hồng. Dù có đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng Hắn mạnh bạo xé toạt chiếc đầm xanh ngọc mà cô đang mặc trên người, giờ trước…
Chương 52: Chương 52
Tổng Tài Cầm Thú Hãy Sủng Thê!Tác giả: Nhật QuỳnhTruyện Ngôn Tình-" Đây hợp đồng, cô kí đi " hắn lười biếng nói Tay cô run run cầm bút lên kí nguệch ngoạc, đôi mắt loà nhoà bởi những giọt nước mắt ứ đọng tại đó. Nếu không phải cha cô bị ung thư não và đang cần tiền phẫu thuật gấp thì cô sẽ không kí vào cái hợp đồng chết tiệt này -" Tôi đã kí " cô cắn môi chịu đựng -" Tốt, giờ thì bắt đầu luôn nào " hắn nhếch mép cười tà mị rồi vác cô lên vai đi thẳng lên phòng Vừa đến phòng hắn mở cửa ra quăng cô lên giường, hắn tháo lỏng chiếc cà vạt trên người rồi tiến lại gần giường. Hắn đè lên cô, tay trái chặn hai tay cô l*n đ*nh đầu tay còn lại mạnh bạo x** n*n bầu ng ực đẫy đà của cô, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia mà nhanh chóng tiến sâu vào trong khoang miệng cô tham lam hút hết vị ngọt trong đó Hắn hôn cô một hồi lâu mới chịu rời đi rồi di chuyển xuống xương quai xanh để lại 1 dấu ấn tím hồng. Dù có đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng Hắn mạnh bạo xé toạt chiếc đầm xanh ngọc mà cô đang mặc trên người, giờ trước… Trong khi cô không có mặt tại đó, bà lão đã mang nước ra cho mọi người, từ vị trí ngồi của hắn có thể thấy được vết bầm tím mờ nhạt ở cổ bà và lúc bà lão đặt ly nước xuống bàn trước mặt Vương Tuyết đã làm căng tay áo lên lộ thêm những vết thương nhỏ, bầm tím.Thời tiết bên Toulouse cũng khá lạnh và ẩm ướt nên việc bà lão mặc bộ quần áo dài tay cũng là việc bình thường nhưng song là để che giấu những thứ khác.Nhìn những vết thương ấy vẫn còn mới, không phải nguyên nhân do vận động mà gây nên.Điều này làm chất chồng những suy nghĩ của hắn.Nhân lúc đó, Vương Tuyết đã thuận tiện hỏi vài điều với bà lão-" Bác đã từng có con gái sao? "Nhìn thấy biểu hiện của bà lão có chút băn khoăn, có lúc lại điềm tĩnh chắc hẳn là có ảnh hưởng đến tâm lý.Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Vương Tuyết, trả lời hời hợt-" Đã từng nhưng con bé đi rồi "Bà vẫn còn nhận thức được về việc con gái bà, vậy chuyện ở trước sân nhà có vẻ là theo bản năng của một người mẹ, bà lúc đó xem cô là con gái của mình nên mới sinh ra những vấn đề khác.-" Có thể cho con biết tên của bác được chứ? "-" Samantha "__________*Một màn đêm u tối bao trùm khắp cả gian phòng, cô cảm nhận được cơ thể mình dường như bị ai đó đẩy đi rồi trở nên nhẹ bẫng.Không thể nhìn thấy, càng không thể la lên hay vùng vẫy.Bên tai cô đều vang lên những âm thanh hỗn tạp, rồi cho đến khi cô dần mất đi nhận thức.Giật mình tỉnh dậy trong căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô khẽ nhíu mày để dần thích nghi với ánh sáng xung quanh.Nói đây tĩnh mịch tới mức có thể nghe được những tiếng rì rào ngoài cửa sổ.Bao quát cả căn phòng, nơi đây không phải một nơi tối tăm, hoang tàn, lạnh lẽo mà chính xác là một căn phòng hiện đại và ấm áp, đầy đủ tất cả mọi thứ.Cô xuống giường, từ từ tiến đến bên cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, điều khiến cô bất ngờ đó chính là nơi đây hoàn toàn bao phủ bảo nước.Càng nhìn xa càng không có điểm đích.Rốt cuộc đây là nơi nào?Cùng lúc đó tiếng cửa mở vang lên đằng sau lưng kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, theo phản xạ đó mà quay đầu.Từ bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, tâm trí cô rối bời, tại sao hắn ta lại ở đây? Hắn ta là người đưa cô đến đây hay sao?...!Hoàn toàn không thể tự mình giải thích nổi.-" Có vẻ như em đang cảm thấy sợ tôi? Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì em cả "Cô không vội đáp trả, đôi chân mày có chút cau lại, nét mặt thoáng lo lắng.Nhìn từ đầu đến chân hắn ta đáng giá một lượt :" Đây không phải chuyện đùa.Cậu trả lời cho tôi, rối cuộc nơi đây là đâu? Và cậu là người đã đưa tối đến đây? "Đuôi mắt hắn cong lên lộ rõ ý cười, hắn ta chầm chậm tiến tới đến bên cô, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy nhưng lại rồi trơ trọi trên không trung.Cô tránh mặt đi rồi lướt đi qua hắn ta, tiếp tục cao giọng :" Hãy trả lời câu hỏi của tôi.Làm ơn đưa tôi trở về "Đứng từ vị trí sau lưng hắn, cô không thể nào nhìn được biểu cảm của hắn ta ngay lúc này.Hắn ta hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hân ta xoay người tỏ vẻ đùa cợt, nở nụ cười tưởng chừng như thô bỉ nhưng sao lại cảm thấy cô đơn ẩn hiện trong đó-" Là hắn nhờ tôi đưa em đến đây.Tôi có nhiệm vụ là sẽ chăm sóc em và đứa bé "-" Ý của cậu là Vương Hạo nhờ cậu đưa tôi đến một nơi xa lạ như hòn đảo này? Tại sao lại như vậy? Còn những người khác? Rốt cuộc tại sao lại chỉ có mình tôi? " cô không thể nào tin được lời hắn ta nói, chuyện này hết sức phi lý, vốn từ trước hắn ta và Vương Hạo luôn không vừa ý nhau, làm sao có thể? Diệp Mỹ và Mộc Quế thật sự vẫn ổn chứ? Không được, cô muốn xác nhận, có điều bằng cách nào đây?-" Tôi muốn liên lạc với Vương Hạo " cô đưa tay ra trước mặt hắn ý muốn đưa cho cô điện thoại-" Như em thấy đấy, nơi đây không có sóng, cũng như em sẽ không thể sử dụng được các thiết bị điện tử "Cô biết rõ điều đó, cô chỉ muốn tìm chút sơ hở qua biểu cảm của hắn ta khi nhắc đến Vương Hạo sẽ như thế nào.Dù cho có ý đồ gì cũng sẽ lộ ra một cảm xúc mà đến người đó cũng không thể phát hiện, nhờ đó mà biết được chút gì đó ở hắn ta nhưng có vẻ như hắn ta giỏi biểu cảm hơn cô nghĩ.Hắn ta không những rất thản nhiên mà còn vui vẻ, dường như không phải là một kẻ chột dạNhưng điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là tiểu sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.Cô nhẹ nhàng đặt tay áp lên vùng bụng hơi nhô lên của mình, muốn truyền hơi ấm cho đứa bé.Nói đây thật tốt để dưỡng thai nhưng không có Vương Hạo, mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa.Phụ nữ khi mang thai vô cùng nhạy cảm luôn muốn nhận được cảm giác an toàn của người đàn ông cuộc đời mình.Mọi hành động của cô đều thu gọn vào trong tầm mắt hắn ta, dường như nắm rõ được cô đang lo lắng điều gì, mong muốn điều gì nhưng hắn sẽ không bao giờ để cô đạt được điều đó-" Ở đây sẽ có người phụ trách khám thai cho em, sẽ không cần bận tâm quá nhiều.Em chỉ cần ngoan ngoãn ở đây "-" Tôi phải ở này bao lâu ? "-" Tùy vào "người đàn ông" của em, hãy chắc chắn rằng em vẫn tin tưởng hắn "(*) : ở đây mình kể hai khung thời gian khác nhau.Vương Hạo là thời gian ở hiện tại.Còn Châu Nguyệt Băng là thời gian ở quá khứ tiếp diễn cho đến hiện tại và sẽ rất ít thoại, có thể khiến các bạn mất hứng thú nhưng vẫn mong các bạn ủng hộ..
Trong khi cô không có mặt tại đó, bà lão đã mang nước ra cho mọi người, từ vị trí ngồi của hắn có thể thấy được vết bầm tím mờ nhạt ở cổ bà và lúc bà lão đặt ly nước xuống bàn trước mặt Vương Tuyết đã làm căng tay áo lên lộ thêm những vết thương nhỏ, bầm tím.
Thời tiết bên Toulouse cũng khá lạnh và ẩm ướt nên việc bà lão mặc bộ quần áo dài tay cũng là việc bình thường nhưng song là để che giấu những thứ khác.
Nhìn những vết thương ấy vẫn còn mới, không phải nguyên nhân do vận động mà gây nên.
Điều này làm chất chồng những suy nghĩ của hắn.
Nhân lúc đó, Vương Tuyết đã thuận tiện hỏi vài điều với bà lão
-" Bác đã từng có con gái sao? "
Nhìn thấy biểu hiện của bà lão có chút băn khoăn, có lúc lại điềm tĩnh chắc hẳn là có ảnh hưởng đến tâm lý.
Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Vương Tuyết, trả lời hời hợt
-" Đã từng nhưng con bé đi rồi "
Bà vẫn còn nhận thức được về việc con gái bà, vậy chuyện ở trước sân nhà có vẻ là theo bản năng của một người mẹ, bà lúc đó xem cô là con gái của mình nên mới sinh ra những vấn đề khác.
-" Có thể cho con biết tên của bác được chứ? "
-" Samantha "
__________*
Một màn đêm u tối bao trùm khắp cả gian phòng, cô cảm nhận được cơ thể mình dường như bị ai đó đẩy đi rồi trở nên nhẹ bẫng.
Không thể nhìn thấy, càng không thể la lên hay vùng vẫy.
Bên tai cô đều vang lên những âm thanh hỗn tạp, rồi cho đến khi cô dần mất đi nhận thức.
Giật mình tỉnh dậy trong căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô khẽ nhíu mày để dần thích nghi với ánh sáng xung quanh.
Nói đây tĩnh mịch tới mức có thể nghe được những tiếng rì rào ngoài cửa sổ.
Bao quát cả căn phòng, nơi đây không phải một nơi tối tăm, hoang tàn, lạnh lẽo mà chính xác là một căn phòng hiện đại và ấm áp, đầy đủ tất cả mọi thứ.
Cô xuống giường, từ từ tiến đến bên cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, điều khiến cô bất ngờ đó chính là nơi đây hoàn toàn bao phủ bảo nước.
Càng nhìn xa càng không có điểm đích.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Cùng lúc đó tiếng cửa mở vang lên đằng sau lưng kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, theo phản xạ đó mà quay đầu.
Từ bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, tâm trí cô rối bời, tại sao hắn ta lại ở đây? Hắn ta là người đưa cô đến đây hay sao?...!Hoàn toàn không thể tự mình giải thích nổi.
-" Có vẻ như em đang cảm thấy sợ tôi? Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì em cả "
Cô không vội đáp trả, đôi chân mày có chút cau lại, nét mặt thoáng lo lắng.
Nhìn từ đầu đến chân hắn ta đáng giá một lượt :" Đây không phải chuyện đùa.
Cậu trả lời cho tôi, rối cuộc nơi đây là đâu? Và cậu là người đã đưa tối đến đây? "
Đuôi mắt hắn cong lên lộ rõ ý cười, hắn ta chầm chậm tiến tới đến bên cô, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy nhưng lại rồi trơ trọi trên không trung.
Cô tránh mặt đi rồi lướt đi qua hắn ta, tiếp tục cao giọng :" Hãy trả lời câu hỏi của tôi.
Làm ơn đưa tôi trở về "
Đứng từ vị trí sau lưng hắn, cô không thể nào nhìn được biểu cảm của hắn ta ngay lúc này.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hân ta xoay người tỏ vẻ đùa cợt, nở nụ cười tưởng chừng như thô bỉ nhưng sao lại cảm thấy cô đơn ẩn hiện trong đó
-" Là hắn nhờ tôi đưa em đến đây.
Tôi có nhiệm vụ là sẽ chăm sóc em và đứa bé "
-" Ý của cậu là Vương Hạo nhờ cậu đưa tôi đến một nơi xa lạ như hòn đảo này? Tại sao lại như vậy? Còn những người khác? Rốt cuộc tại sao lại chỉ có mình tôi? " cô không thể nào tin được lời hắn ta nói, chuyện này hết sức phi lý, vốn từ trước hắn ta và Vương Hạo luôn không vừa ý nhau, làm sao có thể? Diệp Mỹ và Mộc Quế thật sự vẫn ổn chứ? Không được, cô muốn xác nhận, có điều bằng cách nào đây?
-" Tôi muốn liên lạc với Vương Hạo " cô đưa tay ra trước mặt hắn ý muốn đưa cho cô điện thoại
-" Như em thấy đấy, nơi đây không có sóng, cũng như em sẽ không thể sử dụng được các thiết bị điện tử "
Cô biết rõ điều đó, cô chỉ muốn tìm chút sơ hở qua biểu cảm của hắn ta khi nhắc đến Vương Hạo sẽ như thế nào.
Dù cho có ý đồ gì cũng sẽ lộ ra một cảm xúc mà đến người đó cũng không thể phát hiện, nhờ đó mà biết được chút gì đó ở hắn ta nhưng có vẻ như hắn ta giỏi biểu cảm hơn cô nghĩ.
Hắn ta không những rất thản nhiên mà còn vui vẻ, dường như không phải là một kẻ chột dạ
Nhưng điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là tiểu sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.
Cô nhẹ nhàng đặt tay áp lên vùng bụng hơi nhô lên của mình, muốn truyền hơi ấm cho đứa bé.
Nói đây thật tốt để dưỡng thai nhưng không có Vương Hạo, mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa.
Phụ nữ khi mang thai vô cùng nhạy cảm luôn muốn nhận được cảm giác an toàn của người đàn ông cuộc đời mình.
Mọi hành động của cô đều thu gọn vào trong tầm mắt hắn ta, dường như nắm rõ được cô đang lo lắng điều gì, mong muốn điều gì nhưng hắn sẽ không bao giờ để cô đạt được điều đó
-" Ở đây sẽ có người phụ trách khám thai cho em, sẽ không cần bận tâm quá nhiều.
Em chỉ cần ngoan ngoãn ở đây "
-" Tôi phải ở này bao lâu ? "
-" Tùy vào "người đàn ông" của em, hãy chắc chắn rằng em vẫn tin tưởng hắn "
(*) : ở đây mình kể hai khung thời gian khác nhau.
Vương Hạo là thời gian ở hiện tại.
Còn Châu Nguyệt Băng là thời gian ở quá khứ tiếp diễn cho đến hiện tại và sẽ rất ít thoại, có thể khiến các bạn mất hứng thú nhưng vẫn mong các bạn ủng hộ..
Tổng Tài Cầm Thú Hãy Sủng Thê!Tác giả: Nhật QuỳnhTruyện Ngôn Tình-" Đây hợp đồng, cô kí đi " hắn lười biếng nói Tay cô run run cầm bút lên kí nguệch ngoạc, đôi mắt loà nhoà bởi những giọt nước mắt ứ đọng tại đó. Nếu không phải cha cô bị ung thư não và đang cần tiền phẫu thuật gấp thì cô sẽ không kí vào cái hợp đồng chết tiệt này -" Tôi đã kí " cô cắn môi chịu đựng -" Tốt, giờ thì bắt đầu luôn nào " hắn nhếch mép cười tà mị rồi vác cô lên vai đi thẳng lên phòng Vừa đến phòng hắn mở cửa ra quăng cô lên giường, hắn tháo lỏng chiếc cà vạt trên người rồi tiến lại gần giường. Hắn đè lên cô, tay trái chặn hai tay cô l*n đ*nh đầu tay còn lại mạnh bạo x** n*n bầu ng ực đẫy đà của cô, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia mà nhanh chóng tiến sâu vào trong khoang miệng cô tham lam hút hết vị ngọt trong đó Hắn hôn cô một hồi lâu mới chịu rời đi rồi di chuyển xuống xương quai xanh để lại 1 dấu ấn tím hồng. Dù có đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng Hắn mạnh bạo xé toạt chiếc đầm xanh ngọc mà cô đang mặc trên người, giờ trước… Trong khi cô không có mặt tại đó, bà lão đã mang nước ra cho mọi người, từ vị trí ngồi của hắn có thể thấy được vết bầm tím mờ nhạt ở cổ bà và lúc bà lão đặt ly nước xuống bàn trước mặt Vương Tuyết đã làm căng tay áo lên lộ thêm những vết thương nhỏ, bầm tím.Thời tiết bên Toulouse cũng khá lạnh và ẩm ướt nên việc bà lão mặc bộ quần áo dài tay cũng là việc bình thường nhưng song là để che giấu những thứ khác.Nhìn những vết thương ấy vẫn còn mới, không phải nguyên nhân do vận động mà gây nên.Điều này làm chất chồng những suy nghĩ của hắn.Nhân lúc đó, Vương Tuyết đã thuận tiện hỏi vài điều với bà lão-" Bác đã từng có con gái sao? "Nhìn thấy biểu hiện của bà lão có chút băn khoăn, có lúc lại điềm tĩnh chắc hẳn là có ảnh hưởng đến tâm lý.Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Vương Tuyết, trả lời hời hợt-" Đã từng nhưng con bé đi rồi "Bà vẫn còn nhận thức được về việc con gái bà, vậy chuyện ở trước sân nhà có vẻ là theo bản năng của một người mẹ, bà lúc đó xem cô là con gái của mình nên mới sinh ra những vấn đề khác.-" Có thể cho con biết tên của bác được chứ? "-" Samantha "__________*Một màn đêm u tối bao trùm khắp cả gian phòng, cô cảm nhận được cơ thể mình dường như bị ai đó đẩy đi rồi trở nên nhẹ bẫng.Không thể nhìn thấy, càng không thể la lên hay vùng vẫy.Bên tai cô đều vang lên những âm thanh hỗn tạp, rồi cho đến khi cô dần mất đi nhận thức.Giật mình tỉnh dậy trong căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô khẽ nhíu mày để dần thích nghi với ánh sáng xung quanh.Nói đây tĩnh mịch tới mức có thể nghe được những tiếng rì rào ngoài cửa sổ.Bao quát cả căn phòng, nơi đây không phải một nơi tối tăm, hoang tàn, lạnh lẽo mà chính xác là một căn phòng hiện đại và ấm áp, đầy đủ tất cả mọi thứ.Cô xuống giường, từ từ tiến đến bên cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, điều khiến cô bất ngờ đó chính là nơi đây hoàn toàn bao phủ bảo nước.Càng nhìn xa càng không có điểm đích.Rốt cuộc đây là nơi nào?Cùng lúc đó tiếng cửa mở vang lên đằng sau lưng kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, theo phản xạ đó mà quay đầu.Từ bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, tâm trí cô rối bời, tại sao hắn ta lại ở đây? Hắn ta là người đưa cô đến đây hay sao?...!Hoàn toàn không thể tự mình giải thích nổi.-" Có vẻ như em đang cảm thấy sợ tôi? Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì em cả "Cô không vội đáp trả, đôi chân mày có chút cau lại, nét mặt thoáng lo lắng.Nhìn từ đầu đến chân hắn ta đáng giá một lượt :" Đây không phải chuyện đùa.Cậu trả lời cho tôi, rối cuộc nơi đây là đâu? Và cậu là người đã đưa tối đến đây? "Đuôi mắt hắn cong lên lộ rõ ý cười, hắn ta chầm chậm tiến tới đến bên cô, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy nhưng lại rồi trơ trọi trên không trung.Cô tránh mặt đi rồi lướt đi qua hắn ta, tiếp tục cao giọng :" Hãy trả lời câu hỏi của tôi.Làm ơn đưa tôi trở về "Đứng từ vị trí sau lưng hắn, cô không thể nào nhìn được biểu cảm của hắn ta ngay lúc này.Hắn ta hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hân ta xoay người tỏ vẻ đùa cợt, nở nụ cười tưởng chừng như thô bỉ nhưng sao lại cảm thấy cô đơn ẩn hiện trong đó-" Là hắn nhờ tôi đưa em đến đây.Tôi có nhiệm vụ là sẽ chăm sóc em và đứa bé "-" Ý của cậu là Vương Hạo nhờ cậu đưa tôi đến một nơi xa lạ như hòn đảo này? Tại sao lại như vậy? Còn những người khác? Rốt cuộc tại sao lại chỉ có mình tôi? " cô không thể nào tin được lời hắn ta nói, chuyện này hết sức phi lý, vốn từ trước hắn ta và Vương Hạo luôn không vừa ý nhau, làm sao có thể? Diệp Mỹ và Mộc Quế thật sự vẫn ổn chứ? Không được, cô muốn xác nhận, có điều bằng cách nào đây?-" Tôi muốn liên lạc với Vương Hạo " cô đưa tay ra trước mặt hắn ý muốn đưa cho cô điện thoại-" Như em thấy đấy, nơi đây không có sóng, cũng như em sẽ không thể sử dụng được các thiết bị điện tử "Cô biết rõ điều đó, cô chỉ muốn tìm chút sơ hở qua biểu cảm của hắn ta khi nhắc đến Vương Hạo sẽ như thế nào.Dù cho có ý đồ gì cũng sẽ lộ ra một cảm xúc mà đến người đó cũng không thể phát hiện, nhờ đó mà biết được chút gì đó ở hắn ta nhưng có vẻ như hắn ta giỏi biểu cảm hơn cô nghĩ.Hắn ta không những rất thản nhiên mà còn vui vẻ, dường như không phải là một kẻ chột dạNhưng điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là tiểu sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.Cô nhẹ nhàng đặt tay áp lên vùng bụng hơi nhô lên của mình, muốn truyền hơi ấm cho đứa bé.Nói đây thật tốt để dưỡng thai nhưng không có Vương Hạo, mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa.Phụ nữ khi mang thai vô cùng nhạy cảm luôn muốn nhận được cảm giác an toàn của người đàn ông cuộc đời mình.Mọi hành động của cô đều thu gọn vào trong tầm mắt hắn ta, dường như nắm rõ được cô đang lo lắng điều gì, mong muốn điều gì nhưng hắn sẽ không bao giờ để cô đạt được điều đó-" Ở đây sẽ có người phụ trách khám thai cho em, sẽ không cần bận tâm quá nhiều.Em chỉ cần ngoan ngoãn ở đây "-" Tôi phải ở này bao lâu ? "-" Tùy vào "người đàn ông" của em, hãy chắc chắn rằng em vẫn tin tưởng hắn "(*) : ở đây mình kể hai khung thời gian khác nhau.Vương Hạo là thời gian ở hiện tại.Còn Châu Nguyệt Băng là thời gian ở quá khứ tiếp diễn cho đến hiện tại và sẽ rất ít thoại, có thể khiến các bạn mất hứng thú nhưng vẫn mong các bạn ủng hộ..