Tác giả:

“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của…

Chương 34: Chương 34

Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Cả lão tứ và đệ muội đều đặt hết gia sản vào đấy, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều đổ hết xuống biển, lại còn phải đền tiền.Hiện tại không nói đến tiền trong nhà đều mang đi bồi thường hết sạch, ngay cả tòa nhà lẫn đất đai đều đền vào vào đó rồi nên giờ mới quay về.”“Về nhà thì mẹ ông nói cái gì?” Trương thị không tin bà cụ Dư bỗng tốt tính như vậy.Ông ba Dư có một điểm xấu chính là không giấu được chuyện gì, nói ra toàn bộ câu chuyện: “Chú tư lấy tất cả tiền xu trên người cho Đậu Xanh.Nương nói giúp họ dựng một túp lều tranh, muốn bọn họ đưa tiền cho chú năm.Thím tư không muốn, vẫn còn đang cãi nhau ở bên đó...”Chuyện thuyền vỡ cũng có mấy bên nhìn chằm chằm.Trương thị tin tưởng lần này Vương thị trở về thì chắc chắn là cùng đường rồi, không thể lộ ra tài sản được.Nhưng đối với cách làm của bà cụ Dư thì bà thực sự rất thất vọng đau khổ: “Ông cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe.Năm đó nhà ông có thể xây được căn nhà lớn kia cũng bởi vì chú tư đến nhà họ Vương ở rể.Lấy nhiều tiền của người ta như vậy, hiện giờ người ta cùng lắm là trở về vài ngày tránh nạn, mà mẹ ông cũng không đồng ý ư?”“Chúng ta đừng quản việc này nữa, chú tư cũng là người mồm miệng lanh lợi.Vẫn nên nghĩ chuyện mấy ngày nữa có họp chợ đi!”Nhưng ngươi không tìm người khác không có nghĩa là người ta sẽ không tìm đến ngươi, ví dụ như chú tư vừa mới về nhà kia.Ông ta có vẻ ngoài xuất chúng, ít nhất phải đẹp hơn người trong thôn Sa Hà, cũng biết nói chuyện, sẽ không vừa thốt nên lời đã khiến cho người ta chán ghét giống như chú năm.“Tam ca, đất bên cạnh mọi người có người sở hữu rồi sao?”Ông ba Dư thuận miệng trả lời: “Chúng ta mua lại nó.”Trương thị thông mình chút, lập tức nói xen vào: “Đứa nhỏ nhà chú tư bao lớn rồi? Đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”Ông tư Dư ho khẽ một tiếng: “Hai con gái nhà đệ thì một đứa mười ba tuổi, một đứa mười tuổi.Đây là đứa lớn nhà huynh à?” Ông ta chỉ và Dư Tùng và hỏi.Dư Tùng gọi một tiếng “Chú tư”.Nhưng ông tư Dư sẽ không dễ bị chuyển hướng đề tài như vậy: “Đệ nghĩ huynh đệ chúng ta ở chung một chỗ thế nào? Đệ sẽ dựng một cái phòng cỏ tranh ở bên cạnh các huynh.Đợi khi đệ kiếm lại được tiền sẽ trả lại cho huynh.”Ông ba Dư sao có thể làm chủ được? Trương thị chắc chắn sẽ không đồng ý: “Không phải chúng ta không muốn cho đệ ở.”.

Cả lão tứ và đệ muội đều đặt hết gia sản vào đấy, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều đổ hết xuống biển, lại còn phải đền tiền.

Hiện tại không nói đến tiền trong nhà đều mang đi bồi thường hết sạch, ngay cả tòa nhà lẫn đất đai đều đền vào vào đó rồi nên giờ mới quay về.”“Về nhà thì mẹ ông nói cái gì?” Trương thị không tin bà cụ Dư bỗng tốt tính như vậy.Ông ba Dư có một điểm xấu chính là không giấu được chuyện gì, nói ra toàn bộ câu chuyện: “Chú tư lấy tất cả tiền xu trên người cho Đậu Xanh.

Nương nói giúp họ dựng một túp lều tranh, muốn bọn họ đưa tiền cho chú năm.

Thím tư không muốn, vẫn còn đang cãi nhau ở bên đó...”Chuyện thuyền vỡ cũng có mấy bên nhìn chằm chằm.

Trương thị tin tưởng lần này Vương thị trở về thì chắc chắn là cùng đường rồi, không thể lộ ra tài sản được.

Nhưng đối với cách làm của bà cụ Dư thì bà thực sự rất thất vọng đau khổ: “Ông cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe.

Năm đó nhà ông có thể xây được căn nhà lớn kia cũng bởi vì chú tư đến nhà họ Vương ở rể.

Lấy nhiều tiền của người ta như vậy, hiện giờ người ta cùng lắm là trở về vài ngày tránh nạn, mà mẹ ông cũng không đồng ý ư?”“Chúng ta đừng quản việc này nữa, chú tư cũng là người mồm miệng lanh lợi.

Vẫn nên nghĩ chuyện mấy ngày nữa có họp chợ đi!”Nhưng ngươi không tìm người khác không có nghĩa là người ta sẽ không tìm đến ngươi, ví dụ như chú tư vừa mới về nhà kia.

Ông ta có vẻ ngoài xuất chúng, ít nhất phải đẹp hơn người trong thôn Sa Hà, cũng biết nói chuyện, sẽ không vừa thốt nên lời đã khiến cho người ta chán ghét giống như chú năm.“Tam ca, đất bên cạnh mọi người có người sở hữu rồi sao?”Ông ba Dư thuận miệng trả lời: “Chúng ta mua lại nó.”Trương thị thông mình chút, lập tức nói xen vào: “Đứa nhỏ nhà chú tư bao lớn rồi? Đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”Ông tư Dư ho khẽ một tiếng: “Hai con gái nhà đệ thì một đứa mười ba tuổi, một đứa mười tuổi.

Đây là đứa lớn nhà huynh à?” Ông ta chỉ và Dư Tùng và hỏi.Dư Tùng gọi một tiếng “Chú tư”.Nhưng ông tư Dư sẽ không dễ bị chuyển hướng đề tài như vậy: “Đệ nghĩ huynh đệ chúng ta ở chung một chỗ thế nào? Đệ sẽ dựng một cái phòng cỏ tranh ở bên cạnh các huynh.

Đợi khi đệ kiếm lại được tiền sẽ trả lại cho huynh.”Ông ba Dư sao có thể làm chủ được? Trương thị chắc chắn sẽ không đồng ý: “Không phải chúng ta không muốn cho đệ ở.”.

Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Cả lão tứ và đệ muội đều đặt hết gia sản vào đấy, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều đổ hết xuống biển, lại còn phải đền tiền.Hiện tại không nói đến tiền trong nhà đều mang đi bồi thường hết sạch, ngay cả tòa nhà lẫn đất đai đều đền vào vào đó rồi nên giờ mới quay về.”“Về nhà thì mẹ ông nói cái gì?” Trương thị không tin bà cụ Dư bỗng tốt tính như vậy.Ông ba Dư có một điểm xấu chính là không giấu được chuyện gì, nói ra toàn bộ câu chuyện: “Chú tư lấy tất cả tiền xu trên người cho Đậu Xanh.Nương nói giúp họ dựng một túp lều tranh, muốn bọn họ đưa tiền cho chú năm.Thím tư không muốn, vẫn còn đang cãi nhau ở bên đó...”Chuyện thuyền vỡ cũng có mấy bên nhìn chằm chằm.Trương thị tin tưởng lần này Vương thị trở về thì chắc chắn là cùng đường rồi, không thể lộ ra tài sản được.Nhưng đối với cách làm của bà cụ Dư thì bà thực sự rất thất vọng đau khổ: “Ông cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe.Năm đó nhà ông có thể xây được căn nhà lớn kia cũng bởi vì chú tư đến nhà họ Vương ở rể.Lấy nhiều tiền của người ta như vậy, hiện giờ người ta cùng lắm là trở về vài ngày tránh nạn, mà mẹ ông cũng không đồng ý ư?”“Chúng ta đừng quản việc này nữa, chú tư cũng là người mồm miệng lanh lợi.Vẫn nên nghĩ chuyện mấy ngày nữa có họp chợ đi!”Nhưng ngươi không tìm người khác không có nghĩa là người ta sẽ không tìm đến ngươi, ví dụ như chú tư vừa mới về nhà kia.Ông ta có vẻ ngoài xuất chúng, ít nhất phải đẹp hơn người trong thôn Sa Hà, cũng biết nói chuyện, sẽ không vừa thốt nên lời đã khiến cho người ta chán ghét giống như chú năm.“Tam ca, đất bên cạnh mọi người có người sở hữu rồi sao?”Ông ba Dư thuận miệng trả lời: “Chúng ta mua lại nó.”Trương thị thông mình chút, lập tức nói xen vào: “Đứa nhỏ nhà chú tư bao lớn rồi? Đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”Ông tư Dư ho khẽ một tiếng: “Hai con gái nhà đệ thì một đứa mười ba tuổi, một đứa mười tuổi.Đây là đứa lớn nhà huynh à?” Ông ta chỉ và Dư Tùng và hỏi.Dư Tùng gọi một tiếng “Chú tư”.Nhưng ông tư Dư sẽ không dễ bị chuyển hướng đề tài như vậy: “Đệ nghĩ huynh đệ chúng ta ở chung một chỗ thế nào? Đệ sẽ dựng một cái phòng cỏ tranh ở bên cạnh các huynh.Đợi khi đệ kiếm lại được tiền sẽ trả lại cho huynh.”Ông ba Dư sao có thể làm chủ được? Trương thị chắc chắn sẽ không đồng ý: “Không phải chúng ta không muốn cho đệ ở.”.

Chương 34: Chương 34