“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của…
Chương 49: Chương 49
Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Mở miệng là đòi một trăm đồng tiền lớn, tưởng người khác coi tiền như rác sao! Phải biết rằng cả nhà Trương thị đi sớm về tối, trừ đi chi phí, một ngày cùng lắm cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng.Hơn nữa, chuyện kinh doanh này cũng không thể làm lâu dài.“Nhị ca, chúng ta nào có nhiều tiền như vậy chứ? Một nhà chúng ta chuyển ra ở riêng, vốn đã nghèo khó.Trước đây cho huynh vay năm mươi đồng tiền cũng là vì tình nghĩa huynh đệ, không trông đợi nhà huynh trả lại.Nhưng huynh vừa mở miệng đã đòi nhiều tiền như vậy, chúng ta không thể đồng ý.”Ông hai Dư vốn ăn nói vụng về, nhưng Dư Quyên không phải.Dư Quyên quỳ xuống phịch một phát.Dư Dung vừa hay vào cửa, đã vội vã kéo nàng ta đứng lên.Dư Dung khá khoẻ, cũng to cao: “Quyên Nhi làm cái gì vậy? Không phải muội không biết nhà chúng ta nghèo.Trước đây nương muội gặp chuyện không may, có lần nào mà không phải nhà ta bỏ tiền chạy vạy.Nhưng có câu nói, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao mang thêm rêu.Chuyện nãi nãi để chúng ta tay trắng chuyển ra ở riêng, không phải muội không biết? Tội gì muội tới đây làm như vậy.Coi như chúng ta đều là kẻ ác đi.Muội xem chúng ta ở đây, nhà muội cũng chưa từng tới thăm chúng ta một lần.Chúng ta cũng có thể hiểu được, dù sao cuộc sống của cả nhà cũng không tốt.Nhưng muội làm như vậy sẽ khiến người khác cho rằng cha nương ta là kẻ bất nhân.Muội xem bình thường nương muội đều nằm trên giường, việc nhà cũng do nương ta làm.Việc gì có thể giúp, chúng ta đều đã giúp, đúng chứ?”Dư Dung liếc mắt ý bảo ông ba Dư và Trương thị.Trương thị cũng tiếp lời nói: “Giấy vay nợ ta cũng không cần, đây là hai mươi đồng tiền lớn các ngươi cầm đi đi.Bồi bổ cơ thể cho nhị tẩu.Nhị ca, xin lỗi, chúng ta không có số tiền lớn hơn đâu.”Ông hai Dư cầm tiền, thở dài, lắc đầu.Xem ra tình anh em cũng bị cắt đứt.Dư Quyên lại không cho là đúng.Nàng ta nghĩ lúc chưa phân nhà ở riêng, chi thứ ba làm việc cũng không nhiều.Nàng ta không phải sẽ không trả tiền, sau này tiền nhất định nàng ta sẽ trả lại.Chờ ông hai Dư rời đi, Lâm Tử Du cũng rời đi.Hắn ta vừa về nhà, vợ tú tài đã cảm thấy kỳ lạ: “Con qua nhà sát vách làm cái gì thế?”Vợ tú tài quả là có dự định kết thông gia với chi thứ ba nhà họ Dư, nhưng bà ta không phải chỉ có mỗi một lựa chọn là nhà họ Dư.Hơn nữa, bà ta rất coi trọng nhân phẩm của con dâu..
Mở miệng là đòi một trăm đồng tiền lớn, tưởng người khác coi tiền như rác sao! Phải biết rằng cả nhà Trương thị đi sớm về tối, trừ đi chi phí, một ngày cùng lắm cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng.
Hơn nữa, chuyện kinh doanh này cũng không thể làm lâu dài.“Nhị ca, chúng ta nào có nhiều tiền như vậy chứ? Một nhà chúng ta chuyển ra ở riêng, vốn đã nghèo khó.
Trước đây cho huynh vay năm mươi đồng tiền cũng là vì tình nghĩa huynh đệ, không trông đợi nhà huynh trả lại.
Nhưng huynh vừa mở miệng đã đòi nhiều tiền như vậy, chúng ta không thể đồng ý.”Ông hai Dư vốn ăn nói vụng về, nhưng Dư Quyên không phải.
Dư Quyên quỳ xuống phịch một phát.
Dư Dung vừa hay vào cửa, đã vội vã kéo nàng ta đứng lên.
Dư Dung khá khoẻ, cũng to cao: “Quyên Nhi làm cái gì vậy? Không phải muội không biết nhà chúng ta nghèo.
Trước đây nương muội gặp chuyện không may, có lần nào mà không phải nhà ta bỏ tiền chạy vạy.
Nhưng có câu nói, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao mang thêm rêu.
Chuyện nãi nãi để chúng ta tay trắng chuyển ra ở riêng, không phải muội không biết? Tội gì muội tới đây làm như vậy.
Coi như chúng ta đều là kẻ ác đi.
Muội xem chúng ta ở đây, nhà muội cũng chưa từng tới thăm chúng ta một lần.
Chúng ta cũng có thể hiểu được, dù sao cuộc sống của cả nhà cũng không tốt.
Nhưng muội làm như vậy sẽ khiến người khác cho rằng cha nương ta là kẻ bất nhân.
Muội xem bình thường nương muội đều nằm trên giường, việc nhà cũng do nương ta làm.
Việc gì có thể giúp, chúng ta đều đã giúp, đúng chứ?”Dư Dung liếc mắt ý bảo ông ba Dư và Trương thị.
Trương thị cũng tiếp lời nói: “Giấy vay nợ ta cũng không cần, đây là hai mươi đồng tiền lớn các ngươi cầm đi đi.
Bồi bổ cơ thể cho nhị tẩu.
Nhị ca, xin lỗi, chúng ta không có số tiền lớn hơn đâu.”Ông hai Dư cầm tiền, thở dài, lắc đầu.
Xem ra tình anh em cũng bị cắt đứt.
Dư Quyên lại không cho là đúng.
Nàng ta nghĩ lúc chưa phân nhà ở riêng, chi thứ ba làm việc cũng không nhiều.
Nàng ta không phải sẽ không trả tiền, sau này tiền nhất định nàng ta sẽ trả lại.Chờ ông hai Dư rời đi, Lâm Tử Du cũng rời đi.
Hắn ta vừa về nhà, vợ tú tài đã cảm thấy kỳ lạ: “Con qua nhà sát vách làm cái gì thế?”Vợ tú tài quả là có dự định kết thông gia với chi thứ ba nhà họ Dư, nhưng bà ta không phải chỉ có mỗi một lựa chọn là nhà họ Dư.
Hơn nữa, bà ta rất coi trọng nhân phẩm của con dâu..
Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền VănTác giả: Xuân Vị LụcTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Mã sư phó, sắp đến nơi rồi sao?”Xe ngựa đang chạy trên con đường khá gập ghềnh, người đánh xe là một ông lão lưng hơi gù, ông lão vừa hút thuốc vừa không để ý trả lời: “Đúng vậy, cô nương, sắp đến trấn Ngự Kiều rồi.” Lúc này mới là buổi trưa, có thể đến vào lúc trời tối đã là tốt rồi, nhưng ngồi trong xe lại là hai cô nương, ông lão đánh xe cảm thấy bọn họ dễ lừa cho nên nói như vậy. Chỉ là ông ta sợ hai người này nửa đường lại không ngồi xe của ông ta nữa, ông ta sẽ kiếm ít đi món tiền này.Có hai cô nương một gầy một béo ngồi trong xe ngựa. Người béo tên là Dư Dung, làn da trắng nõn nhưng lại có chút trắng bệch, vừa nhìn là đã biết trắng không được tự nhiên. Trên đầu nàng chải kiểu tóc hai búi tóc, nhìn ra được là một cô nương chưa lập gia đình.“Ta đã bảo Vương nãi nãi truyền lời giúp ta từ trước rồi, lát nữa chắc cha ta đang chờ ta ở trên trấn.” Dư Dung cười nói.Nhắc đến chuyện sắp về đến nhà, hai cô gái không khỏi cười càng tươi. Cô gái gầy kia họ Trần, là người của… Mở miệng là đòi một trăm đồng tiền lớn, tưởng người khác coi tiền như rác sao! Phải biết rằng cả nhà Trương thị đi sớm về tối, trừ đi chi phí, một ngày cùng lắm cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng.Hơn nữa, chuyện kinh doanh này cũng không thể làm lâu dài.“Nhị ca, chúng ta nào có nhiều tiền như vậy chứ? Một nhà chúng ta chuyển ra ở riêng, vốn đã nghèo khó.Trước đây cho huynh vay năm mươi đồng tiền cũng là vì tình nghĩa huynh đệ, không trông đợi nhà huynh trả lại.Nhưng huynh vừa mở miệng đã đòi nhiều tiền như vậy, chúng ta không thể đồng ý.”Ông hai Dư vốn ăn nói vụng về, nhưng Dư Quyên không phải.Dư Quyên quỳ xuống phịch một phát.Dư Dung vừa hay vào cửa, đã vội vã kéo nàng ta đứng lên.Dư Dung khá khoẻ, cũng to cao: “Quyên Nhi làm cái gì vậy? Không phải muội không biết nhà chúng ta nghèo.Trước đây nương muội gặp chuyện không may, có lần nào mà không phải nhà ta bỏ tiền chạy vạy.Nhưng có câu nói, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao mang thêm rêu.Chuyện nãi nãi để chúng ta tay trắng chuyển ra ở riêng, không phải muội không biết? Tội gì muội tới đây làm như vậy.Coi như chúng ta đều là kẻ ác đi.Muội xem chúng ta ở đây, nhà muội cũng chưa từng tới thăm chúng ta một lần.Chúng ta cũng có thể hiểu được, dù sao cuộc sống của cả nhà cũng không tốt.Nhưng muội làm như vậy sẽ khiến người khác cho rằng cha nương ta là kẻ bất nhân.Muội xem bình thường nương muội đều nằm trên giường, việc nhà cũng do nương ta làm.Việc gì có thể giúp, chúng ta đều đã giúp, đúng chứ?”Dư Dung liếc mắt ý bảo ông ba Dư và Trương thị.Trương thị cũng tiếp lời nói: “Giấy vay nợ ta cũng không cần, đây là hai mươi đồng tiền lớn các ngươi cầm đi đi.Bồi bổ cơ thể cho nhị tẩu.Nhị ca, xin lỗi, chúng ta không có số tiền lớn hơn đâu.”Ông hai Dư cầm tiền, thở dài, lắc đầu.Xem ra tình anh em cũng bị cắt đứt.Dư Quyên lại không cho là đúng.Nàng ta nghĩ lúc chưa phân nhà ở riêng, chi thứ ba làm việc cũng không nhiều.Nàng ta không phải sẽ không trả tiền, sau này tiền nhất định nàng ta sẽ trả lại.Chờ ông hai Dư rời đi, Lâm Tử Du cũng rời đi.Hắn ta vừa về nhà, vợ tú tài đã cảm thấy kỳ lạ: “Con qua nhà sát vách làm cái gì thế?”Vợ tú tài quả là có dự định kết thông gia với chi thứ ba nhà họ Dư, nhưng bà ta không phải chỉ có mỗi một lựa chọn là nhà họ Dư.Hơn nữa, bà ta rất coi trọng nhân phẩm của con dâu..