Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ…

Chương 29: 29: Cô Nên Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Đế Lạc Sâm ôm Lục Thanh Uyển, sau đó đột nhiên nói, “Mấy người lui hết ra”.Tuy nhiên, Lục Thanh Uyển hét lên trong lòng, cô thực sự không muốn ở một mình với tên bi3n thái này.Nhưng rõ ràng, mọi người đều không nghe thấy tiếng gọi của cô.Và ngay cả khi có thể nghe thấy, chủ nhân ở đây cũng không phải là cô.Mãi cho đến khi tất cả các bác sĩ và y tá bước ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.Vừa rồi, bọn họ thậm chí còn cảm thấy bầu không khí căng thẳng và đáng sợ trong không khí gần như áp bức, không ai trong số họ dám lại gần tổng tài.Tuy nhật, thật bất ngờ, sau khi tổng tài ôm người phụ nữ kia, lại bình tĩnh trở lại.Muốn biết đấy, họ gần như đã nghĩ rằng, tổng tài sẽ xé xác người phụ nữ đó thành từng mảnh bất cứ lúc nào.Lúc này, tim Lục Thanh Uyển cũng đập loạn xạ.Lúc này bên tai cô, cô nghe thấy giọng nói bá đạo và mạnh mẽ của người đàn ông, Nếu như là cô làm, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm với tôi”Chịu trách nhiệm.Chịu trách nhiệm cái gì.Lục Thanh Uyển dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh, nhưng sau đó bị Đế Lạc Sâm khiển trách, “Đồ ngốc, bôi thuốc cho tôi không được bỏ qua mỗi tất da, tuyệt đối không được lười nhác”Lục Thanh Uyển lúc này mới gật đầu, thật thà nói, “Được rồi”.Vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh và tức giận của người đàn ông này nên cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như cầm thú, nhất là hiện tại anh lại bị chính cô chọc tức, cô càng cảm thấy tình cảnh của mình thật đáng lo ngại.Và tiếp theo, dù xấu hổ đến đâu, cô cũng phải cắn răng chịu đựng và bôi thuốc mỡ lên cơ thể và làn da của người đàn ông.Cơ thể thật sự toàn màu đỏ, xem ra rất nghiêm trọng.Nhìn đến đây, lòng bàn tay Lục Thanh Uyển càng run hơn, tay càng nhẹ hơn, sợ người đàn ông này sẽ vì mình mà tức giận.Nhưng Lục Thanh Uyển không biết, người đàn ông này không những không giận, người lại cảm thấy càng ngày càng thoải mái.Anh dùng ánh mắt kén chọn quan sát Lục Thanh Uyển đang cố gắng “Làm việc”, mặc dù anh không biết anh vì sao sẽ không loại bỏ nguyên nhân có tiếp xúc với anh, hơn nữa với đôi bàn tay mền mại không xương bây giờ bôi thuốc cho cơ thể anh, khi tiếp xúc với da của anh, khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, vì vậy bây giờ anh càng muốn để cô lại bên cạnh mình.Cuối cùng, sau khi Lục Thanh Uyển uống thuốc xong, mặt cô đã đỏ bừng rồi, không ngờ giây tiếp theo còn bị người đàn ông kéo vào trong lòng, sau đó bộ dạng như đang ngủ.“Đồ ngốc, hôm nay tôi tha cho cô một lần, sau này cô sẽ phụ trách chế độ ăn uống của tôi, cô phải nấu ngàn vạn món ăn để đền bù sau lầm ngày hôm nay, hiểu không?”.

Đế Lạc Sâm ôm Lục Thanh Uyển, sau đó đột nhiên nói, “Mấy người lui hết ra”.

Tuy nhiên, Lục Thanh Uyển hét lên trong lòng, cô thực sự không muốn ở một mình với tên bi3n thái này.

Nhưng rõ ràng, mọi người đều không nghe thấy tiếng gọi của cô.

Và ngay cả khi có thể nghe thấy, chủ nhân ở đây cũng không phải là cô.

Mãi cho đến khi tất cả các bác sĩ và y tá bước ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi, bọn họ thậm chí còn cảm thấy bầu không khí căng thẳng và đáng sợ trong không khí gần như áp bức, không ai trong số họ dám lại gần tổng tài.

Tuy nhật, thật bất ngờ, sau khi tổng tài ôm người phụ nữ kia, lại bình tĩnh trở lại.

Muốn biết đấy, họ gần như đã nghĩ rằng, tổng tài sẽ xé xác người phụ nữ đó thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Lúc này, tim Lục Thanh Uyển cũng đập loạn xạ.

Lúc này bên tai cô, cô nghe thấy giọng nói bá đạo và mạnh mẽ của người đàn ông, Nếu như là cô làm, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm với tôi”Chịu trách nhiệm.

Chịu trách nhiệm cái gì.

Lục Thanh Uyển dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh, nhưng sau đó bị Đế Lạc Sâm khiển trách, “Đồ ngốc, bôi thuốc cho tôi không được bỏ qua mỗi tất da, tuyệt đối không được lười nhác”Lục Thanh Uyển lúc này mới gật đầu, thật thà nói, “Được rồi”.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh và tức giận của người đàn ông này nên cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như cầm thú, nhất là hiện tại anh lại bị chính cô chọc tức, cô càng cảm thấy tình cảnh của mình thật đáng lo ngại.

Và tiếp theo, dù xấu hổ đến đâu, cô cũng phải cắn răng chịu đựng và bôi thuốc mỡ lên cơ thể và làn da của người đàn ông.

Cơ thể thật sự toàn màu đỏ, xem ra rất nghiêm trọng.

Nhìn đến đây, lòng bàn tay Lục Thanh Uyển càng run hơn, tay càng nhẹ hơn, sợ người đàn ông này sẽ vì mình mà tức giận.

Nhưng Lục Thanh Uyển không biết, người đàn ông này không những không giận, người lại cảm thấy càng ngày càng thoải mái.

Anh dùng ánh mắt kén chọn quan sát Lục Thanh Uyển đang cố gắng “Làm việc”, mặc dù anh không biết anh vì sao sẽ không loại bỏ nguyên nhân có tiếp xúc với anh, hơn nữa với đôi bàn tay mền mại không xương bây giờ bôi thuốc cho cơ thể anh, khi tiếp xúc với da của anh, khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, vì vậy bây giờ anh càng muốn để cô lại bên cạnh mình.

Cuối cùng, sau khi Lục Thanh Uyển uống thuốc xong, mặt cô đã đỏ bừng rồi, không ngờ giây tiếp theo còn bị người đàn ông kéo vào trong lòng, sau đó bộ dạng như đang ngủ.

“Đồ ngốc, hôm nay tôi tha cho cô một lần, sau này cô sẽ phụ trách chế độ ăn uống của tôi, cô phải nấu ngàn vạn món ăn để đền bù sau lầm ngày hôm nay, hiểu không?”.

Thiên Giới Bảo Bối Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu ĐậmTác giả: Tây Thu Nam NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLục Thanh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như lửa, cô mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ. Cô vươn tay tiếp xúc, đối phương có làn da rất cường tráng, hơn nữa lạnh lùng như đá vậy. Cô chỉ là càng ngày càng gần, ôm chặt đối phương. Lúc này Lục Thanh Uyển căn bản không biết, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên chiếc giường lớn trắng tinh, quyến rũ như rong biển, nhưng lại càng thêm thuần khiết. Và có một vài mảnh quần áo phụ nữ nằm rải rác trên giường. Ngoại trừ chiếc giường lớn được trải bằng ga trải giường màu trắng, tất cả đồ trang trí trong phòng đều là màu đen, đến rèm cửa sổ màu đen xung quanh kéo lại, đều được khảm hoa văn tối màu vàng. Trên giường lớn, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, chỉ có hai cơ thể một mềm một cứng quấn quít lấy nhau. Sau một đêm, Lục Thanh Uyển mở to đôi mắt vốn đã chua chát của mình. Cô dường như mơ hồ nhớ lại tối qua lúc cô ngủ mơ một ảo mộng. Trong chớp mắt mắt Lục Thanh Uyển đỏ lên. Cô bị làm sao vậy, sao có thể đột nhiên có thanh xuân như vậy, lại giấc mơ… Đế Lạc Sâm ôm Lục Thanh Uyển, sau đó đột nhiên nói, “Mấy người lui hết ra”.Tuy nhiên, Lục Thanh Uyển hét lên trong lòng, cô thực sự không muốn ở một mình với tên bi3n thái này.Nhưng rõ ràng, mọi người đều không nghe thấy tiếng gọi của cô.Và ngay cả khi có thể nghe thấy, chủ nhân ở đây cũng không phải là cô.Mãi cho đến khi tất cả các bác sĩ và y tá bước ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.Vừa rồi, bọn họ thậm chí còn cảm thấy bầu không khí căng thẳng và đáng sợ trong không khí gần như áp bức, không ai trong số họ dám lại gần tổng tài.Tuy nhật, thật bất ngờ, sau khi tổng tài ôm người phụ nữ kia, lại bình tĩnh trở lại.Muốn biết đấy, họ gần như đã nghĩ rằng, tổng tài sẽ xé xác người phụ nữ đó thành từng mảnh bất cứ lúc nào.Lúc này, tim Lục Thanh Uyển cũng đập loạn xạ.Lúc này bên tai cô, cô nghe thấy giọng nói bá đạo và mạnh mẽ của người đàn ông, Nếu như là cô làm, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm với tôi”Chịu trách nhiệm.Chịu trách nhiệm cái gì.Lục Thanh Uyển dùng ánh mắt mơ hồ nhìn anh, nhưng sau đó bị Đế Lạc Sâm khiển trách, “Đồ ngốc, bôi thuốc cho tôi không được bỏ qua mỗi tất da, tuyệt đối không được lười nhác”Lục Thanh Uyển lúc này mới gật đầu, thật thà nói, “Được rồi”.Vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh và tức giận của người đàn ông này nên cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như cầm thú, nhất là hiện tại anh lại bị chính cô chọc tức, cô càng cảm thấy tình cảnh của mình thật đáng lo ngại.Và tiếp theo, dù xấu hổ đến đâu, cô cũng phải cắn răng chịu đựng và bôi thuốc mỡ lên cơ thể và làn da của người đàn ông.Cơ thể thật sự toàn màu đỏ, xem ra rất nghiêm trọng.Nhìn đến đây, lòng bàn tay Lục Thanh Uyển càng run hơn, tay càng nhẹ hơn, sợ người đàn ông này sẽ vì mình mà tức giận.Nhưng Lục Thanh Uyển không biết, người đàn ông này không những không giận, người lại cảm thấy càng ngày càng thoải mái.Anh dùng ánh mắt kén chọn quan sát Lục Thanh Uyển đang cố gắng “Làm việc”, mặc dù anh không biết anh vì sao sẽ không loại bỏ nguyên nhân có tiếp xúc với anh, hơn nữa với đôi bàn tay mền mại không xương bây giờ bôi thuốc cho cơ thể anh, khi tiếp xúc với da của anh, khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, vì vậy bây giờ anh càng muốn để cô lại bên cạnh mình.Cuối cùng, sau khi Lục Thanh Uyển uống thuốc xong, mặt cô đã đỏ bừng rồi, không ngờ giây tiếp theo còn bị người đàn ông kéo vào trong lòng, sau đó bộ dạng như đang ngủ.“Đồ ngốc, hôm nay tôi tha cho cô một lần, sau này cô sẽ phụ trách chế độ ăn uống của tôi, cô phải nấu ngàn vạn món ăn để đền bù sau lầm ngày hôm nay, hiểu không?”.

Chương 29: 29: Cô Nên Chịu Trách Nhiệm Với Tôi